Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 172: Anh nhất định phải gắng lên (2)




Hành khách vội vã kéo hành lý đi ở sảnh chờ, khi bọn họ nhìn thấy một người phương Đông lớn tiếng gào thét với chiếc điện thoại di động, tất cả đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Sau khoảnh khắc im lặng, mọi người không rõ nguyên nhân nhìn chằm chằm Tô Chính Lượng nửa ngày. Khi bọn họ chú ý đến vũng cà phê lớn dưới chân Tô Chính Lượng, trên mặt mỗi người đều hiện ra những vẻ mặt khác nhau, có nghi ngờ, có khinh bỉ, và cả sự khinh miệt.

Du Thiếu Kỳ thấy thế, vội vàng đứng dậy dùng tiếng Đức giải thích nói, "Xin lỗi, mọi người, người bạn này của tôi, người yêu của em ấy hiện đang gặp nguy hiểm tính mạng, cho nên có hơi kích động. Xin lỗi nếu em ấy gây phiền phức cho mọi người."

Tô Chính Lượng ngơ ngác buông di động xuống, khuôn mặt vừa trắng vừa đỏ vì kích động, cậu tuyệt vọng đỡ lấy lưng ghế, chậm rãi ngồi xuống.

Mọi người nhìn thấy phản ứng của Tô Chính Lượng không giống như đang giả vờ, nhẹ nhàng gật đầu về phía cậu, sau đó tự động tản ra.

Có một cô gái trẻ tuổi bước lên, trong đôi mắt màu hạt dẻ chứa đầy sự quan tâm, "Người yêu của anh, cô ấy thật may mắn khi có một người bạn trai như anh, hy vọng cô ấy sẽ bình an vô sự."

Lần đầu tiên được người không quen biết chúc phúc, Tô Chính Lượng kinh ngạc không thôi.

Du Thiếu Kỳ vội vàng cười trả lời, "Cám ơn, có lời chúc phúc của cô, anh ấy nhất định sẽ bình an. "

Cô gái trẻ tuổi nghe thấy từ "anh" trong miệng Du Thiếu Kỳ thốt ra, thầm nghĩ, "Hai người chắc chắn đã cùng nhau trải qua rất nhiều thăng trầm, cho nên, tôi tin anh ấy sẽ không dễ gì bỏ lại cậu một mình đâu."

"Cảm ơn cô."

Đợi mọi người tản đi, Tô Chính Lượng dựa vào băng ghế dự bị, ánh mắt tan rã, "Thiếu Kỳ, lỡ như Lâm Tích Lạc thật sự không qua được, em phải làm sao bây giờ?"

"Chính Lượng, em không được bi quan như vậy, Lâm Tích Lạc sẽ không sao đâu."

Tô Chính Lượng dường như không nghe thấy Du Thiếu Kỳ nói gì, tâm trạng của cậu vô cùng suy sụp, "Nếu không có anh ấy, cuộc sống như vậy còn có ý nghĩa gì chứ?"

Du Thiếu Kỳ vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc có hơi lộn xộn của Tô Chính Lượng, "Cho dù cậu ta thật sự không còn, em cũng phải mang theo tình yêu dành cho cậu ta mà sống thật tốt, còn nữa, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

Khuôn mặt mỏng như giấy bởi vì đau khổ mà có chút vặn vẹo, Tô Chính Lượng nghiến răng nghiến lợi nói, "Nếu như anh ấy thật sự không còn, em nhất định sẽ khiến những kẻ đã làm tổn thương anh ấy phải trả giá đắt."

Thấy Tô Chính Lượng đã mất đi lý trí, Du Thiếu Kỳ bình tĩnh khuyên nhủ, "Chính Lượng, nếu em làm như vậy, mới thật sự trái với ý nguyện của Lâm Tích Lạc. Cậu ta vì bảo vệ em, vì không để cho em bị liên lụy, không tiếc nhận lấy mọi tội lỗi và đau đớn. Nếu em vì báo thù cho cậu ta mà vứt bỏ tiền đồ và danh dự của mình, Lâm Tích Lạc nhất định sẽ rất thất vọng."

Tô Chính Lượng vẫn không chịu bỏ qua, "Nhưng làm sao em có thể dễ dàng bỏ qua cho những người kia như vậy? Bọn họ dám làm như vậy, chắc chắn phải vì chuyện này mà trả giá đắt, giết người thì phải đền mạng, có nợ thì phải trả, đều là chuyện hiển nhiên."

Du Thiếu Kỳ lắc đầu, anh khẽ cười khổ, "Em lúc nào cũng thế, một khi gặp chuyện liên quan đến mình hoặc là người mình yêu, đều sẽ trở nên rất điên cuồng, thậm chí mất đi lý trí. Em của bây giờ với anh của ngày xưa đâu có khác nhau là mấy?"

Tô Chính Lượng lập tức ngẩng đầu lên, cậu nhìn Du Thiếu Kỳ với vẻ mặt hoài nghi, "Thiếu Kỳ, anh..."

"Hành khách chú ý, chuyến bay FL374 bay đến thành phố S của Trung Quốc sắp cất cánh..."

Du Thiếu Kỳ đứng dậy kéo Tô Chính Lượng, "Chính Lượng, chúng ta đi thôi."

Mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an, Tô Chính Lượng cùng Du Thiếu Kỳ trải qua hơn mười giờ bay, cuối cùng trở về thành S.

Vừa xuống máy bay, Tô Chính Lượng đã mở điện thoại di động lên, nhìn thấy mười cuộc gọi nhỡ, đa phần đều là của Lý Tư Phàm gọi tới, còn có cuộc gọi của mẹ.

Nhìn thấy nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, trái tim Tô Chính Lượng lại đập mạnh, chẳng lẽ, Lâm Tích Lạc thật sự... Không, Lâm Tích Lạc nhất định sẽ ổn thôi.

Cậu không ngừng lắc đầu, cố gắng đuổi những dự cảm không lành này ra khỏi đầu.

Du Thiếu Kỳ nhìn ra suy nghĩ của Tô Chính Lượng, lập tức thúc giục, "Chính Lượng, đừng ngây người nữa, nhanh chóng gọi điện thoại hỏi xem, cho dù em muốn trốn tránh, chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới."

Đúng vậy, chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới, mặc kệ kết quả như thế nào, ít nhất thì cậu cũng không hối tiếc.

Tô Chính Lượng bấm mát.

- "Tút tút..."

Tim gần như ngừng đập. Hơi thở, đã đông cứng.

Toàn thân Tô Chính Lượng lạnh buốt ngồi trên taxi, chờ đợi khoảnh khắc đối phương nghe điện thoại.

Tích Lạc, anh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, nếu không, em sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho anh, vĩnh viễn sẽ không...

Rất lâu sau, điện thoại cuối cùng cũng thông, bên tai truyền đến giọng nói có chút nhẹ nhàng của Lý Tư Phàm, "Tô tiên sinh, Chủ tịch ngài ấy đã qua khỏi nguy hiểm, hiện đang được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt..."

Sợi dây vốn đang căng thẳng trong lòng bỗng nhiên buông lỏng, Tô Chính Lượng nhẹ nhàng thở ra, "Thật tốt quá, cảm ơn anh Lý, tôi lập tức đến ngay."

Buông điện thoại xuống, trải qua hơn mười tiếng căng thẳng và sợ hãi, bất an, cảm giác mệt mỏi như thủy triều Tô Chính Lượng ập tới.

Nhắm mắt lại, Tô Chính Lượng mơ màng ngủ thiếp đi.

"Chính Lượng, tỉnh lại."

Dưới tiếng gọi nhẹ nhàng của Du Thiếu Kỳ, Tô Chính Lượng mở đôi mắt chua xót ra.

Vì vừa mới tỉnh dậy, cho nên cơ năng vận động của đại não vẫn chưa hoàn toàn khôi phục,nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ bị ánh chiều tà nhuộm dần, Tô Chính Lượng có hơi đờ đẫn.

Gần như cùng lúc đó, vẻ khẩn trương và lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt xanh xao và mệt mỏi, hai mắt hẹp dài ánh lên ánh sáng yếu ớt trong suốt, Tô Chính Lượng giữ chặt tay Du Thiếu Kỳ nói, "Thiếu Kỳ, chúng ta mau đến bệnh viện..."

"Chúng ta đã đến rồi, mau xuống xe thôi." Du Thiếu Kỳ động viên Tô Chính Lượng, giúp cậu mở cửa xe.

Tô Chính Lượng đi cùng Du Thiếu Kỳ, bước nhanh vào khoa nội trú của bệnh viện, mấy bậc cầu thang ngắn ngủi, hôm nay lại vô cùng dài.

Trái tim, đập thình thịch.

Cảm giác muốn gặp lại hắn chưa bao giờ nhiều như lúc này, dường như chỉ cần có thể gặp lại hắn, cho dù bản thân cậu chết đi sau một khắc, cũng không oán không hận.

Khi bước lên bậc thang cuối cùng, hơi thở Tô Chính Lượng hổn hển, đi tới phòng chăm sóc đặc biệt.

Xa xa, nhìn thấy Lý Tư Phàm đang ngồi chờ đợi ở cửa, cậu thoát khỏi Du Thiếu Kỳ, cất bước đi lên.

"Lý tiên sinh, anh ấy như thế nào rồi?"

Giọng điệu Lý Tư Phàm lạnh nhạt, lại có vẻ mệt mỏi khó che giấu, "Chủ tịch Lâm hiện đang ngủ say, bác sĩ dặn dò không ai được vào làm phiền."

"Không sao, chỉ cần anh ấy không sao là được." Tô Chính Lượng khẽ cười cười, vui mừng thì thào, "Lý tiên sinh, cảm ơn anh vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc anh ấy."

"Chăm sóc tốt cho chủ tịch là trách nhiệm của tôi, huống hồ, chủ tịch cũng có ơn đối với tôi. Cho nên, cho dù phải mất mạng cũng sẽ thề chết bảo vệ anh ấy."

"Dù sao đi nữa, tôi vẫn muốn cảm ơn anh."

Tô Chính Lượng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó, cậu hơi nghiêng đầu, cách lớp cửa sổ thủy tinh nhìn về phía người đàn ông đang ngủ say trên giường trong phòng chăm sóc đặc biệt.