Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 128: 128





☆ Chương 129: Thận trọng
------------------Editor: Mèo-------------------------
Khuôn mặt xinh đẹp của An Lệ trở nên trắng bệch, quẫn bách cười nhạo, "Tôi sớm hay muộn cũng trở thành nhân viên chính thức cả Lâm thị, chủ tịch, ngài cần gì phải nghiêm túc như thế?"
Lâm Tích Lạc nguy hiểm nheo mắt, "An tiểu thư, cô có thể đừng tỏ ra quá tự tin khi nói ra lời này được không, tôi đã cảnh cáo cô rồi, quyết định từ trước đến giwof vẫn nằm trong tay tôi.

Về phần cha tôi, cho dù ông ấy có hứa với cô chuyện gì đi nữa, cũng chỉ là lời hứa hão từ một phía."
An Lệ Na nhếch lên đôi môi đỏ mọng ưu nhã cười, " Chủ tịch, chúng ta cứ chờ xem."
Vẻ mặt lạnh lùng, Lâm Tích Lạc nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Lỵ, "Chỗ này không an toàn, chúng ta đi ra ngoài trước."
Vừa bước ra khởi cửa viện nghiên cứu, đám phóng viên nghe thấy tin tức lập tức xúm lại.

"Chủ tịch Lâm, Viện nghiên cứu sợ Nano phát sinh vụ nổ mạnh, ngài không chỉ mất một đơn vị thí nghiệm mà ngay cả những loại vải công nghệ cao mưới được nghiên cứu cũng bị phá hủy, xin hỏi chuyện này có thể ảnh hưởng tới những trang phục công nghệ cao mới nhất trong bộ sưu tập mùa hè năm nay không?"
"Viện nghiên cứu sợi Nano vốn là trực thuộc nhà họ Trịnh, nhưng bây giờ thuộc quyền sở hữu của Lâm thi chưa đến một năm thì xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

Chủ tịch Lâm, lẽ nào do nhà họ Trịnh có thù oán với ngài, cho nên cố ý sai người làm như vậy?"
Mộ nữ phóng viên tính mắt thấy Lỵ Tạp được Lâm Tích Lạc che chở phóa sau, lập tức chen lên trước, đưa microphone sát vào hai người, "Chủ tịch Lâm, ngàu cùng vị tiểu thư xinh đẹp này nhìn rất thân thiết, cô ấy có phải là đối tượng bí mật mà ngài đang kết giao không?"
Các phóng viên nghe thấy những gì nữ phóng viên kia nói, họ giơ máy ảnh và máy quay lên nhằm vào Lâm Tích Lạc và Lỵ Tạm, ánh sáng loang loáng lóe lên cùng "Răng rắc răng rắc" vang lên không ngừng.


Lâm Tích Lạc đối mặt bốn phương tám hướng đều là ánh đèn nhấp nháy cùng với ánh mắt, biểu tình khác nhau của phóng viên, vẻ mặt vô cùng tự nhiên.

"Các vị, với tư cách là chủ tịch của Lâm thị, tôi vô cùng xin lỗi về tai nạn xảy ra trong viện nghiên cứu.

Mỗi một vị công nhân đang làm việc trong Lâm thị luôn cần cù và tận tâm trong mọi công việc, đối với mọi việc đều xử lí vô cùng nghiêm túc.

Việc để xảy ra vụ nổ này là một sai lầm nghiêm trọng trong công việc, cùng là một tổn thất vô cùng lớn đối với chúng tôi.

Điều này chứng tỏ, chúng tôi cần đẩy mạnh tăng cường giám sát và quản lý ở một số khía cạnh.

Cho nên, từ bây giờ, tôi sẽ cho từng nhân viên của Lâm thị tiến hành tự kiểm điểm," thoàng dừng một chút, thanh âm trầm ổn tràn ngập thành khẩn, "Và tôi Lâm Tích Lạc, thay mặt Lâm thị cũng sẽ tiếp nhận sự giám sát của truyền thông và các lực lượng xã hội khác.

Chúng tô sẽ ghi nhớ sự việc lần này, tuyệt đối sẽ không để chuyện tương tự xảy ra lần thứ hai."
Nữ phóng viên trước đó còn có vẻ rất quan tâm đến quan hệ của Lâm Tích Lạc và Lỵ Tạp, vẫn như trước theo đuổi không bỏ, "Vị tiểu thư này, ngài cùng cô ấy là quan hệ như thế nào? Theo như tôi biết, tập đoàn Lâm thị thường xuyên hợp tác với Công ty Mạt Thụy của Mỹ, Mạt Thụy tiên sinh có một cô em gái, không biết có phải cô ấy hay không?"
Đôi mắt sâu thẳm của Lâm Tích Lạc không lộ ra bất kì dấu vết gì, giọng điệu bình tĩnh tránh né nói, "Lâm thị xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi lập tức phải trở về tổ chức cuộc họp khẩn cấp.

Những vấn đề khác, thư ký của tôi sẽ trả lời mọi người, các vị xin thứ lỗi cho tôi không thể phụng bồi."

Lý Tư Phàm nhận dược mệnh lệnh của ông chủ, lập tức sải bước đi về phía trước nhường cho Lâm Tích Lạc một con đường, " Các bạn phóng viên, tôi là thư kí của chủ tịch, nếu các bạn muốn biết chi tiết về vụ nổ, có thể hỏi tôi.

Tôi sẽ tận lực nói cho mọi người những gì tôi biết."
Một lúc lâu sau, khi đám đông dần dần giải tán, An Lê Na đang nấp trong một góc bước ra, mái tóc đen dài bồng bềnh bay bổng theo gió lạnh đầu xuân xào xạc.

.

Truyện Xuyên Không
Cô nhìn nữ phóng viên đi phía trước một cái, bên kia lập tức đi tới, "Cô làm tốt lắm, ngày mai phát tin tức này ra theo yêu cầu của tôi, nửa số tiền còn lại sẽ chuyển vào tài khoản của cô sau khi chuyện này xong."
Trên mặt nữ phóng viên lộ ra ý cười tham lam, "An tiểu thư yên tâm, tôi nhất định sẽ làm theo yêu cầu của cô."
Giọng nói lạnh như băng của An Lệ La không khỏi lộ ra chút ấm áp, "Nhớ kỹ, chuyện này không thể nói cho bất luận kẻ nào biết, nếu không, chờ đợi cô chỉ có một con đường chết."
Nữ phóng viên liên tiếp gật đầu, "Tôi biết rồi."
Sau khi đoàn người rời đi, An Lệ Na chậm rãi đi vào bên trong viện, đôi mắt dài nhỏ nhìn chằm chằm mọi thứ bên trong, ý vị sâu xa.

Một lúc lâu sau, cô lấy điện thoại di động ra, tìm đến một dãy số không quen rồi bấm gọi, "Là Tô tiên sinh phải không?"
* * * * * * * * * *

"Tôi là Tô Chính Lượng, xin hỏi ai vậy?"
Một giọng nói dễ nghe và uyển chuyển truyền vào tai cậu, "Xin chào, Tô tiên sinh, tôi là An Lệ Na của tập đoàn An Viễn, Là bạn của Lâm Tích Lạc."
Tô Chính Lượng hơi sửng sốt, trong trí nhớ của cậu không biết người của tập đoàn An Viễn, càng không biết An Lệ Na là ai.

Bây giờ, sau khi nhận được cuộc gọi từ người này, cô ấy lại còn tự nhận là bạn của Lâm Tích Lạc, điều đó có nghĩa là cô ấy biết quan hệ của cậu và Lâm Tích Lạc.

Chẳng lẽ, cô ấy là người mà cha Lâm phái tới khuyên mình rời xa Lâm Tích Lạc?
Mang theo sự lo lắng mơ hồ, Tô Chính Lượng mở miệng hỏi, "An tiểu thư, cô tìm tôi có chuyện gì không?"
"Tôi không có ác ý gì cả, nhưng tôi biết một chút chuyện Lâm Tích Lạc mà cậu không biết, làm bạn của Lâm Tích Lạc, tôi nghĩ cậu có quyền biết những chuyện này.

Không biết tối mai cậu có rảnh không, tôi muốn gặp câu nói chuyện một chút."
Tô Chính Lượng suy nghĩa một chút, liền từ chối lời mời của đối phương, "Thực xin lỗi An tiểu thư, tối mai tôi không rảnh, cho nên..."
"Tô tiên sinh, không cần cự tuyệt tôi nhanh như thế, cậu có thể từ từ suy nghĩ.

Đây là số điện thoại của tôi, nếu cậu muốn gặp tôi, cậu có thể gọi tôi bất cứ khi nào, miễn là liên quan đến chuyện Lâm Tích Lạc, tôi đều nguyện ý nói hết cho cậu nghe."
Cô ta nhất định là do cha của Lâm Tích Lạc phái đến, Tô Chính Lượng, mày không thể bị cô ta lừa được.

Tô Chính Lượng nhíu chặt đôi lông mày xinh đẹp, giọng nói ấm áp lãnh đạm, "An tiểu thư, rất cảm ơn lòng tốt của cô, tôi không nghĩ chúng ta có cơ hội gặp mặt.

Xin đừng gọi lại cho tôi nữa, tạm biệt."

Nói xong, Tô Chính Lượng cúp điện thoại, không cho đối phương có cơ hội phản bác.

Sau khi yên lặc suy nghĩa một lúc, cậu vẫn có chút lo lắng nên gọi điện cho Lâm Tích Lạc.

Điên thoại kêu một lúc lâu, những vẫn không có ai nghe máy.

Có chút nản lòng đặt điện thoại xuống, Tô Chính Lượng hít sâu một hơi, Lâm Tích Lạc hẳn đang bận, nên mình sẽ gọi cho anh ấy sau vậy.

Khi hoàng hôn dần dần được thay thế bằng màn đêm xanh thẫm, di động trên bàn của Tô Chính Lượng cuối cùng cũng vang lên.

"Xin lỗi, vừa nãy anh đang họp, giờ mới xong," giọng nói mệt mỏi của Lâm Tích Lạc phát ra từ đầu dây bên kia, "Ban ngày vốn định gọi cho em, ai biết tập đoàn xảy ra chút chuyện, kéo dài đến tận bây giờ mới có thời gian gọi cho em."
Tô Chính Lượng thờ ơ nói: "Không sao, công việc của anh đương nhiên quan trọng.

Với lại, hôm nay tôi nhận được điện thoại của Thiếu Kỳ, anh ấy nói anh ấy sẽ sớm được tại ngoại."
Lâm Tích Lạc không ngạc nhiên trước tin tức này, hắn lạnh giọng đáp: "Anh biết rồi, đây chắc là ý của cha anh", sau một lúc dừng lại, đầu dây bên kia nói thêm.

"Mấy ngày nay anh có thể sẽ rất bận, chờ thêm mấy ngày nữa có thời gian rảnh, anh sẽ cùng em nói chuyện."
Nghĩ đến cuộc điện thoại của An Lệ Na trước đó, Tô Chính Lượng cảm thấy trong lòng sinh ra một tia nóng nảy khó giải thích, cậu vội vàng nói: "Tích Lạc, tôi có chuyện muốn nói với anh?"n nói với anh?".