Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 144: Ba lần tranh đấu



An Lệ Na vẻ mặt không rõ nguyên nhân hỏi, "Tổng giám đốc, anh đang nói gì vậy, tôi không hiểu anh đang nói gì cả? "

Lâm Tích Lạc lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt mang theo nụ cười hoàn mỹ, sâu kín nói, "An tiểu thư, tôi nên nói cô thiện lương rộng lượng, còn nữa thông minh quá sẽ bị thông minh phản đấy, cẩn thận không lại biến khéo thành vụng đấy..."

Cảm nhận được tầm mắt của đối phương giống như muốn nhìn thấu chính mình, An Lệ Na cố ý không nhìn vào mắt đối phương, "Tổng giám đốc, tôi không hiểu ý của anh. "

Khóe miệng anh khí của Lâm Tích Lạc lặng lẽ nổi lên một tia châm chọc, "An tiểu thư, cô thật sự biết nói giỡn, người thông minh như vậy sao lại không hiểu ý của tôi? "

An Lệ Na giả bộ bất đắc dĩ cười khổ nói, "Tổng giám đốc, tôi thật sự không hiểu rõ ý tứ của anh, xin anh có thể nói rõ ràng được không."

Lâm Tích Lạc đối với thái độ của An Lệ Na cảm thấy thập phần khó chịu, hắn khinh thường nâng lông mày lên, trong lời nói đầy ý tứ châm chọc rất dễ thấy, "An tiểu thư, tôi thấy cô không cần giấu diếm nữa, người phụ nữ kia đã thừa nhận rồi, có muốn tôi tìm cô ta đến đối chất với cô không?"

Trên khuôn mặt xinh đẹp xinh đẹp của An Lệ Na, đột nhiên trắng bệch, "Tổng giám đốc, chuyện này quả thật là do tôi làm, nhưng tôi thật sự không phải cố ý. Chỉ là hôm xảy ra sự việc, tôi tình cờ xuất hiện tại hiện trường, cho nên nhớ cô ấy tìm hiểu quan hệ của hai người thôi. Tôi thấy cô ấy cũng theo anh không rời, không tiện nói, hơn nữa tôi với cô ấy cũng có duyên gặp mặt một lần. Vì vậy, vì vậy tôi..."

Lâm Tích Lạc gật đầu nghi vấn, buông hai tay đang nắm chặt ra, chỉnh lại một tư thế ngồi thoải mái hơn, đem thân thể ẩn sâu vào trong ghế da.

"Tổng giám đốc, thật sự là xin lỗi, lúc đó tôi chỉ muốn nhanh chóng để người phụ nữ kia đi, cho nên cũng thuận theo lời cô ấy nói."

Thoáng dừng lại, trên khuôn mặt tinh xảo, lộ ra có chút ý cười chế giễu, "Anh cũng biết mà, người làm nghề này giống như ruồi ngửi được mùi tanh, có một chút chuyện đều phải tìm được ngọn nguồn căn nguyên mới chịu dừng tay. Lại nói, phóng viên như cô ấy, nếu như phát hiện được tin tức độc quyền nhất định phải tóm về tay, vì vậy cô ấy mới nhất định hỏi đến cùng. "

Mặt không đổi sắc tâm không động một hơi nói một chuỗi dài này, An Lệ Na vẫn tiếp tục, "Chuyện này, là lỗi của tôi, tôi thật sự không nghĩ sẽ mang đến cho tổng giám đốc một phiền lớn như vậy, thật sự là lỗi của tôi. "

Hai mắt Lâm Tích Lạc gắt gao khóa chặt trên người nữ nhân nhu mì này, nhìn cô ta thành khẩn nói chuyện này, nửa ngày không thốt ra lời nào.

An Lệ Na bị Lâm Tích Lạc nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, cô ả cắn chặt cánh môi đầy đặn mọng nước, im lặng, trong lòng lại bắt đầu tính toán.

Mặc dù lý do này của cô ta nghe có chút gượng ép, nhưng cũng hợp tình hợp lý, chắc hẳn Lâm Tích Lạc cũng cảm thấy tra không ra cái gì. Chỉ là, người phụ nữ đáng chết kia, chắc chắn ả ta sẽ không giữ mồm giữ miệng, không bằng sớm giết chết nàng.

Nghĩ đến đây, một tia sát ý tàn nhẫn từ khóe mắt cô ta nhoáng lên một cái.

Lâm Tích Lạc trầm mặc một lát, sau đó nhẹ nhàng nói, "An tiểu thư, không cần lo lắng. Thật ra, tôi không có ý định đổ lỗi cho cô về vấn đề này. "

Xem ra, đã lừa được hắn rồi.

An Lệ Na thở phào nhẹ nhõm, nhếch đôi môi đỏ mọng: "Tổng giám đốc, anh khách sáo rồi. "

Lâm Tích Lạc lạnh lùng cười nói, "Không đâu, thông qua chuyện này, tôi mới nhận ra, hóa ra con gái của An Viễn, tình nguyện buông tha vị trí vốn có của mình, để cho người khác thay thế mình gả vào Lâm gia. Thế nhưng, theo hiểu biết của tôi đối với cô thì có vẻ cô không phải là người như vậy." Dừng một chút, một ngọn lửa màu đen ở trong mắt như ẩn như hiện "Vì vậy, tôi rất tò mò, mục đích cô làm những chuyện này là gì? Nếu như cô không thể cho tôi một đáp án thuyết phục, tôi có thể lập tức khiến cô rời khỏi Lâm thị. "

Nghe được câu nói cuối cùng, trong lòng An Lệ Na "lộp bộp" một chút.

Xem ra, tên này nói được làm được, mình tuyệt đối không thể bị hắn nói hai ba câu đã bị dọa sợ. Hơn nữa, thực quyền Lâm thị hiện tại hắn vẫn chưa hoàn toàn nằm trong tay, bằng vào hắn liền muốn phá hỏng tất cả những gì mình tỉ mỉ tính toán? Không có cửa đâu.

"Tổng giám đốc, dù sao đi nữa, tôi cũng là da cha anh tiến cử, không thông qua quyết định của hội đồng quản trị đã mạo hiểm đuổi tôi ra khỏi hội đồng quản trị, cách làm như vậy thật sự được sao?" Đôi mắt phượng hơi híp lại, hiện lên vài tia sắc bén, "Hơn nữa, theo anh, tôi là một người phụ nữ như thế nào? "

Trong không khí một mùi thuốc súng như có như không, dần dần từ trên người hai người tản ra.

Trong đôi mắt thâm thúy, lửa giận khó che giấu cơ hồ muốn đem người phụ nữ trước mắt này cắn nuốt: "Haha, tôi là tổng giám đốc Lâm thị, cha tôi còn ở đây thì cũng chỉ có danh mà không có quyền. Đáng tiếc, cha tôi là người hoài niệm, ánh mắt nhìn mọi chuyện không khỏi có chút thiển cận, cho nên mới để cho mấy người rảnh rỗi của An gia chui vào. "

Hai mắt đen nhánh sắc bén như báo săn nhìn thẳng về phía An Lệ Na, thanh âm trầm thấp của Lâm Tích Lạc ý vị sâu kín, "Về phần An Lệ Na cô là người như thế nào, tôi nghĩ, trong lòng tôi và cô đều rõ ràng cả. Vợ tôi tôi sẽ tự chọn, tôi cũng không tiện nhiều lời. Nhưng trong lòng cô đang tính toán cái gì, tôi lại biết một chút đấy. Cho nên, nếu như cô muốn lợi dụng Lâm gia để đạt được mục đích tôi cũng không ngại nói chuyện này cho người khác đâu."

An Lệ Na cả kinh, người đàn ông này lại biết cô ta muốn làm gì, xem ra, hắn quả nhiên không thể khinh thường. Nếu hắn đã biết mục đích của mình, hay nói toàn bộ mọi chuyện ra. Hay mình cứ đánh cược một phen?

Nghĩ như vậy, An Lệ Na lạnh lùng nhướng mày, "Tổng giám đốc, từ lời nói của anh, tôi có thể lý giải như sau không, đối với quyết định để tôi làm vợ tương lai của anh, anh không hề phản đối. Cũng có lẽ anh cũng đoán ra người An gia muốn thông gia với nhà anh vì động cơ không thuần khiết, nhất định muốn thông qua tôi để điều tra, cho dù tôi có mục đích gì nhưng anh nói là không ngại nói cho người khác biết, nhưng anh cũng không nên lấy lí do này từ chối tôi. Tôi hỏi anh, nếu anh đã biết, vì sao lại không dùng cái cớ này để ngăn cản scandals của anh và Mạc Thụy Ly Tạp, hay là vì nguyên do nào khác? "

Ánh mắt Lâm Tích Lạc lạnh lùng, "Tôi và Ly Tạo đều bị chụp được tại chỗ, hơn nữa cô cũng đã thay tôi nói chuyện tốt đó với cô phóng viên kia. Cô nói xem, trong tình huống như vậy, tôi có cần phải làm rõ chuyện này không? Tục ngữ nói rất hay, càng nói càng đen, nếu tất cả mọi người đã nhận ra tôi là Ly Tạp đang yêu nhau, cớ gì không thuận theo tự nhiên? Phải biết rằng, có những lúc, scandal có những tác dụng nhất định. "

An Lệ Na nhún vai, mỉm cười, "Nếu đã như vậy, là tôi làm phiền tổng giám đốc rồi, tôi xin lỗi. Chỉ là, tôi muốn hỏi một câu hỏi cá nhân, không biết tổng giám đốc có thể giải đáp cho tôi không? "

Lâm Tích Lạc rùng mình, "Nói. "

"Tôi có thể nhìn ra Mạc Thụy tiểu thư rất thích anh. Tôi muốn hỏi, anh đối với cô Mạc Thụy là cảm giác gì? "