Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 113: 113





☆Chương 113:Em gái Mạt Thụy
----------------------------------Editor: Mèo--------------------------------------
Một giọng nói khoan khoái ở cửa nhà ăn vang lên, đánh gãy cuộc trò chuyện giữa Mạt Thụy và Lâm Tích Lạc.

Mạt Thụy nghe thấy giọng nói này, buông dao nĩa trong tay, cùng người vừa đến chào hỏi, " Ly Tạp, sao em lại đến đây?"
Lỵ Tạp hai tay chống nạnh, không vui nói, " Làm sao, chẳng lẽ em không được đến đây à?"
"Đương nhiên không phải, anh chỉ thấy ngạc nhiên sao hôm nay lại đến thôi," Mạt Thụy cười, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý bảo Ly Tạp ngồi xuống.

"Hôm nay trường cho nghỉ học, cũng không có hoạt động ngoại khóa, em lái xe đi ngang qua đây, tiện đường ghé vào thôi, " Ly Tạp vừa nói vừa ngồi xuống, con mắt xanh biếc liếc về phía nam nhân đối diện, ngũ quan lộ ra vẻ nghi hoặc, "Vị này chính là..."
Mạt Thụy vội giới thiệu, "Bạn học của anh, Lâm, cũng là Chủ tịch Lâm thị.

Lâm, giới thiệu với cậu, đây là em gái tôi, Ly Tạp."
Lâm Tích Lạc nhìn cô gái tràn đây hương vị thanh xuân trước mặt, hơi gật gật đầu, "Mạt Thụy tiểu thư, xin chào."
"Anh chính là Chủ tịch tập đoàn Lâm thị vạn người mê mà hợp tác với nhà em, Lâm Tích Lạc sao?"
Lâm Tích Lạc gật gật đầu, "Đúng vậy, tôi là Lâm Tích Lạc."
Lỵ Tạp nhìn người đàn ông Trung Quốc trước mắt lộ ra vẻ cao ngạo, bễ nghễ, không ai bì nổi, còn mang theo một chút khí chất vương giả, dôi mắt xanh lộ ra vài tia hứng thú, "Thường xuyên nghe cha nhắc đến tên của anh, hơn nữa cha còn đánh giá anh rất cao, làm cho em rất muốn gặp anh một lần, để xem xem cái người Trung Quốc mà cha khen nức khen nở trông như thế nào.


Hôm nay thực sự rất may mắn mới gặp được anh..."
Mạt Thụy nhìn em gái mình lộ ra ánh mắt sùng bái, khuôn miệng nhỏ nhắn kia thao thao bất tuyệt nói nhiều như vậy, từ trong lòng cười khổ, nguy rồi, sao đứa ngốc nhà mình lại bị tên này mê hoặc rồi.

Cùng Lâm Tích Lạc quen biết nhiều năm, nhìn hắn trăng hoa nhưng tuyệt nhiên không lưu lại ai bên người, Mạt Thụy đã sớm nhìn ra hắn là người vô tình, nếu ai thích hắn thì vô cùng đau khổ.

Cho nên, vừa rồi, từ trong miệng Lâm Tích Lạc biết được hắn có người yêu, lại còn là một nam nhâm, khiến cho Mạt Thụy càng thêm tò mò.Nếu có cơ hội, y cũng rất muốn gặp đối phương.

Lâm Tích Lạc thấy Ly Tạp nhìn mình bằng ánh mắt sùng bái, lông mày khẽ cau lại, " Thật vinh hạnh khi cha em lại quan tâm anh như thế, anh chẳng qua chỉ là một người trẻ tuổi, trong thương giới còn có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo ông, Mạt Thụy, cậu nói có đúng hay không?"
Mạt Thụy đang lạc vào cõi thần tiên, đột nhiên bị Lâm Tích Lạc điểm tên, vội lấy lại tinh thần, ra vẻ đứng đắn nói, " Lâm, cậu khiêm tốn rồi, cậu bây giờ một mình gánh vác Lâm thị khiến nó phát triển hưng thịnh như vậy, cha tôi còn bắt tôi phải học tập cậu.

Cậu nói như vậy, tôi làm gì còn thể diện của người thừa kế Mạt Thụy chứ?"
Đôi mắt màu đen của Lâm Tích Lạc hiện lên một tia phức tạp, "Tôi nói này, cậu mới khiêm tốn.

Có ai lại không biết Rian? Chủ tịch Mạt Thụy đầu óc khôn khéo, thủ đoạn phi thường, lần khủng hoảng kinh tế này, cậu còn có thể thu mua được rất nhiều công ty.

Phóng mắt nhìn ra, toàn nước Mỹ bây giời liệu được mấy nhà có thể chống lại công ty Mạt Thụy?"
Mạt Thụy khoát tay, cười đến có chút xấu hổ, "Lâm, cậu quá khen rồi, tôi chẳng qua lại vận khí tốt hơn người khác một chút thôi," quay đầu nói với em gái, " Ly Tạp, em không đi mua một cốc cà phê à?"
"Ừm, đúng là có chút khát nước." Ly Tạp đứng dậy, nói "Hai anh có muốn uống một ly không?"
Mạt Thụy mở miệng hỏi Lâm Tích Lạc, "Cậu uống không?"
Lâm Tích Lạc lắc đầu.

Mạt Thụy hướng Lỵ Tạp làm cái thủ thế, "Lỵ Tạp, cho lấy anh một cốc."
"Vâng ạ."
Mạt Thụy nhìn bóng dáng xinh đẹp kia, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, "Ly Tạp hình như rất có hứng thú với cậu."
Lâm Tích Lạc khẽ xoa cằm, nói, "Rất đáng yêu nhưng không phải khẩu vị của tôi."
Mạt Thụy nghiêng đầu, đôi mắt màu lam nguy hiểm nheo lại, "Vậy cậu cách xa nó một chút, tính tình nó ngang bướng, một khi đã nghiêm túc thì không ai cản được, đến lúc đó, chỉ e con mèo nhỏ nhà cậu..."
Lâm Tích Lạc khẽ nhíu mày, "Tôi biết, tôi cũng không muốn cùng em ấy phát sinh phiền toái."
Mạt Thụy vừa lòng gật gật đầu, "Cậu hiểu là tốt."

"Lâm, anh lần này đến Mỹ thật sự là chỉ cùng Rian bàn chuyện làm ăn thôi sao?" Đang nói chuyện, Ly Tạp đã bê hai cốc cà phê tới, đặt ở trên bàn.

"Đúng vậy, hai ngày nữa anh còn phải xuống phân xưởng nhà em xem qua một chút, đến lúc đó lại phiền anh trai em dẫn đường rồi."
Mạt Thụy cầm cốc cà phê, uống một ngụm, "Lâm, cậu bao giờ thì đi? Ngày mai? Ngày mốt?"
Lâm Tích Lạc nghĩ nghĩ, "Ngày mai chắc là không được rồi, tôi phải đi thăm hỏi cha cậu."
Mạt Thụy có chút tiếc hận nhún nhún vai, "Thực xin lỗi cậu, cha tôi hiện tại không có ở đây."
Lâm Tích Lạc nghi hoặc nhướng nhướng mày, thanh âm trầm ổn lộ ra nghi hoặc, "Không có ở đây?"
Lỵ Tạp phụ họa, "Cha đi thăm một người bạn bị bệnh nặng, lâu rồi chưa về."
"Tôi cũng không thể ở đây lâu được, vậy đành để lần sau vậy", Lâm Tích Lạc cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, sau đó đứng lê, "Hai vị, tôi xin phép về trước.

Về phần điều kiện của cậu, tôi sẽ xem xét lại, cậu chờ điện thoại của tôi."
"Được."
Lâm Tích Lạc đi ra cửa công ty Mạt Thụy, bước một mình dọc theo bồn hoa hai bên.

Nhìn cảnh tượng bên người, mọi người từng người từng người đi qua, Lâm Tích Lạc bước chậm lại.

Thoảng ngẩng đầu nhìn các tòa nhà cao tầng san sát nhau nối tiếp nhau, đâu đâu cũng là cảnh tưởng kinh tế phồn hoa, đáy mắt có chút gợn sóng.

Rạng sáng hôm qua, trải qua hơn hai mấy giờ ngồi máy bay, cuối cùng cũng tới New York.


Vừa xuống máy bay liền về thẳng khách sạn, nghỉ ngơi được một chút, hôm nay lại cùng Rian đàm phán từ sáng đến giờ, đối phương lại cứ cắn chặt không nhả.

Nhưng lại đưa ra điều kiện trong vòng hai năm cũng không nâng thêm giá, khiến lửa giận trong lòng Lâm Tích Lạc nguôi đi một ít.

Sau đó nghĩ đến việc nhận được điện thoại từ Tô Chính Lượng, trên mặt Lâm TÍch Lạc lô ra vài tia nhu hòa, hóa ra bảo bối của hắn không muốn rời bỏ hắn nữa rồi.

Tuy rằng ngữ khí trong điện thoại của cậu có chút lạ, giống như có tâm sự, nhưng Lâm Tích Lạc cũng không quá chú ý, hắn chỉ cho rằng do cậu quá nhớ hắn nên mới như vậy.

Bảo bối, chỉ cần xong chuyện này, anh có thể trở lại bên cạnh em.

Một chiếc Ferrari màu hồng dừng bên cạnh Lâm Tích Lạc, người trong xe thò đầu ra, gọi, "Hey, Lâm, anh muốn đi đâu?"
Lâm Tích Lạc quay đầu, hóa ra là Lỵ Tạp, cậu dừng bước, trầm giọng nói, "Đi loanh quanh thôi."
Ngón tay Lỵ Tạp lướt qua môi,nhướn mày, "Em cho anh quá giang một đoạn, tiện đường chở anh đi thăm New York một lượt?"
Lâm Tích Lạc gợi lên khóe miệng, "Nếu Mạt Thụy tiểu thư đã nói như vậy, tôi sao có thể cự tuyệt?"
Dứt lời, hắn mở cửa xe, ngồi xuống..