"Tổng giám đốc, đây là sổ sách nội bộ của tập đoàn một tháng nay, mời xem qua."
Lâm Tích Lạc nhận lấy tài liệu Lý Tư Phàm đưa tới, lơ đãng lật xem.
Lý Tư Phàm nhìn thấy sắc mặt Lâm Tích Lạc không thích hợp lắm, quan tâm hỏi, "Tổng giám đốc, mấy ngày nay hình như tinh thần của ngài không được tốt lắm, có phải do quá mệt mỏi không?"
"Tôi không sao, chỉ là tối hôm qua không ngủ ngon." Lâm Tích Lạc khẽ vuốt trán, giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi, "Cậu giúp tôi pha một cốc cà phê nhé."
"Vâng."
Lý Tư Phàm đặt cà phê lên bàn làm việc, "Tổng giám đốc, hôm trước tôi đã nói chuyện với Tô tiên sinh. "
Lâm Tích Lạc đang lật sổ sách dừng lại, không ngẩng đầu lên, "Cậu nói cho em ấy biết?"
Lý Tư Phàm nhìn chằm chằm gương mặt khẽ biến đổi của cấp trên nhà mình, gật đầu, "Đúng vậy."
"Em ấy nói gì?"
"Tô tiên sinh..." Lý Tư Phàm thật cẩn thận nhìn Lâm Tích Lạc, sợ cấp trên của mình sẽ không chịu nổi đòn này. Vì vậy, anh ta lắp bắp vài câu rồi dừng lại.
Lâm Tích Lạc ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn Lý Tư Phàm, "Nói đi."
"Cậu ấy nói sẽ không bao giờ tha thứ cho ngài."
"Vậy sao," Lâm Tích Lạc chua xót cong khóe miệng, vẻ bất lực và đau buồn sâu xa hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, "Tôi biết em ấy sẽ nói như vậy mà."
Lý Tư Phàm lo lắng an ủi, "Tổng giám đốc, ngài nhất định phải phấn chấn lên. Mặc dù Tô tiên sinh nói như vậy, nhưng tôi có thể thấy cậu ấy vẫn còn rất yêu ngài."
"Tôi biết," Lâm Tích Lạc yếu ớt cụp mắt xuống, "Chỉ là tôi không nên đưa ra quyết định vội vàng và liều lĩnh như vậy, tổn thương lần này đối với em ấy quá lớn. Tiểu Phàm, cậu nói xem, nếu cả đời này em ấy nhất quyết không tha thứ cho tôi, vậy tôi làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?"
"Tổng giám đốc, ngài nhất định phải cho tạo cho mình lòng tin, càng phải tin tưởng Tô tiên sinh. Cậu ấy có lẽ chưa kịp chấp nhận, chờ thêm một thời gian nữa, đợi cậu ấy thông suốt, cậu ấy nhất định sẽ tha thứ cho ngài."
Ánh mắt Lâm Tích Lạc lạnh nhạt, "Chỉ mong là như thế."
Nhìn thấy sự im lặng quá mức của Lâm Tích Lạc trầm mặc quá mức, Lý Tư Phàm cảm thấy có chút sợ hãi. Nhưng anh ta không biết phải nói gì với đối phương, chỉ có thể ngây người đứng bên cạnh Lâm Tích Lạc, không nói một câu.
Một lúc sau, Lý Tư Phàmkhông chịu được bầu không khí quá buồn tẻ, ngập ngừng hỏi: "Tổng giám đốc, vài ngày nữa Tô tiên sinh sẽ đi, ngài thật sự không muốn đi tìm cậu ấy nói chuyện sao?"
Lâm Tích Lạc chậm rãi ngẩng đầu, giọng nói bình tĩnh và mạnh mẽ ẩn chứa một tia bất lực khó phát hiện, "Cậu cho rằng bây giờ tôi đi tìm em ấy thì em ấy sẽ tha thứ cho tôi à?"
"Tổng giám đốc, chuyện này..."
Lâm Tích Lạc bất lực lắc đầu, "Ngay cả cậu cũng cảm thấy em ấy sẽ không tha thứ cho tôi, bây giờ tôi đi tìm em ấy ngược lại sẽ phản tác dụng. Giống như cậu vừa nói, những gì em ấy cần bây giờ là thời gian, vì vậy nên cho em ấy thời gian để suy nghĩ. Chờ một thời gian nữa, tôi tự có cách tìm em ấy."
"Vâng, thưa tổng giám đốc."
"Em ấy đi lúc nào?"
"Ba ngày sau."
Lâm Tích Lạc nhẹ nhàng gật đầu, "Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi."
"Vâng, tổng giám đốc."
* * * * * * * *
Ba ngày sau, sân bay quốc tế thành phố S.
Tô Chính Lượng dựa vào ghế dài trong sảnh chờ, một lát nữa cậu sẽ đáp chuyến bay về Đức.
Trong những ngày qua, cậu đã suy nghĩ rất nhiều. Từ cú sốc sau khi nghe sự thật, đến cảm xúc và tức giận sau đó, đến bàng hoàng và do dự lúc này.
Có thể nói, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cuộc sống của cậu dường như đã trải qua một thăng trầm lớn. Mặc dù biết Lâm Tích Lạc vì yêu mình mới làm như vậy, thế nhưng, cậu thực sự không dễ dàng tha thứ cho hắn được.
Hơn nữa, nếu cậu đoán không sai, Lý Tư Phàm nhất định sẽ đem chuyện gặp mặt này nói cho Lâm Tích Lạc.
Nếu như hắn vội vàng muốn được cậu tha thứ, đã sớm liên hệ với cậu, sẽ không đợi đến bây giờ. Hoặc có lẽ, hắn thật sự hối hận, giống như lời Lý Tư Phàm nói, cho nên sẵn sàng cho cậu đủ thời gian để xem xét vấn đề giữa hai người, thay vì quấn quýt với cậu như trước.
Vì vậy, hãy để thời gian chứng minh tất cả. Nếu cậu thực sự không thể buông bỏ hắn, thì một ngày nào đó hai người sẽ gặp nhau.
"Hành khách thân mến, chuyến bay LF771 đến Frankford chuẩn bị cất cánh..."
Giọng nói dễ chịu của phát thanh viên vang lên trong đại sảnh.
Tô Chính Lượng xách hành lý nhẹ nhàng lên, cùng các hành khách khác trên cùng chuyến bay đi về phía cửa lên máy bay.
"Tiên sinh, ngài làm rơi hộ chiếu."
"?"
Tô Chính Lượng quay đầu lại, thấy một người đàn ông lạ mặt đang cầm hộ chiếu của mình trên tay với vẻ mặt ôn hòa.
"Cậu vừa đứng dậy thì trên ghế có cái này, tôi nghĩ là cậu làm rơi nó."
Tô Chính Lượng nhận lấy hộ chiếu, lật xem qua một chút, sau đó hướng về phía đối phương gật đầu, "Là của tôi, cám ơn anh. "
"Không có gì."
Tô Chính Lượng cất hộ chiếu khẽ cười cười, xoay người chuẩn bị rời đi.
Khi cậu xoay người, trong nháy mắt nhìn thấy một bóng người quen thuộc dường như đang đứng cách cậu hơn mười mét.
Tô Chính Lượng ngẩn người, vali trong tay thiếu chút nữa rơi trên mặt đất. Cậu ngơ ngác đứng tại chỗ, cố gắng nhìn về phía đó, giống như muốn dùng đôi mắt của mình lật tung chỗ đó lên.
Thế nhưng, nơi đó du khách qua lại thật sự quá nhiều, hơn nữa đều là túi lớn túi nhỏ, tầm mắt của cậu bị che mất, căn bản nhìn không rõ.
Tô Chính Lượng nhìn hơn nửa ngày, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm được người mình muốn tìm.
Có lẽ do cậu nhìn nhầm, hắn làm sao có thể đến sân bay tiễn cậu vào lúc này.
Cậu có chút thất vọng, quay người chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc này, phía sau dường như có một tầm mắt đang nhìn chăm chú vào cậu, cảm giác nóng rát như thiêu như đốt khiến Tô Chính Lượng vô thức quay đầu nhìn lại.
Lần này, cậu không nhìn nhầm.
Trong đôi mắt trong veo, chợt hiện lên dáng vẻ của một người đàn ông.
Khuôn mặt quen thuộc, mang theo ánh mắt yêu thương, còn có ý cười dịu dàng như có như không, hoàn toàn đập vào mắt cậu.
Hô hấp cậu hoàn toàn ngưng lại vào lúc này.
Trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, các loại tình cảm hỗn tạp dần dần dâng lên, Tô Chính Lượng không bao giờ tưởng tượng được rằng, sau hai năm, cậu và hắn lại gặp nhau trong một tình huống như vậy.
Cậu kinh ngạc nhìn đối phương, ngay cả đôi chân của chính mình dường như cũng không chịu nghe lời, cắm chặt trên mặt đất không thể nhúc nhích.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, giống như những vì sao sáng trên bầu trời đêm, lặng lẽ nhìn cậu với ánh sáng độc nhất vô nhị.
Giờ khắc này, trong lòng Tô Chính Lượng có quá nhiều chuyện muốn nói với hắn, thế nhưng, cậu không cách nào mở miệng, càng không biết nên nói gì với hắn.
Cứ như vậy, hai người đứng ở trong đại sảnh chờ người đến người đi, nhìn nhau từ xa.
"Hành khách thân mến, chuyến bay LF771 đến Frankford chuẩn bị cất cánh..."
Đúng lúc này, giọng nói của người thông báo lại vang lên, Tô Chính Lượng lập tức tỉnh táo lại. Cậu quay người thật chậm, sau đó, đi về phía cửa lên máy bay.
Chỉ là, trong nháy mắt tiến vào cửa lên máy bay, cậu nhịn không được quay đầu lại lần nữa.
Nhìn thấy người đàn ông mấp máy môi mỏng, dùng khẩu hình nói với mình ba chữ.
Anh yêu em.
Phải, là anh yêu em.
Cơn đau không kiềm chế được từ lồng ngực truyền đến, giống như thủy triều dâng trào, sóng biển càng lúc càng dâng cao, trong phút chốc Tô Chính Lượng hoàn toàn bị nhấn chìm.
Cậu hít sâu một hơi, ép buộc mình quay đầu, không chút do dự cất bước rời đi.