Mười phút trước, gã đàn ông tên Hạ Châu này vẫn đang ngồi trong phòng sách của ông, đĩnh đạc nói chuyện với ông bằng tư cách đối tác làm ăn. Lúc đó ông còn tán thưởng khứu giác kinh doanh nhạy bén và bản lĩnh kinh doanh dũng cảm của Hạ Châu, thậm chí trong lòng còn thầm âu sầu và cảm thán: Trường giang sóng sau xô sóng trước, mình lớn tuổi rồi, sớm muộn gì cũng có ngày bị người trẻ chen mất chân.
Nào ngờ mười phút sau, ông lại thấy người đàn ông trẻ tuổi gây nhiều áp lực cho mình đang cúi đầu, cởi quần áo của con trai ông.
Nói thật, nếu không phải vợ ông đang kéo bên cạnh, Khâu Kình Thương chỉ muốn sút một đá bất chấp hậu quả.
“Mặc quần áo vào cho tử tế rồi ra ngoài!”
Khâu Kình Thương trầm giọng quát.
Chung Nhã Bách âu sầu nhìn Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu, im lặng đóng cửa giúp họ.
Nhìn người chồng đang vô cùng tức giận bên cạnh, Chung Nhã Bách thở dài kéo chồng vào một phòng vệ sinh khác, rửa đôi tay dính đầy vết mực của ông: “Ôi, đừng nóng giận, chẳng phải hôm qua ông còn bảo tôi là nghi ngờ giữa hai đứa có gì đó mà…”
“Tôi nghĩ là chúng chỉ có thiện cảm với nhau, nhưng bà xem chúng đang làm gì kia?”
Khâu Kình Thương hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng ổn định lại cảm xúc, “Mới sáng sớm, Ngôn Ngôn vừa ngủ dậy, hơn nữa ngay dưới mí mắt chúng ta mà chúng dám làm chuyện này, nếu ở riêng với nhau chẳng phải là…”
Rốt cuộc Khâu Kình Thương không nói được nữa, cuối cùng ông chỉ nghiến răng bỏ lại một câu:
“Hết sức tưởng tượng!”
Khâu Ngôn Chí nghe cuộc trò chuyện ngoài cửa, cảm giác oan ức cực kỳ.
Cậu đẩy Hạ Châu ra, hung hăng trường mắt lườm hắn một cái.
Khâu Kình Thương ngồi trên ghế sofa, nhìn con trai và đối tác kinh doanh cũ trước mặt, trầm giọng nói: “Nói đi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.”
Khâu Ngôn Chí đang nghĩ trong đầu nên giải thích thế nào về cảnh tượng vừa xảy ra, bỗng nhiên một bàn tay ấm áp và khô ráo phủ lên mu bàn tay cậu, ngay lập tức, năm ngón tay thon dài chậm rãi luồn vào giữa các ngón tay cậu với sức mạnh nhẹ nhàng nhưng không thể từ chối, tay đan tay với cậu.
Hạ Châu nhìn Khâu Kình Thương: “Ông Khâu, tôi và cậu nhà đang yêu nhau.”
Hạ Châu dịu dàng nhìn cậu, “Ngôn Ngôn, nếu đã bị phát hiện thì đừng lừa bố nữa.”
… Bố?
Khâu Kình Thương nhíu mày: “Gượm đã… Cậu vừa gọi tôi là gì?”
Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí trìu mến, sau đó ngoảnh lại nhìn Khâu Kình Thương, ánh mắt chân thành, giọng điệu tha thiết: “Chúng con sắp kết hôn rồi.”
Hạ Châu mẹ cha nhà anh đang nói bậy cái gì vậy?!! Anh điên à?!!
Khâu Ngôn Chí trở tay không kịp với bước phát triển đột ngột này, cậu trơ mắt nhìn Hạ Châu nói quàng nói xiên trước mặt mình, sự hoảng loạn và khiếp sợ ngập tràn trong tâm trí, trong phút chốc khiến cậu thậm chí quên cả cách phản bác.
“Bậy bạ!” Khâu Kình Thương cau mày nói.
“Hai đứa quen nhau bao lâu, cậu hiểu Ngôn Ngôn được bao nhiêu mà nói câu này, cậu có thể chịu trách nhiệm không?!”
Hạ Châu rũ mi mắt, nói chầm chậm: “Chúng con đã bên nhau hơn bốn tháng, nhưng với Ngôn Ngôn, em ấy đã quen biết con nhiều năm rồi. Sinh nhật của Ngôn Ngôn là ngày 20 tháng 7 năm 1998, màu sắc yêu thích là xanh lam, thời tiết yêu thích là trời nắng, món ăn yêu thích là hoành thánh, nơi muốn đến nhất là đảo Hồng Minh, vì em ấy cảm thấy hoàng hôn ở đó đẹp nhất trên thế giới, em ấy cũng hơi mê tín trong một số phương diện, ví dụ như mật khẩu điện thoại di động và mật mã thẻ ngân hàng của em ấy đều là 666888…”
“Hạ Châu! Anh im đi!” Khâu Ngôn Chí nghe Hạ Châu càng nói càng thật, vành tai đỏ bừng vì sốt sắng, “Bố ơi, không phải như hắn nói đâu!”
Khâu Kình Thương liếc Khâu Ngôn Chí, cầm điện thoại di động cậu đặt trên bàn lên, nhập mật khẩu mà Hạ Châu đã nói.
Giây tiếp theo, điện thoại được mở khóa. Nói đúng cả mật khẩu điện thoại, thì mật mã thẻ ngân hàng dĩ nhiên khỏi nói cũng biết.
Chung Nhã Bách nhìn thoáng qua Khâu Ngôn Chí, ánh mắt có chút trách móc: Nhóc con này, sao thích một người lại móc tim móc phổi như thế hả? Đang yêu mà sao đã nói cả mật mã thẻ ngân hàng cho người ta vậy?
Khâu Ngôn Chí hất tay Hạ Châu ra, lạnh lùng nhìn hắn rồi nói với Khâu Kình Thương: “Bố, bố đừng nghe mấy câu tào lao của hắn, con với hắn chẳng có quan hệ gì cả!”
“Chẳng có quan hệ gì cả?” Khâu Kình Thương nhíu mày, “Vậy vừa rồi con làm gì trong toilet?”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Đòe mòe!
Giải thích sao được?
Giải thích là thật ra hồi nãy hai người không làm gì hết, Hạ Châu chỉ đang cài cúc áo cho cậu?
… Thậm chí nghe còn lạ hơn đấy, ok?!
Khâu Ngôn Chí vừa nãy đầu mi bị lừa đá phải không? Hạ Châu muốn cài cúc cho mi, đậu má mi ngoan ngoãn đứng đó cho người ta cài hộ hả?! Mi quên mối quan hệ của hai người bây giờ là gì rồi hả? Mi tưởng hai người vẫn là bạn đời hợp pháp hay gì?!
“Ngôn Ngôn muốn tổ chức hôn lễ trên đảo Hồng Minh, nhưng con thấy xa quá nên xảy ra một chút tranh cãi. Ngôn Ngôn, anh biết anh sai, anh đã mua đảo Hồng Minh rồi, đừng giận anh nữa nhé?”
Hạ Châu, anh đổi trắng thay đen ngậm cức phun cây!!!
Khâu Ngôn Chí tức giận mém nhồi máu cơ tim, vừa định phản bác lại bị Khâu Kình Thương ngắt lời: “Tổ chức hôn lễ? Nhanh thế? Các con tính bao giờ kết hôn?”
Khâu Ngôn Chí: “Con không có ý định…”
“Tháng sau.” Hạ Châu nhéo tay Khâu Ngôn Chí, quay lại nhìn cậu cười, giọng nói dịu dàng ấm áp như ngọc, “Ngôn Ngôn còn đặc biệt nhờ người ta tính hộ, nói mùng sáu tháng sau là ngày tốt.”
“Không được.”
Khâu Kình Thương trầm giọng nói.
Khâu Ngôn Chí thầm kích động: Bố! Đúng!! Chính là thế!! Từ chối hắn phũ phàng!! Con biết bố hiểu con nhất mà! Bảo Hạ Châu đừng mơ tưởng nữa!!! Tiếp tục chia loan rẽ thúy đi bố!!
Vẻ mặt Khâu Kình Thương rất nghiêm túc: “Tháng sau gấp quá, sang năm đi.”
Khâu Ngôn Chí bị sốc: “Bố…”
Khâu Kình Thương thở dài một hơi rồi nói: “Ngôn Ngôn, bố thấy hết tình yêu của con dành cho Hạ Châu, tuy bố vẫn nghĩ cuộc hôn nhân của các con quá vội vàng, nhưng dù thế nào bố vẫn sẽ ủng hộ quyết định của con.”
“Bố, con không kết hôn với hắn đâu!” Khâu Ngôn Chí thình lình đứng dậy khỏi chỗ ngồi, “Hạ Châu mất trí nên mới nói nhảm! Con hoàn toàn không quen biết hắn, hôm qua con mới gặp hắn lần đầu!”
“Không quen?” Khâu Kình Thương nhíu mày: “Vậy sao đêm qua con lại hỏi bố về Hạ Châu?”
Hôm qua Khâu Ngôn Chí hỏi rất kỹ, Hạ Châu nhắc đến cậu khi nào, hỏi Hạ Châu đã uống bao nhiêu rượu trong tiệc sinh nhật Khâu Kình Thương. Chỉ thiếu điều viết mấy chữ “Con có hứng thú với người này, con muốn biết tất cả về hắn” trên mặt.
Khâu Ngôn Chí thầm siết chặt nắm tay, không biết phải nói thế nào.
“Đừng cáu kỉnh trước mặt bố mẹ.” Hạ Châu đứng trước mặt Khâu Ngôn Chí, vỗ về cậu, “Sau này muốn hỏi gì cứ hỏi thẳng anh là được.”
Hắn dừng lại một lúc rồi cúi xuống nhìn vào mắt Khâu Ngôn Chí, con ngươi đen láy lóe lên cảm xúc mãnh liệt: “Ngôn Ngôn, anh không vậy đâu, anh sẽ không nói dối em.”
Khâu Ngôn Chí nhìn vào mắt hắn, mím chặt môi chẳng nói nên lời.
Khâu Kình Thương liếc Hạ Châu và Khâu Ngôn Chí, nói: “Hai đứa có mâu thuẫn gì thì giải quyết nhanh đi, nếu Ngôn Ngôn vẫn còn giận cậu, tôi thấy không kết hôn cũng được.”
Hạ Châu cầm tay Khâu Ngôn Chí: “Bố mẹ, bố mẹ yên tâm, con sẽ giúp em ấy nguôi giận. Chiều nay Ngôn Ngôn còn hẹn bạn học, sắp đến giờ rồi, chúng con đi trước nhé.”
Chuyện đã đến nước này, Khâu Ngôn Chí nói gì cũng sẽ bị cho là tùy hứng, chỉ là đột nhiên có hôn ước sau khi tỉnh giấc, thực sự khiến cậu tê cả da đầu, huống chi nhiệm vụ chính của cậu trong ván game này là tán đổ Diệp Minh Húc.
… Tình huống bây giờ, chệch hướng nhiệm vụ chính cả vạn dặm.
Khâu Ngôn Chí hít sâu vài hơi trong lòng mới bình tĩnh lại được.
Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Chờ hai hôm nữa, cậu sẽ nói với bố mẹ là mình và Hạ Châu đã rạn nứt tình cảm.
Ờ ha, theo dòng thời gian của ván game trước, tuần sau Mạnh Tề Khang sẽ về, đến lúc đó cậu nói Hạ Châu đã có người trong lòng, mình thực sự không chịu đựng được nên muốn cắt đứt với hắn.
Dù sao thì lòng bố mẹ vẫn luôn hướng về mình, Khâu Ngôn Chí là một người sống sờ sờ, sao có thể bị ép kết hôn chỉ bằng những lời ba xàm ba láp vô nghĩa của Hạ Châu được?
Không đời nào.
Dầu gì Khâu Ngôn Chí cậu đây vẫn là người chơi, Hạ Châu chỉ là NPC, chiến thắng mãi mãi thuộc về Khâu Ngôn Chí.
Nghĩ đến đây, Khâu Ngôn Chí bình tĩnh hẳn, mặc cho Hạ Châu nắm tay bước ra khỏi nhà.
Sau đó bước lên xe Hạ Châu dưới ánh mắt của bố mẹ.
Thấy bố mẹ khuất bóng, Khâu Ngôn Chí mới cởi dây an toàn, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Hạ Châu: “Dừng xe.”
Hạ Châu coi như không nghe thấy.
Khâu Ngôn Chí nhếch môi, cười khẩy: “Anh Hạ bị thần kinh à? Nói năng bịa đặt như thế mà không sợ sét đánh ư.”
“Trình độ phối hợp nói dối với tôi của cậu Khâu cũng đâu kém.”
“Em phối hợp nói dối với anh bao giờ?”
“Nếu không muốn phối hợp nói dối với tôi, sao lại hỏi bố cậu về tôi? Thích tôi đến thế, quan tâm tôi vậy sao?”
“Anh nói nhảm gì vậy? Tôi chỉ thấy anh đáng ghét, muốn biết vài điều về anh để xem sau này có thể tránh anh hay không thôi.”
“Vậy vừa rồi trong toilet, lúc tôi cài cúc áo cho cậu, sao cậu không đẩy tôi ra?”
Khâu Ngôn Chí mất tự nhiên đảo mắt, biện minh: “Tôi không kịp phản ứng.”
“Không kịp phản ứng?” Hạ Châu cười khẽ một tiếng, đậu xe bên đường.
Hắn nhìn Khâu Ngôn Chí, ánh mắt nặng nề: “Không kịp phản ứng gì? Chẳng lẽ không kịp phản ứng việc tôi không còn là chồng cậu nữa?”
Khâu Ngôn Chí quay lại nhìn hắn: “Hạ Châu, anh đừng nói mấy chuyện kỳ lạ này với tôi được không? Tôi thực sự không hiểu anh đang nói gì.”
“Vậy thì giờ cậu nghe cho rõ.” Hạ Châu nhìn thẳng vào mắt Khâu Ngôn Chí, con ngươi đen tuyền như ẩn chứa sức mạnh có thể hút người vào.
“Khâu Ngôn Chí, dù cậu có nói dối hay không, còn nhớ hay không, bây giờ, tất cả những gì cậu đang trải qua đều là cậu nợ tôi.”
Hạ Châu dừng lại một lúc, giọng điệu bình tĩnh và kiềm chế.
“Cậu phải trả nợ.”
Trong phút chốc, Khâu Ngôn Chí cảm thấy nhịp tim đột nhiên tăng lên, lần đầu tiên cậu thấy con ngươi đen sẫm của Hạ Châu như một cặp kính xuyên thấu*, gần như có thể thấy linh hồn của người khác, khiến họ không thể né tránh được, có muốn cũng chẳng tránh nổi.
(*Loại kính làm bằng vật liệu thấu kính nano nhìn đêm, công năng rất mạnh, được quân đội Mỹ chế tạo.)
Khâu Ngôn Chí chột dạ nhìn sang chỗ khác, vừa cúi đầu cởi dây an toàn, vừa nói: “… Khùng điên, chả hiểu anh đang nói gì, nhưng không đời nào tôi kết hôn với anh.”
Khâu Ngôn Chí đang định mở cửa xe bước xuống, chỉ nghe Hạ Châu nói tiếp: “Sáng nay tôi và bố cậu đã ký một hợp đồng rất lớn. Ông Khâu già rồi, đến cả sơ hở trong hợp đồng cũng không nhìn ra.”
Khâu Ngôn Chí thoáng sửng sốt, quay lại ngó hắn: “Anh có ý gì?”
Đôi mắt đen nhánh của Hạ Châu không hề có chút cảm xúc gì: “Nếu tôi động tay động chân, có lẽ ông Khâu sẽ bạc đầu trong một đêm đấy.”
Khâu Ngôn Chí mím môi, ánh mắt đề phòng: “Anh đang dọa tôi đấy à, nhà tôi làm ăn lớn, anh muốn phá đâu đơn giản vậy.”
Hạ Châu nhìn cậu: “Cậu muốn thử không?”
“Hắn thực sự có thể làm vậy đó.” Đại Hoàng vỗ cánh bay tới trước mặt Khâu Ngôn Chí, thì thầm nhắc nhở, “Cậu quên thân phận của hắn trong trò chơi là gì sao?”
Giống như sự xuất hiện của Diệp Minh Húc trên sân bóng rổ luôn có thể kéo theo tiếng reo hò.
Tất cả các nhân vật tấn công trong trò chơi đều có thuộc tính ẩn riêng.
Chẳng hạn như ca sĩ kia nhất định có thể nổi tiếng nửa trời.
Chẳng hạn như cậu hotboy kia nhất định sẽ đứng đầu toàn trường trong bao cuộc thi.
Chẳng hạn như họa sĩ kia nhất định là một nhân vật thiên tài rất có tài năng.
Thân phận của Hạ Châu là tổng giám đốc.
Thuộc tính ẩn của hắn là có thể hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh, một cú điện thoại là có thể ‘Trời lạnh rồi, để Vương thị phá sản thôi’.
Huống chi bây giờ Hạ Châu vẫn giữ lại ký ức của ván game trước, trên thương trường càng như cá gặp nước, y chang bật hack.
Hơn nữa, trò chơi rác rưởi này chưa bao giờ khiến người ta thất vọng trong việc khiến tình cảnh của Khâu Chí Ngôn càng khó khăn hơn.
Khâu Chí Ngôn ngừng nói, bàn tay vốn định mở cửa cũng đứng sững trong không trung.
Hạ Châu sáp người qua, thân mật cài dây an toàn cho cậu, giọng điệu dịu dàng: “Cậu bảo hôm nay tới nhà cậu đàn em ăn cơm mà? Đi thôi, tôi đi với cậu.”
Hạ Châu thắt dây an toàn một lần nữa cho Khâu Ngôn Chí, ngẩng đầu lên lại thấy vết cắn quen thuộc, không biết người đàn ông nào để lại trên cổ Khâu Ngôn Chí.
… So với ngày hôm qua, màu sắc đã nhạt đi rất nhiều nhưng vẫn rất gai mắt.
Đôi mắt Hạ Châu tối đi.
Bỗng nhiên Khâu Ngôn Chí hỏi: “… Hôm nay trong toilet, có phải anh cố ý không?”
Cố ý tạo tư thế mập mờ, cố ý không khóa cửa, cố ý để bố bắt gặp… Cố ý cưỡng hôn.
“Không, lúc đó tôi thực sự muốn khóa cửa lại.”
Hạ Châu dừng một lúc rồi nói chậm rãi: “Bởi vì, muốn làm chuyện quá đáng hơn với cậu.”
Khâu Ngôn Chí nhíu mày: “… Gì cơ?”
Hạ Châu vươn tay, toàn bộ bàn tay phải phủ lên cổ Khâu Ngôn Chí, sau đó bụng ngón tay cái có vết chai mỏng của hắn từ từ xoa lên vết cắn.
Cả cần cổ nằm trong tay người ta, giống như giao tính mạng cho người khác, thực sự khiến người ta mất cảm giác an toàn. Khâu Ngôn Chí cau mày không yên, muốn tránh ra. Nhưng lại bị ai đó kìm chặt, không thể nhúc nhích.
“Cậu biết lúc đó tôi muốn làm gì không?” Giọng Hạ Châu trầm và khàn.
Ngón tay cái của hắn chà mạnh vào vết cắn, cảm xúc xa lạ gần như khiến người ta rùng mình.
Khâu Ngôn Chí nghe Hạ Châu nói ra điều rùng rợn bằng tone giọng rất nhẹ.
“Lúc đó tôi đã nghĩ, dấu vết này, tôi có phải cầm dao cũng phải cạo nó đi.”