Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 106: 106





Tô Chính Lượng ngẩng đầu, giật mình nhìn về phía Lâm Tích Lạc, "Tích Lạc, anh..."
Lâm Tích Lạc thấy trong mắt Tô Chính Lượng lộ ra thần sắc kinh ngạc, hai gò má trắng nõn cũng bởi vì hành động thân mật vừa rồi hơi đỏ lên, nhất thời trong lòng sinh ra ý nghĩ muốn trêu cợt cậu.

Vui vẻ câu lên khoé miệng, âm thanh Lâm Tích Lạc phát ra nồng đậm tình dục, "Mới động chạm vài cái liền biến thành như vậy, em nói xem, giờ nên làm gì mới tốt? "
Tô Chính Lượng nghe thấy thanh âm Lâm Tích Lạc, gương mặt càng nonhs, lên.

Cậu không biết nên nhìn đâu, chỉ đành rũ mắt, giả ngu nói, " Em...!Không biết.

"
Lâm Tích Lạc thấy đối phương vừa thẹn vừa quẫn bách, cười đến vô cùng vui vẻ, "Còn nhớ rõ lần em bị sốt không? Đêm đó em rất nhiệt tình luôn, còn chủ động muốn anh.

Cuối cùng lại còn không thèm để ý đến anh? Đừng quên, em nói sẽ phụ trách với anh.

"
Nói xong, hắn vươn đầu lưỡi ra, liếm vành tai phấn nộn của đối phương một chút, khiến người trong lòng run rẩy một trận.

"Em bây giờ vẫn đang bị thương, " Tô Chính Lượng vội đẩy Lâm Tích Lạc ra, " Hơn nữa, bác sĩ còn nói, không thể...!Vận động kịch liệt....tránh bị rách vết thương...!"
Nửa câu đầu Tô Chính Lượng nói đặc biệt đúng lý hợp tình, nhưng càng về phía sau thanh âm càng nhẹ, đặc biệt bốn chữ "vận động kịch liệt" kia, Lâm Tích Lạc phải cố gắng lắm mới nghe thấy.

Lâm Tích Lạc làm bộ nghe thấy, nghiêm túc gật đầu, tiếp tục nói mấy lời khiến thân nhiệt của Tô Chính Lượng lần thứ hai nóng lên, "Anh biết, cho nên anh cũng đây có bắt em phụ trách, anh thấy là do bản thân em muốn đó chứ, bảo bối à...!"

Tô Chính Lượng khóe miệng kéo lên, mặt thoáng chốc đỏ ửng, "Tên hỗn đản nhà anh, trêu đùa tôi vui lắm hả? "
"Đều đã là vợ chồng già, em còn thẹn thùng cái gì, " nhìn thấy Tô Chính Lượng giơ nắm tay lên, Lâm Tích Lạc vội vàng sửa miệng, " Ấy, không phải, là đôi chồng chồng già mới đúng.

"
Tô Chính Lượng tức giận cho Lâm Tích Lạc một ánh mắt xem thường, "Ai là đôi chồng chồng già với anh, tôi đã đáp ứng anh à.

"
Lâm Tích Lạc giả bộ vô cùng ủy khuất, kéo tay Tô Chính Lượng qua làm nũng, " Bảo bối à, ngủ cũng ngủ rồi, chuyện nên làm cũng làm rồi, nếu em còn không đáp ứng anh, chẳng phải còn oan hơn Đậu Nga sao.

"
"Lâm Tích Lạc, đừng có đổ oan cho tôi, rõ ràng lần đó là ngoài ý muốn!"
Nhìn đối phương giả bộ đáng thương, bộ dáng muốn mình phụ trách, Tô Chính Lượng dở khóc dở cười, rút tay ra.

Nào biết mu bàn tay xẹt qua vạt áo đối phương, lại một lần nữa đụng vào địa phương kia, khiến cậu sửng sốt.

Thấy trong mắt đối phương hiện vẻ ẩn nhẫn khi bị câu đụng qua, Tô Chính Lượng nhẹ nhàng hỏi, " Anh...!Khó chịu không? "
Lâm Tích Lạc nhăn nhíu mày, than thở, "Có khó chịu đến mấy cũng phải chịu đựng, nếu hiện tại muốn cùng em, thì không phải không bằng cầm thú sao? "
Đang yên lành nói một câu tử tế là xong ai ngờ càng về sau lại biến thành đùa giỡn, khiến Tô Chính Lượng vừa bực vừa buồn cười, nhưng cái cảm giác được che chở này thoáng chốc khiến cậu vô cùng ấm áp.

Lâm Tích Lạc nhìn chằm chằm môi mỏng mỹ lệ của Tô Chính Lượng, sau đó tầm mắt chậm rãi đi xuống, chuyển tới cái cổ nhỏ của đối phương, không tự giác mà nuốt nước bọt.

Hắn ổn định hô hấp hỗn loạn của mình, sau đó kìm nén nói, " Em phải cố gắng nghỉ ngơi đầy đủ, anh đi rồi, đến nơi sẽ gọi điện thoại cho em.

"
Dứt lời, Lâm Tích Lạc nhẹ nhàng chạm vào môi Tô Chính Lượng, xoay người rời đi.

Nhìn bộ dáng Lâm Tích Lạc cố nén dục hỏa dứt khoát xoay người, Tô Chính Lượng vào lúc này quyết định, mở miệng, nhẹ nhàng nói, "Từ từ."
Sau đó cậu bước lên vài bước, mở rộng vòng tay, ôm lấy thân hình cao lớn đang bước đi kia.

Người nọ ôm lấy hắn từ phía sau, ấm áp truyền qua, khiến hô hấp Lâm Tích Lạc bị kìm hãm.

Sau đó nghe thấy lời đối phương nói càng khiến hắn khó tin hơn.

"Tích Lạc, em biết anh nhẫn nhịn rất vất vả, để em giúp anh.

"

Tuy nói Tô Chính Lượng đối với phương diện kia có vẻ rất lãnh đạm, nhưng làm một người nam nhân, cậu biết một khi tình dục vị châm ngòi, nếu thật sự nhịn xuống, không chỉ thống khổ mà còn rất hại thân thể.

Trước kia không phải cậu chưa từng bị Lâm Tích Lạc ôm qua, bất quá từ sau khi hai người làm hoà đến nay, đặc biệt từ khi cậu quyết định tiếp thu lại Lâm Tích Lạc tới nay, đối phương chưa bao giờ chủ động đưa ra bất cứ yêu cầu nào về phương diện này với cậu.

Có nhiều lần, chính cậu cũng nhìn thấy trong ánh mắt của đối phương muốn mình, nhưng cũng chỉ ẩn nhẫn nuốt ngược trở về, Tô Chính Lượng cũng vờ như không thấy.

Hiện giờ, Lâm Tích Lạc vì bận tâm đến thương tích của cậu, lại lần nữa lựa chọn nhẫn nại, trong lòng Tô Chính Lượng cảm thấy vô cùng lo lắng cùng áy náy.

Cod lẽ, ở loại tình huống này, cậu không có khả năng cho hắn ôm, nhưng chí ít vẫn, có thể giúp hắn giải quyết.

Nghĩ đến đây, Tô Chính Lượng kéo Lâm Tích Lạc qua, không đợi đối phương kịp phản ứng, cậu không chút do dự kéo khoá quần đối phương ra, luồn tay vào.

Cách một lớp vải mỏng, đầu ngón tay Tô Chính Lượng vuốt ve qua thứ đã sớm cứng rắn kia, sau đó nằm ở trong tay.

Lâm Tích Lạc thân thể chấn động, mãnh liệt hít vào một hơi, "Lượng, đừng như vậy..."
Tô Chính Lượng không nhanh không chậm vuốt ve bộ vị kia, hơi đỏ mặt, thanh âm ôn nhuận dễ nghe, lạnh nhạt, "Không sao, em chỉ muốn giúp anh thoải mái."
Nói xong, ngón tay đụng đến để mép quần lót, đem tay mò xuống dưới, bàn tay có chút lành lạnh, linh hoạt chui vào.

Lâm Tích Lạc tựa vào bên tường, ổn định trọng tâm chính mình, xòe bàn tay ra, xuyên qua mái tóc của đối phương, cảm thụ xúc cảm mềm mại.

Ngón tay mảnh khảnh vân vê mạch lạc rõ ràng, khi thì nhẹ nhàng mơn trớn qua đỉnh, khi thì vừa xoa xoa hai cái túi ở dưới.

Tuy rằng thủ pháp có chút ngốc vụng cùng trúc trắc, nhưng nhìn người kia cúi đầu vì mình phục vụ, trong lòng Tô Chính Lượng cảm thấy vui mừng cùng cảm động.

Địa phương kia càng ngày càng cứng rắn, ngón tay ma xát xẹt qua, loại cảm giác này vô cùng tuyệt diệu, khiến Lâm Tích Lạc thoải mái nheo mắt lại, hừ nhẹ một tiếng, bất tri bất giác chỗ kia lại lớn một vòng.


Đồ vật trong tay rõ ràng bành trướng, khiến Tô Chính Lượng giật mình không nhỏ.

Cậu đỏ mặt, ngừng thở, không dám để cho Lâm Tích Lạc phát hiện mình đang xấu hổ.

Đầu ngón tay mảnh khảnh lướt wua đầu cự vật, mang theo một chút chất lỏng, tiếng hít thở của Lâm Tích Lạc càng ngày càng nặng nề.

Lúc này, đầu ngón tay Tô Chính Lượng cũng tăng thêm vài phần lực, tần suất cũng nhanh hơn.

Rất nhanh, sau tiếng gầm nhẹ, một cỗ chất lỏng ấm áp phun ra lòng bàn tay của Tô Chính Lượng.

Lâm Tích Lạc ôm đầu Tô Chính Lượng, sau khi qua cao trào, thanh âm khàn khàn, "Lượng, chờ anh từ Mĩ về, nhất định sẽ nói với cha, không cùng nữ nhân kết hôn.

"
"Cha của anh sẽ đồng ý chứ? Dù sao hai nam nhân cùng một chỗ, khó tránh khỏi dèm pha, hơn nữa anh còn là người thừa kế Lâm thị...!"
"Chỉ cần anh sinh được cháu trai cho ông, ông không đồng ý cũng phải đồng ý."
Nói xong, Lâm Tích Lạc ôn nhu chạm nhẹ vào khoé môi Tô Chính Lượng, đem chiếc nhẫn trên tay đối phương cùng chiếc nhẫn trên tay mình giao triền một chỗ, ôn nhu nói, " Lượng, chờ anh.

"
"Em chờ anh.".