Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 166: Giải cứu bà Tô



"Anh Mập, thật sự tôi và cậu ta quen biết nhau trong một hộp đêm, cậu ta vì tiền thuốc men của em gái nên mới làm chuyện này. Tôi cảm thấy con người cậu ta không tồi, tính cách cũng được, lại còn là một người đàn ông có thể vì người nhà mà bất chấp gian nguy, Hoàng Tam tôi bội phục nhất chính là người như vậy. Cứ vậy, qua lại thường xuyên nên thành ra quen biết."

Hoàng Tam nói nhiều như vậy trong một hơi không thay đổi sắc mặt, sau đó ra vẻ thâm tình liếc mắt nhìn Lý Tư Phàm một cái, "Tư Tư, em nói xem có đúng không?"

Lý Tư Phàm thấy Hoàng Tam nói như vậy, anh giả vờ ngượng ngùng cúi đầu.

Người đàn ông phì phèo điếu thuốc thấy hai người mắt qua mày lại, vỗ đùi, "Hoàng Tam, có tiểu bạch kiểm đi theo mày như vậy, mày cũng có diễm phúc đấy chứ."

Một người đàn ông tóc dài khác không nói một tiếng chỉ nhìn chằm chằm Lý Tư Phàm, sau đó nở nụ cười dâm đãng, "Hoàng Tam, tôi nghe nói mùi vị đàn ông so với phụ nữ tốt hơn nhiều, người đẹp này rốt cuộc có mùi vị như thế nào đấy? Trên giường có "sóng" không?"

Hoàng Tam gãi gãi ót, cười he he hai tiếng, "Ấy, mấy anh đừng có đùa tôi mà."

Một tráng hán vỗ vai Hoàng Tam, "Được rồi, tiểu bạch kiểm này rất đẹp trai, mày đối với cậu ta chắc là yêu thương hết mực ấy nhỉ, chỉ thương cho người vợ bệnh tật ốm đau kia của mày. Biết mày giấu cô ấy ở bên ngoài chơi đàn ông như vậy, chắc cũng khóc ngất đấy chứ."

Lý Tư Phàm tranh thủ lúc Hoàng Tam cùng mấy người đàn ông kia đang nói chuyện, lặng lẽ nghiêng mắt, dời lực chú ý đến căn phòng duy nhất đang đóng lại. Nếu như anh đoán không sai, mẹ Tô Chính Lượng nhất định đang bị nhốt ở bên trong.

Anh lặng lẽ kéo cánh tay Hoàng Tam, dùng ánh mắt ý bảo gã nhìn sang một bên.

Người hút thuốc nhìn thấy hai người đang nháy mắt, vội vàng hỏi, "Ôi, Hoàng Tam, nhân tình của mày thế nào rồi? "

Hoàng Tam ngẫu nhiên ứng biến nói, "Em ấy nói thấy hơi mệt mỏi, muốn vào phòng nghỉ ngơi," Nói xong, chỉ chỉ vào chỗ phòng đóng cửa, "Gian phòng này là phòng ngủ, em có thể vào đó nghỉ ngơi."

Tráng hán vừa nghe xong, vết sẹo trên mặt giống như con rết dữ tợn vặn vẹo, ba bước bước thành hai, chắn trước mặt Lý Tư Phàm, "Phòng này không thể vào, cậu ngủ trên ghế sô pha bên đó."

Nhìn thấy người đàn ông này phản ứng mạnh như vậy, Lý Tư Phàm càng khẳng định trong lòng. Xem ra, mẹ của Tô Chính Lượng nhất định ở trong phòng này.

Anh trầm mặt, không biểu gì, giả bộ oan ức nhìn Hoàng Tam. Sau đó ngoan ngoãn đi về phía sô pha, làm bộ nhắm mắt nằm xuống, một tay đã thò vào trong túi áo khoác đang giấu dao găm.

Người đàn ông tóc dài khẽ khịt mũi, giọng điệu kỳ lạ trêu ghẹo nói, "Ôi chao, tao nói này Hoàng Tam, nhân tình của mày khôn ngoan thật đấy, nhưng sao tao lại ngửi thấy mùi chua trong không khí vậy nhỉ."

Giờ phút này, điện thoại di động của tráng hán đột nhiên vang lên, hắn vội vàng nghe máy, "Alo, là tôi."

gười ở đầu dây bên kia nói năng lộn xộn một đống lời, tráng hán sững sờ không nghe rõ, gã ta mở cổ họng hét lên với đầu dây bên kia, "Tên ngu này, nói chậm một chút, nửa ngày... Cái gì..."

Tráng hán cầm điện thoại di động, tay run rẩy, trên khuôn mặt ngăm đen hiện lên màu xanh đen, sau đó gã hung tợn nhìn về phía Hoàng Tam, "Hoàng Tam, mày..."

Trong lúc nháy mắt, Lý Tư Phàm từ trên sô pha bật dậy, dao găm trong tay đặt trên cổ tráng hán, "Không được nhúc nhích."

Hai người đàn ông hai bên ngoài thấy cảnh này cũng cảm thấy mọi chuyện không ổn, lập tức chuyển về phía Hoàng Tam. Không ngờ tới Hoàng Tam đã có phòng bị từ sớm, bọn họ nhanh chóng bại ở trong tay hắn.

Tính mạng tráng hán bị Lý Tư Phàm nắm trong tay, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng Tam đánh hai đàn em ngã xuống đất.

Nhưng miệng hắn cũng không buông tha cho người khác, "Mày được lắm Hoàng Tam, dám phản bội bọn tao, xem ra mày không muốn lăn lộn trên con đường này nữa rồi."

Hoàng Tam nhanh chóng đáp lời, "Từ khi tao bước vào căn phòng này, tao đã không định làm cùng chúng mày nữa. Nhưng Mập à, tao cũng khuyên mày nên rút lui càng sớm càng tốt, bởi vì, người làm việc cho An Lệ Na, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đâu."

Lý Tư Phàm gắt gao đặt dao găm lên cổ tráng hán, không nhúc nhích, "Bớt nói nhảm đi, cứu người trước."

Tráng hán nhe răng nở nụ cười, "Tao nhớ ra rồi, mày là thư ký của Lâm Tích Lạc, chẳng trách lại thấy quen quen. Mày nghĩ mày cứu được bà già này ra, bọn mày sẽ an toàn sao? Nói cho mày biết, An tiểu thư đã sớm bày thiên la địa võng cho Lâm tổng, nếu bọn mày không đủ bằng chứng ra, vậy cô ấy sẽ lập tức thực hiện kế hoạch thứ hai, đến lúc đó, chính là ngày tàn của Lâm thị bọn mày."

Lý Tư Phàm nghe thấy cười lạnh nói, "Tao khuyên mày nên ít nói một chút, một khi nhiệm vụ của bọn mày thất bại, cô ta sẽ cho bọn mày một con đường sống sao? Tốt nhất mày nên thức thời mà chạy trốn đi."

"Mày..."

Hoàng Tam cõng bà Tô bị nhốt ở bên trong ra, nhìn Lý Tư Phàm, "Mau đi thôi."

Lý Tư Phàm cho tráng hán một quyền, sau đó theo Hoàng Tam rời đi.

Hai người dọc theo cầu thang đi xuống, không ngờ tới, vừa mới đi tới góc cầu thang lầu hai, đã nghe được tiếng bước chân dồn dập truyền tới.

"Nhanh lên, lỡ như tiểu tử kia cứu được người đi thì phiền phức."

"Tao biết, còn không phải bởi vì lúc trước mày động tác chậm chạp mới không đuổi kịp đám người của nó sao!"

Hai người vừa nghe, trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó trốn vào trong tủ trống của một hộ gia đình đặt ở cửa lớn.

Tiếng bước chân lộn xộn từ xa đến gần, khi bọn họ đi ngang qua bên cạnh tủ, bà Tô lại tỉnh lại ngay lúc này. Bà phát hiện mình đang ở nơi này, miệng phát ra một trận thanh âm nhẹ nhàng, "Các cậu là ai?"

Tiêu rồi!

Lý Tư Phàm và Hoàng Tam vừa mới ẩn náu, lại quên mất chuyện mẹ Tô còn chưa tỉnh lại. Bà sớm không tỉnh muộn không tỉnh, lại tỉnh vào đúng lúc này, còn mở miệng nói chuyện, điều này khiến hai người đàn ông không khỏi hít sâu một hơi.

Tiếng bước chân bên ngoài tủ đột nhiên dừng lại, "Này, mày nghe thử xem, hình như có tiếng động."

"Hình như là từ trong tủ phát ra."

Một giọng nói khác im lặng trong vài giây, sau đó nói, "Mày đi xem đi."

Hoàng Tam đột nhiên mở cửa tủ đi ra, mặt xám xịt nói, "Anh bạn, là tao."

Đối phương chấn động, "Hoàng Tam, sao mày lại ở trong này? Không phải mày đã bị Lý Tư Phàm bắt cóc rồi sao? "

Hoàng Tam đau khổ, "Haiz, đừng nói nữa,tên tiểu tử thối kia dí dao vào người tao, tao chỉ có thể nói với hắn bà già kia ở đây. Tao vừa lên lầu với cậu ta đã bị đánh ngất xỉu, tỉnh lại đã ở trong đó rồi."

Một người trong đó hình như còn thấy không tin, nhìn về tủ phía sau Hoàng Tam, nghi ngờ hỏi, "Vậy à? Sao tao lại cảm thấy như thể có ai đó trong tủ vậy?"

Thân thể Hoàng Tam thoáng lui về phía sau một chút, ngăn cản, "Sao thế, bọn mày ngay cả tao cũng không tin à?"

Một người khác nhìn lên cầu thang, "Chúng ta lên nhanh đi, lỡ như người bị cứu ra thì không hay đâu."

Hoàng Tam cũng phụ họa ngẩng đầu nói, "Đúng vậy, bọn mày nhanh lên đi. "

Ba người vừa nói vừa chuẩn bị đi lên lầu ba, trong chốc lát, trên lầu truyền tới tiếng gầm giận dữ của tráng hán, "Bọn mày là đồ ăn hại, đuổi theo nhanh lên cho tao, bọn nó chắc chắn chưa chạy xa đâu! "

Hai người nghe được âm thanh của tráng hán, nhận ra có chuyện xảy ra, vội vội vàng vàng xông lên, "Anh Mập, xảy ra chuyện gì vậy? "

"Tên tiểu tử Hoàng Tam phản bội chúng ta rồi."

Hoàng Tam thấy mọi chuyện không ổn, lập tức lui về phía sau, mà Lý Tư Phàm trốn trong tủ vừa nghe thấy âm thanh, cũng đỡ mẹ Tô chạy vọt ra ngoài.

"Không hay rồi, bọn nó muốn chạy, nhanh chóng bắt lấy!"

Mấy người phía sau kêu gào đuổi theo ba người, mặc dù bọn họ chạy thục mạng xuống cầu thang, nhưng mà bà Tô đã lớn tuổi, hơn nữa liên tiếp bị hoảng sợ, không chạy được mấy bước đã khụy xuống đất.