Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 169: Thay đổi bất ngờ



Tay Tô Chính Lượng đột nhiên siết chặt lại, cậu hơi nghiêng đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm Lâm Tích Lạc, trầm mặc hồi lâu.

Lâm Tích Lạc ảm đạm rũ mắt, giọng nói chua xót bị che lấp bởi tiếng pháo hoa trên bầu trời, mơ hồ không thể nào nghe rõ, "Hóa ra, em vẫn không chịu tha thứ cho anh sao?"

Tô Chính Lượng nhắm mắt lại, không nhìn vào mặt Lâm Tích Lạc nữa, chỉ đáp lại một cách bối rối, "Tôi... Tôi không biết..."

Nỗi buồn sâu thẳm biến mất trong đôi mắt sâu hun hút ấy, Lâm Tích Lạc giả vờ không nghe thấy, nhún vai một cái, "Không sao, anh sẽ đợi em, đợi đến khi nào em đồng ý tha thứ cho anh mới thôi."

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, Lâm Tích Lạc nhíu mày không vui, cầm điện thoại di động ấn nút trả lời, "Tôi nghe..."

Không đợi đầu dây bên kia nói xong, gương mặt điển trai của Lâm Tích Lạc đột nhiên trầm xuống.

"Cậu nói gì?"

Giọng nói trầm xuống, mang sự theo ngạc nhiên không giấu được dưới đáy mắt, khiến Tô Chính Lượng lo lắng nhìn về phía Lâm Tích Lạc.

Cơn giận dữ dâng trào như sóng thần, trào dâng trong đôi mắt đen của Lâm Tích Lạc, hắn nhíu chặt mày, lạnh lùng ra lệnh, " Tôi biết rồi, các cậu cứ ở yên đó, tôi sẽ về ngay, trước khi tôi về, tuyệt đối không được manh động."

Lâm Tích Lạc cúp điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tô Chính Lượng: "Lâm thị xảy ra chuyện, anh phải trở về xử lý."

Tô Chính Lượng vội vàng hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

"An lệ Na thừa dịp anh không có ở đó, bèn cấu kết với dư đảng còn sót lại của cha cô ta ở Lâm thị, trong ứng ngoại hợp, nhân cơ hội khống chế thị trường chứng khoán của Lâm thị, muốn đẩy Lâm thị vào con đường chết!"

Tô Chính Lượng khó tin hỏi, "An Lệ Na? Cô ấy không phải là vợ anh sao? Sao cô ấy có thể làm ra loại chuyện đó được chứ?"

Lâm Tích Lạc cười lạnh một tiếng, "Vợ ư? Anh và cô ta chỉ kết hôn trên danh nghĩa, cuộc hôn này này chỉ đơn giản là hợp tác với nhau để có được thứ mình muốn mà thôi, anh hứa với cô ta trong vòng ba năm sẽ giúp cô ta có được tập đoàn An Viễn, con cô ta giúp anh loại bỏ cha mình, để anh có thể ngồi vững vị trí của Lâm thị. Anh cũng không ngờ, cô ta vì để có được tập đoàn An Viễn, mà không tiếc giết cha ruột của mình, thậm chí còn dùng tính mạng của em và gia đình em uy hiếp tôi. Cho nên, anh mới phải cho người bảo vệ người nhà của em, thậm chí là tự mình đến đây, chỉ để đưa thêm người đến bảo vệ sự an toàn cho em."

Nghe Lâm Tích Lạc nói, Tô Chính Lượng lúc này mới nhớ lại những lời hắn từng nói với mình ở nhà Helson, chỉ là lúc đó cậu đang rất tức giận nên không hề nghe lọt tai được lời nào.

Tô Chính Lượng sửng sốt cả nửa ngày, lo sợ, bất an hỏi, " Vậy, bây giờ mẹ tôi..."

Lâm Tích Lạc An chấn an, "Có Tiểu Phàm bảo vệ bà ấy rồi, mẹ em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Tô Chính Lượng lúc này mới an tâm gật đầu, "Tích Lạc, cám ơn anh đã bảo vệ tôi và người nhà tôi, cả anh Lý nữa, nhớ chuyển lời cảm ơn đến anh ấy giúp tôi."

Lâm Tích Lạc xoa xoa mái tóc ướt sũng của Tô Chính Lượng, không thèm để ý nói, "Đồ ngốc, sao phải nói mấy lời khách sáo này với anh chứ."

Đột nhiên bị Lâm Tích Lạc đối xử như vậy, trên má của Tô Chính Lượng lập tức đỏ bừng lên, nhưng vừa nghĩ đến Lâm thị, cậu lại lập tức nghiêm túc lại, lo lắng nói: "Nếu Lâm thị đã có chuyện, vậy anh mau về đi, ngộ nhỡ An Lệ Na khiến Lâm thị sụp đổ thật, vậy thì... thật sự xong đời rồi."

Lâm Tích Lạc tự tin nói, "Cho dù người phụ nữ đó có giảo hoạt đến đâu, cũng không có khả năng lật đổ anh một cách dễ dàng như vậy được."

Tô Chính Lượng nghe xong thì lại trầm mặt, chỉ là... nghĩ đến con người của An Lệ An, cậu vẫn thấy không an tâm cho lắm.

Nhìn thấy biểu cảm của Tô Chính Lượng, Lâm Tích Lạc có chút nghi ngờ hỏi, "Sao thế?"

"Tôi nhớ trước đây, khi chuyện của anh và Mạt Lỵ đang ồn ào, cô ta từng gọi điện cho tôi, nói có chuyện quan trọng liên quan đến anh muốn nói cho tôi biết, sau đó thì hẹn tôi ra ngoài nói chuyện, nhưng tôi không đồng ý.". Đam Mỹ Cổ Đại

Lâm Tích Lạc rùng mình, giọng nói bỗng dưng trầm xuống mang theo vài phần kinh ngạc, "Sao cơ? Tại sao lúc đó em không nói cho anh biết?"

Có lẽ bởi vì những ký ức tồi tệ đó, Tô Chính Lượng cảm thấy có hơi phiền muộn, "Lúc ấy tôi bị chuyện của anh làm ảnh hưởng, cho nên không muốn nói chuyện này cho anh biết."

Trong đôi mắt sâu thẳm của Lâm Tích Lạc thoáng qua sự tàn nhẫn và tức giận, "Quả nhiên, người phụ nữ đó đã sớm chú ý đến em? Lúc trước anh chỉ nghĩ đến việc làm sao để em chịu rời xa anh mà không để ý đến ý đồ của cô ta, là do anh quá sơ suất rồi."

Tô Chính Lượng lắc đầu: "Nếu Lâm thị hiện đang trong tình huống nguy cấp, anh mau quay về đi."

Thấy Tô Chính Lượng thúc giục mình, Lâm Tích Lạc cũng biết hiện tại mình quả thật không thể ở lại đây lâu hơn được nữa.

"Theo anh." Hắn không nói thêm gì mà dứt khoát kéo Tô Chính Lượng theo, nhanh chóng xuyên qua đám người, đi ra ngoài.

Tô Chính Lượng ngồi trong xe, có chút thấp thỏm nói với Lâm Tích Lạc, "Tôi vẫn hơi lo cho mẹ, hay để tôi về sắp xếp chu toàn cho mẹ rồi mới đi với anh được không?"

Lâm Tích Lạc quả quyết từ chối, "Không được, mục tiêu của họ là anh, anh có thể đảm bảo cho sự an toàn cho mẹ của em. Em đã vì anh mà phải trả giá quá nhiều, cho nên, bất luận có phát sinh chuyện gì, anh cũng không thể để em chịu thêm bất cứ sự thiệt thòi với nguy hiểm nào nữa."

Trong lòng, một cỗ ấm áp nhàn nhạt chậm rãi dâng lên, Tô Chính Lượng thoáng rũ mi mắt xuống, im lặng không nói gì thêm nữa.

"Em bây giờ nên buông bỏ tất cả mọi thứ để tập trung vào chuyện thi đấu."

Tô Chính Lượng kinh ngạc nghiêng mắt nhìn về phía Lâm Tích Lạc, "Sao anh lại biết chuyện cuộc thi?"

Lâm Tích Lạc có chút đắc ý nhướng mày, "Bất cứ chuyện gì liên quan đến em, tôi đều biết cả."

Mặt Tô Chính Lượng có chút nóng lên, cậu hơi tức giận quay đầu đi, nhỏ giọng nói thầm một câu, "Cái đồ đáng ghét này..."

Thấy Tô Chính Lượng phản ứng như vậy, tâm tình Lâm Tích Lạc đột nhiên tốt lên rất nhiều, mạnh mẽ kéo lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu, giọng nói phát ra từ yết hầu của Lâm Tích Lạc càng lúc càng nghiêm túc hơn, "Huống hồ, lần này người em phải đối đầu có thực lực rất tốt, có thể thấy cơ hội thắng rất khó. Vậy nên, anh càng không thể để em bận tâm thêm bất cứ điều gì nữa."

Tô Chính Lượng nhẹ nhàng cắn cắn môi, gắng gượng gật đầu, "Được, tôi nghe anh."

* * * * * * * *

Ngày thứ ba sau khi Lâm Tích Lạc rời đi, trong nhà Helson có một vị khách không mời mà tới.

Nhìn thấy người tới, Tô Chính Lượng lắp bắp kinh hãi, dĩ nhiên là người quen cũ - Du Thiếu Kỳ.

Hai người trẻ tuổi ngồi đối diện nhau trước bàn ăn, Tô Chính Lượng bình tĩnh mở miệng nói, "Sao anh lại tới đây?"

Sự việc cách đây hơn hai năm thực sự ảnh hưởng rất nhiều đến Du Thiếu Kỳ. Cộng thêm chuyện Tô Chính Lượng cố tình tránh mặt anh, thậm chí còn rời Munich đến Heidelberg, càng khiến cho Du Thiếu Kỳ trở nên tồi tệ hơn. Vì vậy đến tận bây giờ, anh vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cái bóng của chuyện này.

Du Thiếu Kỳ nhìn khuôn mặt không bao giờ có thể nhìn đủ trước mặt mình, nhàn nhạt nói, "Mấy ngày trước anh nhận được điện thoại của Lâm Tích Lạc, cậu ta hỏi anh địa chỉ của em, còn nói em có thể gặp nguy hiểm, cho nên anh mới đưa địa chỉ của em cho cậu ta. Vốn định sẽ thông báo trước cho em một tiếng, nhưng gặp phải một ít chuyện khó giải quyết, nên mới trì hoãn đến tận bây giờ."

Vẻ mặt Tô Chính Lượng lạnh nhạt, "Anh ấy tới đây rồi, ba ngày trước cũng về nước rồi."

Bàn tay đặt ở trên bàn ăn bất giác động đậy, tâm trạng Du Thiếu Kỳ vô cùng phức tạp, lẩm bẩm, "Thật sao?"

Thấy Tô Chính Lượng không trả lời mình, anh bèn cười giễu cợt, "Chính Lượng, nếu cậu ta đã tới tìm em, có phải em sẽ định tha thứ cho cậu ta phải không?"

Tô Chính Lượng thành thật nói, "Đúng vậy."

Du Thiếu Kỳ tiếp tục tra hỏi, "Vậy em đã nói gì với cậu ta?"