Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 175: Chiến đấu với Tử Thần



Trên khuôn mặt trắng nõn đột nhiên hằn lên một dấu bàn tay đỏ rực, vừa nóng rát vừa đau đớn, nhưng Tô Chính Lượng chỉ cười mỉa mai nói, "Một người phụ nữ xuất thân từ gia đình có tri thức, mà cũng có thể thốt ra những lời nói dơ bẩn này, xem ra, cô thật sự đã bị bức đến đường cùng rồi."

An Lệ Na thấy mình có chút thất thố, liên tục nhướng mày, thanh âm khô khốc lộ vẻ khinh bỉ, "An Lệ Na tôi trước giờ có chuyện mưa to gió lớn nào mà chưa từng trải qua, bây giờ còn phải sợ cảnh sát đến bắt à?"

"Nếu cô đã mạnh miệng như vậy thì tại sao tôi lại nhìn thấy sự sợ hãi tột độ đang hiện lên trong mắt cô thế kia? Nếu thật sự cộ không sợ bị cảnh sát tóm cổ, cô cũng đâu cần phải đứng trước mặt tôi khua khôi múa mép."

Nói xong, Tô Chính Lượng rũ mắt, liếc nhìn con dao An Lệ Na đang nắm trong tay, vẻ mặt lạnh nhạt.

Đôi môi màu đỏ thẫm của An Lệ Na khẽ giật giật, nhưng ả không chịu yếu thế nói, "Xem ra là tôi đã coi thường cậu rồi, hai năm ở Đức đã khiến tính cách cậu mạnh mẽ hơn trước kia nhiều."

Tô Chính Lượng cười lạnh nói, "Cảm ơn đã khen, nói đi, mục đích hôm nay cô tới đây là gì? Bắt cóc tôi để uy hiếp Lâm Tích Là à? Hay dùng tôi làm con tin để tránh sự truy bắt của cảnh sát?"

Bàn tay mảnh khảnh cầm con dao của An Lệ Na khẽ nhúc nhích, "Mục đích tôi hôm nay đến đây là vì muốn nói chuyện đàng hoàng với cậu, xem xem rốt cuộc cậu là thần thánh phương nào lại có thể khiến Lâm Tích Lạc mất ăn mất ngủ như thế?"

Giọng nói sạch sẽ của Tô Chính Lượng mang theo sự châm chọc, "Ồ, vậy tôi cũng rất muốn gặp cô đấy, xem xem người đàn bà ác độc tâm ngoan thủ lạt, ngay cả bố đẻ mình cũng không tha rốt cuộc trông như thế nào."

Vẻ mặt An Lệ Na vô cùng kích động, ả ta nâng cao giọng hỏi ngược lại, "Tôi tâm ngoan thủ lạt? Tôi chỉ muốn lấy lại những vốn thuộc về mình mà thôi, có gì sao sao? Là An Viễn, chính ông ta đã ép tôi làm như vậy! Nếu như ông ta không khăng khăng chuyển toàn bộ gia sản cho con điếm cùng với thằng con hoang kia, thì sao tôi phải sai người giết ông ta chứ? Còn cả Lâm Tích Lạc nữa, nếu anh ta không phái người điều tra chuyện của tôi, chuẩn bị tuyên bố ly hôn với truyền thông, thì hà cứ gì tôi phải xuống tay với anh ta?"

Tô Chính Lượng nhìn biểu hiện có chút điên cuồng của An Lệ Na, đột nhiên cảm thấy đối phương cũng có hơi đáng thương, "Cô là người vừa tham lam lại còn ác độc, không từ thủ đoạn giết bố ruột mình, còn ngấm ngầm muốn thâu tóm Lâm thị, khiến Lâm Tích Lạc bị thương, thế mà vẫn ngang nhiên ở đây nói những lời này. An Lệ Na, cô điên rồi."

An Lệ Na hét lên, "Tôi không điên, chỉ cần tôi còn thở, tôi tuyệt đối sẽ không để cho người khác cướp những thứ thuộc về mình, tập đoàn An Viễn là của tôi, Lâm thị là của tôi, Lâm Tích Lạc cũng là của tôi. Tôi chỉ cần giết chết cậu, Lâm Tích Lạc nhất định sẽ đau lòng, sống không bằng chết. Đến lúc đó, tôi có thể lợi dụng kẽ hở, trở thành bà chủ chân chính của Lâm thị, một mình tiếp quản Lâm thị và tập đoàn An Viễn!"

Nói rồi, mũi dao sắc nhọn chĩa thẳng vào cổ họng Tô Chính Lượng!

Trong nháy mắt, con ngươi màu đen của Tô Chính Lượng co rụt lại, cậu vung tay, đập vào bàn tay đang cầm dao của An Lệ Na.

Đối phương căn bản không kịp phản ứng đã bị một cú đau đớn, con dao trong tay rơi xuống nền xi măng, phát ra tiếng " lạch cạch".

Tô Chính Lượng nói với An Lệ Na đang tái mặt, "Cô không phải là đối thủ của tôi, vì vậy ngoan ngoãn đi tự thú đi."

An Lệ Na hai tay ôm đầu, liều mạng lắc đầu la hét, "Không, tôi không đi! Sao tôi có thể đi tự thú được? Tôi khổ sở nhẫn nhịn, đi từng bước mới tới được ngày hôm nay, vất vả lắm mới thành công, sao có thể để cho cậu và Lâm Tích Lạc phá hỏng hết thảy, cho dù tôi có chết, cũng không đi tự thú!"

Bà Tô nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, vội vàng mở cửa thò đầu ra, nhìn thấy người phụ nữ xa lạ ngoài cửa đang quỳ trên mặt đất, nghi hoặc hỏi, "Tiểu Lượng, Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại ồn ào như thế?"

Tô Chính Lượng xoay người thản nhiên nói với mẹ mình, "Mẹ, không có việc gì đâu, con vào ngay đây."

An Lệ Na thừa dịp Tô Chính Lượng phân tâm, nhìn chằm chằm mũi dao lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, lẩm bẩm nói, "Tôi không đi... Tôi sẽ không đi đầu thú..."

Mẹ Tô nghi ngờ nhìn An Lệ Na, "Tiểu Lượng, người này là..."

Không đợi bà nói xong, An Lệ Na hét lên: "Tôi muốn cậu phải chết!"

Bây giờ ả ta đã sớm mất hết lý trí, hai mắt tràn đầy tơ máu, An Lệ Na dốc hết sức lực, nhanh chóng cầm dao đâm về phía Tô Chính Lượng đang không hề phòng bị.

"Tiểu Lượng!"

Bà Tô nhìn thấy một màn này, thét chói tai ngất xỉu tại chỗ.

"An Lệ Na, cô đã bị bao vây, bỏ vũ khí trong tay xuống! Nếu không, chúng tôi sẽ giết cô ngay lập tức!"

Giọng nam thô lỗ kèm theo một luồng ánh sáng mạnh đã phân tán sự chú ý của An Lệ Na, cũng khiến cho Tô Chính Lượng bình yên thoát được một kiếp này.

Thân thể An Lệ Na cứng đờ, động tác trong tay cũng ngừng lại. Ả ta cứng ngắc quay đầu lại từng chút một, ngơ ngác nhìn về phía nguồn sáng, "Các anh tới rồi."

"An Lệ Na, cô bị nghi ngờ cố ý mưu sát An Viễn, Lâm Tích Lạc, cùng với nhiều vụ án liên quan đến xã hội đen, mời cô về đồn cảnh sát phối hợp điều tra."

Giờ phút này An Lệ Na thoáng cái đã già hơn mười tuổi, ả ta đờ đẫn nhìn chằm chằm người cảnh sát đang nói chuyện với mình, ngơ ngác cười nói, "Tôi sẽ không đi với các anh! Cho dù có chết tôi cũng không đi!"

Trong nháy mắt, ả ta đã nâng con dao lên, đâm thẳng vào ngực mình!

"!"

Tô Chính Lượng kinh hãi, cậu căn bản không kịp ngăn cản hành động của An Lệ Na. Cứ như vậy, cậu trơ mắt nhìn con dao kia đâm vào ngực An Lệ Na, nhìn chất lỏng màu đỏ sậm chảy ra từ trong ngực đối phương.

"Tong, tong..."

Một giọt, hai giọt, dòng máu đỏ sẫm, từng chút một rơi xuống đất, trên hành lang sâu thẳm nở ra từng đóa hoa xinh đẹp.

An Lệ Na lập tức ngã về phía trước, Tô Chính Lượng tránh không kịp, mặc cho đối phương ngã sấp vào người mình

"Cô..."

Tô Chính Lượng ôm An Lệ Na người đầy máu, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

An Lệ Na yếu ớt nhúc nhích môi, "Tôi đã làm nhiều chuyện như vậy... Đến cuối cùng lại rơi vào kết cục này... Có vẻ như... Tôi thực sự... Khụ khụ..."

Cảnh sát ở một bên thấy tình cảnh này, vội vàng gọi xe cứu thương, có một cảnh sát tiến lên kiểm tra tình trạng của ả ta. Sau khi nhìn thấy vết thương, thì lắc đầu, đứng dậy rời đi.

Tâm tình Tô Chính Lượng vô cùng phức tạp, thành thật mà nói, mặc dù cậu rất ghét những chuyện xấu xa mà An Lệ Na đã làm, nhưng khi nhìn thấy cô ta rơi vào kết cục như vậy, ngược lại không biết nên làm như thế nào.

Cậu chỉ có thể không ngừng nói, "Cô đừng nói nữa, xe cứu thương sắp tới rồi, cố gắng lên."

"Tôi biết... Cậu đang cố ý để tôi không ngủ thiếp đi... Tô Chính Lượng... Tôi hại cậu như vậy, tính toán cậu như vậy... Thế mà cậu vẫn không muốn tôi chết sao..."

Tô Chính Lượng đỡ lấy thân hình xụi lơ, ánh mắt lạnh nhạt, "Đây đều là do chính cô gieo gió gặt bão, nếu lúc đó cô không làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy. Cô cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy. Vì vậy, tôi sẽ không để cô chết. Cô phải sống nốt phần đời còn lại trong nhà tù, ăn năn cho tất cả những gì cô đã làm, cầu nguyện cho những người cô đã làm hại, để bù đắp cho tội lỗi của mình."