Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 177: Sau cơn mưa trời lại sáng (2)



Hộ lý nhìn thấy Tô Chính Lượng bước vào, vội vàng đỏ mặt nói, "Anh Tô, xin chào, anh đến thăm anh Lâm à?"

"Ừm", Tô Chính Lượng lạnh nhạt gật đầu, sau đó đi tới trước giường bệnh của Lâm Tích Lạc, đặt cặp lồng giữ nhiệt nặng nề xuống, "Cơm trưa của anh."

"Ấy, tôi còn có việc bận, tôi đi trước nhé." Hộ lý cảm giác được bầu không khí có chút không thích hợp, thức thời rời đi.

Sau khi cửa phòng đóng lại, Lâm Tích Lạc cười xấu xa nói: "Sao vậy, em lại ghen à?"

Tô Chính Lượng ngồi trên sô pha, trợn trắng mắt, "Em sẽ không vì chuyện nhỏ này mà ghen đâu."

Lâm Tích Lạc mở cặp lồng giữ nhiệt ra, nếm thử canh gà thơm ngon, vẻ mặt hưởng thụ, "Vậy sao nhìn em lại có vẻ không vui?"

Tô Chính Lượng nằm sấp trên sô pha, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Tích Lạc, trong giọng nói giống như mang theo một chút không vui, "Em chỉ là không muốn nhìn thấy anh nói nhiều với hộ lý kia như vậy."

Lâm Tích Lạc vừa uống canh gà vừa cười nói, "Đồ ngốc này, cả người và trái tim của anh đều là của em, sao có thể để ý đến những người khác được nữa?"

Khóe miệng Tô Chính Lượng nhếch lên, "Anh nói dễ nghe thật đấy, em không tin đâu."

"Bé con, nếu em không tin thì tự mình tới kiểm tra xem anh có phải vì em mà mà thủ thân như ngọc hay không. Lâu như vậy không chạm vào em, anh sắp chết đói rồi.". Đam Mỹ Hay

Nói xong, Lâm Tích Lạc sắc tình liếm liếm đôi môi dính canh gà, một bộ dáng đói khát.

Tô Chính Lượng nhìn thấy bộ dạng phù phiếm này của Lâm Tích Lạc, mặt lập tức đỏ lên, "Anh được lắm Lâm Tích Lạc, đã bị thương thành như vậy rồi, trong đầu lại còn nghĩ đến loại chuyện này, em thật sự bị anh làm cho tức chết rồi! Em đi đây!"

Vừa nói Tô Chính Lượng vừa đứng dậy khỏi ghế sô pha, tức giận đi về phía cửa.

"Cạch."

Sau lưng truyền đến một tiếng va chạm nhẹ, Tô Chính Lượng vội vàng quay đầu lại.

Chỉ thấy Lâm Tích Lạc cúi đầu dựa vào giường bệnh, ngay cả cặp lồng giữ nhiệt cũng lăn sang một bên.

Tô Chính Lượng thấy thế, hốt hoảng chạy đến chỗ Lâm Tích Lạc, "Tích Lạc, anh sao vậy? Không thoải mái ở đâu?"

Vừa gọi Lâm Tích Lạc, vừa nâng đầu đối phương đang rũ xuống, cậu thấy đối phương nhắm chặt hai mắt, lông mày anh tuấn vặn vẹo nhíu chặt lại giống như đang rất đau đớn.

"Khó chịu...Lượng..."

"Anh khó chịu ở đâu, mau nói em biết!"

Nghe thấy giọng nói yếu ớt của đối phương, Tô Chính Lượng gấp đến độ không biết phải làm sao, dưới tình thế cấp bách, cậu đặt Lâm Tích Lạc xuống, "Đúng rồi, em đi gọi bác sĩ, Tích Lạc, anh chờ em."

Không đợi cậu xoay người, cánh tay đã bị một lực mạnh mẽ kéo trở về. Tô Chính Lượng không chút phòng bị, cả người ngả về phía sau, lập tức ngã vào trong ngực Lâm Tích Lạc.

"Đừng gọi bác sĩ, anh chỉ muốn em."

Nhìn cận cảnh khuôn mặt đẹp trai được phóng đại, Tô Chính Lượng ngây người lắng nghe giọng nói đầy quyến rũ. Nửa ngày sau mới sững sờ nói, "Anh không phải không thoải mái sao? Tại sao... ưm..."

Chưa kịp nói xong, môi người đàn ông đã áp chặt vào môi Tô Chính Lượng.

"Ưh... ưm..."

Tô Chính Lượng nằm trên đùi Lâm Tích Lạc, bị hành động bất thình lình này dọa sợ, cậu mở to hai mắt, ngây người trong nửa giây. Khi nhận ra chuyện gì sắp xảy ra, lập tức vặn vẹo không yên.

Lâm Tích Lạc nhíu mày, cảm thấy tư thế này có chút không được tự nhiên, lập tức buông miệng ra.

Nào biết Tô Chính Lượng lập tức bất mãn lập tức bất mãn hét lên: "Cái tên khốn này, vết thương còn chưa lành, sao lại vội vàng như vậy... Anh..."

Trong lúc nói chuyện, Lâm Tích Lạc không cho đối phương có bất kỳ cơ hội nào, hai tay hắn đỡ vai Tô Chính Lượng lên, ôm lấy thân thể có chút gầy yếu của đối phương vào trong ngực.

Sau đó, hắn tặc lưỡi, nhếch môi cười tà ác, "Bé cưng, em chủ động đưa tới cửa, sao anh có thể dễ dàng buông tha cho em đươc.", Một tay nắm lấy chiếc cằm nhọn của Tô Chính Lượng, ác ý dùng hông đâm vào mông đối phương, "Em xem, Tiểu Tích Lạc của anh đã sớm không đợi được."

Vật cứng rắn dưới thân cứ chạm vào mình như vậy, Tô Chính Lượng xấu hổ thẹn thùng, đỏ mặt mắng: "Đồ lưu manh, cầm thù, động dục... ưm..."

Lâm Tích Lạc sao có thể cho Tô Chính Lượng cơ hội mắng mình, hắn dễ dàng cạy mở môi và răng của đối phương, đầu lưỡi thô dày bá đạo chui vào.

Ngay khi hai người đang hôn sâu, một tay khác của Lâm Tích Lạc luồn vào vạt áo sơ mi mỏng của đối phương.

Làn da nhẵn nhụi mang theo nhiệt độ cơ thể quanh năm thấp, khi chạm vào có cảm giác mịn màng, mát mẻ, cực kỳ thoải mái.

Lòng bàn tay ấm áp di chuyển đến trước ngực, Lâm Tích Lạc đùa bỡn hai chấm nhỏ, kéo vặn một hồi, lúc sau lại ngắt vài cái, giống như một đứa trẻ tìm thấy một món đồ chơi thú vị, yêu thích không buông tay.

Tô Chính Lượng bị Lâm Tích Lạc hôn sâu như vậy, đầu óc đã có chút choáng váng, chỗ mẫn cảm của thân thể lại bị đối phương tùy tiện chơi đùa, chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ trầm thấp.

Bàn tay to lớn đùa nghịch trước ngực Tô Chính Lượng một hồi, trong đôi mắt thâm thúy chợt lóe lên một tia tính toán.

Lâm Tích Lạc buông tay ra, vịn thẳng người đối diện, nhìn chằm chằm vào hai gò má ửng hồng của đối phương, giọng nói gợi cảm có chút khàn đặc, "Bé cưng, bác sĩ nói anh không thể vận động kịch liệt, hôm nay đến đây thôi."

Tô Chính Lượng mở cái miệng hồng hào không thể tin được, "Anh...Vậy mà lại không muốn làm?"

"Tất nhiên là anh muốn, nhưng, nhìn này, vết thương của anh còn chưa lành, nếu vết thương bị rách ra thì phải làm sao?"

Lâm Tích Lạc kéo quần áo bệnh nhân ra, lộ ra bộ ngực bị băng gạc quấn kín, sau đó lại giả bộ đáng thương, "Bé cưng, em xem Tiểu Tích Lạc của anh khóc rồi, nhưng anh lại không thể làm...Em nói xem anh phải làm gì bây giờ? "

"Em..."

Tô Chính Lượng nhìn thấy Lâm Tích Lạc chỉ vào phần dưới cơ thể của mình, nhìn thấy dưới đó đã sớm dựng thành một cái lều nhỏ. Nghĩ đến mình vừa mới được Lâm Tích Lạc âu yếm cũng sinh ra phản ứng, cậu mặt đỏ tai hồng rụt cổ lại, "Em cũng không biết... Anh...Tự mình giải quyết..."

Lâm Tích Lạc khổ sở thở dài nói, "Bé cưng, sao em có thể tàn nhẫn như vậy, để chồng em tự mình giải quyết? Lúc đó em rất dịu dàng nói sẽ luôn ở bên cạnh anh, vậy mà bây giờ ngay cả chuyện nhỏ như vậy em cũng không giúp anh."

"En...Em sẽ không giúp anh...Chuyện này...anh tự giải quyết được..."

Tô Chính Lượng đỏ mặt ấp úng từ chối, giọng mỏng như muỗi kêu căn bản không có sức thuyết phục chút nào.

"Được rồi, vậy anh chỉ có thể tự mình giải quyết." Lâm Tích Lạc buồn rầu gật đầu, đưa tay cởi quần mình ra, cầm lấy em trai của mình, "Bé cưng, thật là tàn nhẫn... ưm...Thà nhìn chồng mình giải quyết cũng không giúp anh..."

Lâm Tích Lạc khẽ rên rỉ trong khi tự an ủi, trong đôi mắt sâu thẳm lộ ra dục vọng dày đặc, nhìn gò má ửng đỏ của Tô Chính Lượng trong giây lát.

"Anh...Đồ lưu manh này... Anh..."

Tô Chính Lượng nhìn thấy Lâm Tích Lạc ở trước mặt mình tự an ủi, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, thứ vất vả lắm mới bị mình đè xuống cũng mơ hồ có xu hướng ngẩng đầu dậy.

Cậu không ngừng hít sâu, chuyển hướng lực chú ý của mình, không ngờ lại cảm thấy lửa nóng trong cơ thể đốt cháy càng ngày càng mạnh, cơ thể cũng càng ngày càng khó nhịn.