Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 162: Hỏi trái tim mình



Lâm Tích Lạc khẽ nhắm mắt lại, trầm tư vài giây rồi chậm rãi đặt hai tay lên bàn phím, lập tức mở ra đôi mắt đen sẫm kia.

Khi phần bass tay trái xuất hiện, Tô Chính Lượng nghe được giai điệu vô cùng quen thuộc, một cảm giác khó nói nên lời từ đáy lòng dâng lên. Cậu nín thở, chậm rãi tựa người vào tường cửa phòng học, đắm chìm trong thế giới âm nhạc.

Giai điệu nhẹ nhàng chậm rãi, giống như người yêu thấp giọng nỉ non, mang theo sự thở dài vô tận và thâm tình. Dần dần, phần giai điệu tay phải bắt đầu tiến vào, phần âm cao cùng tay trái đan xen như sóng biển khí thế mãnh liệt bất đồng, thêm một phần uyển chuyển, một phần ưu tư, giống như nói về những lời hứa không thể thực hiện được. Sau khi hai phần âm thanh chống lại nhau, một lần nữa trở về yên tĩnh. Chỉ có giai điệu chủ đề trong veo vẫn được đàn tấu như trước, cùng với phần bass tay trái dung hợp hoàn mỹ, hòa hợp như nước, giống như hoàn toàn tự nhiên, không thể tách rời.

Sau khi khúc nhạc kết thúc, yên tĩnh bao trùm cả phòng học trong chốc lát, tiếng đàn đã sớm kết thúc kia lại giống như vẫn còn bồi hồi bên tai, khiến người ta không cách nào rời đi.

Sau khi yên tĩnh trong phút chốc, toàn bộ lớp học lại sôi động lên.

"Chú, chú đàn tuyệt thật!"

"Chú, chú giỏi thật ấy! So với thầy Tô không kém xíu nào luôn!"

"Lợi hại nhất vẫn là thầy Tô, với lại thầy ấy còn rất dịu dàng, cho nên con vẫn thích thầy Tô nhiều hơn một chút."

Những đứa trẻ giống như một đàn chim sẻ ríu rít, nói chuyện vô cùng vui vẻ.

Tô Chính Lượng chậm rãi mở đôi mắt đen láy, chậm rãi xoay người nhìn về phía trong phòng học.

Người đàn ông chứng kiến vẻ mặt phấn khích của đám trẻ, trên lông mày hắn toát ra ý cười đến lạ. Lúc này hắn không còn kiêu ngạo như xưa, khí thế cao ngạo phô trương, hoàn toàn không giống như một tổng giám đốc của Lâm thị, ngược lại càng giống như một thầy giáo dạy đàn bình thường.

Tô Chính Lượng nhìn khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông tràn đầy ý cười ấm áp, thoáng thất thần một chút.

Người đàn ông này, ở bất cứ nơi nào, bất cứ lúc nào, đều sẽ trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người. Lúc trước mình... không phải là bị hắn hấp dẫn như vậy sao?

Người đàn ông đứng dậy đắp nắp đàn, chất giọng du dương có vài phần phức tạp, "Chú còn có việc, phải đi rồi. "

"Chú, tuần sau chú còn tới không?"

Giọng nói của người đàn ông có chút do dự, "Có lẽ sẽ không tới nữa đâu."

"Thật tiếc quá đi à, con còn muốn nghe chú đánh đàn nữa cơ." Tâm trạng của những đứa trẻ có chút tụt dốc, chúng nói một cách không vui.

"Chỉ cần các con theo thầy Tô học tập thật tốt, mỗi người đều sẽ giống như chú, đàn ra những giai điệu du dương."

Những đứa trẻ đồng thanh trả lời, "Chúng ta nhất định sẽ gặp lại."

Tô Chính Lượng nghe được tiếng bước chân của người đàn ông dần dần đến gần mình, sợ bị hắn nhìn thấy, vội vàng mở cửa phòng học bên cạnh, trốn vào.

Đợi tiếng bước chân trầm ổn kia dần dần đi xa, Tô Chính Lượng mới mở cửa đi ra.

Nhìn Lâm Tích Lạc dần khuất bóng, con ngươi thuần khiết như đứa trẻ lạc đường của Tô Chính Lượng toát lên một tia ánh sáng yếu ớt.

Tô Chính Lượng kết thúc tiết học của trường dạy đàn Hải Sâm, đi bộ dọc theo sông Neka.

Cây cầu cổ phía trước dần dần hiện lên trong tầm mắt, dường như có âm thanh của cây vĩ cầm phát ra từ trên mặt cầu.

Tô Chính Lượng bỗng nhiên nhớ tới ông lão chơi violin kia, đúng vậy, ngoại trừ ông ấy, sẽ không có người khác. Có lẽ, mình có thể thử nói chuyện với ông ấy xem sao.

Ông lão nhìn thấy Tô Chính Lượng, cũng không quá kinh ngạc, buông violin xuống, nhàn nhạt mở miệng nói, "Cậu trai trẻ, cậu tới rồi."

"Vâng."

Ông lão cười hiền từ nói: "Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi sao? Hoặc, có vấn đề gì cần tôi giúp đỡ chăng?"

Tô Chính Lượng thẳng thắn nhìn về phía ông lão, do dự hồi lâu, cuối cùng nói ra sự hoang mang trong lòng, "Tôi biết lúc trước anh ấy làm như vậy không phải thật sự muốn lừa dối tôi, bởi vì anh ấy yêu tôi, chỉ vì không cho phép tôi bị ảnh hưởng, nên anh ấy phải sử dụng cách thức tàn nhẫn như vậy để bảo vệ tôi. Bây giờ, anh ấy trở lại rồi, anh ấy hy vọng tôi có thể tha thứ cho anh ấy, nhưng tôi không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào. Hiện tại tôi căn bản không cách nào bình tĩnh luyện đàn được, tôi rất do dự, cũng rất mâu thuẫn, tôi không biết rốt cuộc phải làm như thế nào."

Ông lão chú ý vẻ mặt phức tạp của Tô Chính Lượng, giọng điệu điềm đạm, "Cậu trai trẻ, cậu còn yêu người ấy không?"

"Tôi..." Tô Chính Lượng giật mình, trong tiềm thức muốn sờ chiếc nhẫn trên cổ, lại đột nhiên phát hiện ra cổ trống rỗng, lúc này mới phản ứng lại chiếc nhẫn kia đã bị mình vứt đi.

"Chàng trai trẻ, làm sao thế?"

Tô Chính Lượng ấp úng nói, "Không có, không có gì..."

Đôi mắt sắc bén của ông lão tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tô Chính Lượng, "Đồ vật trên cổ cậu rất quan trọng đối với cậu, cậu đang lo lắng."

Tô Chính Lượng mất mát cúi đầu, giống như mất đi bảo bối quý giá nhất của mình, khổ sở nói, "Đúng vậy, vật kia là anh ấy cho tôi, nhưng tôi đã vứt nó đi rồi, tôi không nên bốc đồng như vậy. "

"Vậy chứng minh cậu còn yêu người ấy, nếu không cũng sẽ không vì vứt bỏ đồ người ấy tặng cậu mà lộ ra biểu tình như vậy."

Tô Chính Lượng giống như đang nói với chính mình, "Có lẽ tôi quả thật vẫn còn yêu anh ấy, nhưng mà, làm người yêu của anh ấy, đối mặt với nguy hiểm và gian khổ, vì sao tôi lại không thể đối mặt với anh ấy? Vì vậy, tôi không thể chấp nhận cách anh ấy yêu tôi, tôi không thể tha thứ cho anh ấy. "

Ông lão có chút tiếc hận lắc đầu nói, "Nếu không muốn tha thứ cho hắn, vậy cậu vì sao còn mâu thuẫn như vậy? Cậu yêu hắn lại không muốn tha thứ cho hắn, đối với cậu hay với hắn mà nói đều là đau khổ và sự dày vò. Chuyện đau đớn nhất trên thế giới này, chính là yêu thương nhau, lại bởi vì chuyện gì đó mà không cách nào buông bỏ được chấp niệm trong lòng, vẫn không ngừng tra tấn lẫn nhau, đến nỗi ôm tiếc nuối suốt đời."

Chăm chú nhìn đôi mắt xanh vẩn đục của ông lão, Tô Chính Lượng hoang mang hỏi, "Vậy rốt cuộc tôi nên làm như thế nào?"

Ông lão nói ngắn gọn bốn từ, "Hỏi trái tim cậu."

Hỏi trái tim mình.

Tô Chính Lượng yên lặng lặp lại câu này trong lòng, chậm rãi giơ tay lên, đặt lên trước ngực trái của mình.

Lặng lẽ nhắm hai mắt lại, nghe tiếng sông Neka vỗ về bờ sông, cảm nhận được nhịp trái tim đập có quy luật, Tô Chính Lượng chỉ cảm thấy được thế giới dường như đứng yên vào lúc này.

Trước mắt, thoáng qua từng cảnh mình và Lâm Tích Lạc ở cùng một chỗ, có vui vẻ, có bi thương, có ngọt ngào, có chua xót.

Những cảm xúc được phong ấn sâu trong lòng đan xen với nhau, giờ khắc này theo hồi ức dần dần được đánh thức.

Một lúc lâu sau, Tô Chính Lượng lại mở hai mắt ra, "Mặc dù tôi yêu anh ấy, nhưng tôi không thể tha thứ cho cách anh ấy yêu tôi."

Ông lão nói một cách nghiêm túc, "Thế nếu hắn đã trở về tìm cậu, thì chính là đã hối hận quyết định lúc trước của mình. Không có người đàn ông hoàn hảo trên thế giới này, bất cứ ai cũng sẽ phạm sai lầm, vì hắn đã biết sai, cậu nên cho hắn một cơ hội."

Tô Chính Lượng suy nghĩ một lát, giọng nói trong trẻo không gợn sóng, "Cũng có thể ông nói đúng, tôi nên cho anh ấy một cơ hội sửa sai."

Ông lão gật đầu đồng ý nói, "Chàng trai trẻ, cậu có thể nghĩ thông suốt như vậy thật tốt quá. Cuộc đời này vẫn còn rất dài, cuộc sống trong tương lai của cậu chắc chắn sẽ có những điều giống như vậy. Có lẽ, đến lúc đó cậu có thể kiểm tra hắn một lần nữa, nếu hắn vẫn như vậy, thì cậu lại rời khỏi hắn cũng không muộn. Nhưng tôi lại thấy vui mừng thay cậu, loại dũng cảm và quyết tâm vì người yêu nguyện ý một mình gánh vác tất cả khiến tôi có cái nhìn khác với người cậu yêu đấy."

Tô Chính Lượng nhẹ nhàng rũ mi mắt, giọng nói dễ nghe lộ ra vài phần trống rỗng, "Anh ấy chính là người như vậy, vì thay tôi chống đỡ mảnh trời nắng kia, tình nguyện gánh vác tất cả nỗi đau và tra tấn, điều này đối với tôi mà nói có lẽ cũng là một loại may mắn nhỉ."

Trên khuôn mặt hiền từ của ông lão tràn đầy nụ cười ấm áp, "Đúng vậy, người cậu yêu vừa vặn cũng yêu cậu sâu đậm như thế, đó là chuyện hạnh phúc như thế nào chứ. Nếu cậu đã biết, vậy cậu càng không thể buông tay hắn, đi đi, đi nói với hắn tâm ý của cậu."

Tô Chính Lượng hơi cúi đầu, chân thành cảm ơn, "Lão tiên sinh, cám ơn ngài, tôi sẽ làm."

"Đứa trẻ này, chúc cậu hạnh phúc."