Ánh nắng mai chiếu qua tấm rèm cửa sổ mỏng, chiếu lên người Hạ Châu, vẽ nên những đường cong màu vàng kim trên dáng người hắn.
Bầu không khí ngập tràn hơi thở không thể miêu tả cũng không thể nói rõ.
Khiến người ta chẳng hiểu sao nóng nực cả người, lòng dạ rối bời.
Hạ Châu từ từ mở mắt ra, ánh nắng rơi vào con ngươi đen láy của hắn, như thể một vùng ánh sáng lướt qua mặt hồ yên tĩnh, hắn quay lại nhìn Khâu Ngôn Chí, giọng điệu bình tĩnh: “Khâu Ngôn Chí, em hài lòng chưa?”
Em hài lòng chưa?
Dồn ép từng bước, hung hăng khiến tôi phải thừa nhận, Hạ Châu tôi chính là một kẻ không có tự tôn, không có cốt khí như thế, đặt trái tim vào tay em, dù bị em giẫm đạp, sỉ nhục ngàn vạn lần, vẫn mê muội bất chấp, không biết hối hận.
Khâu Ngôn Chí há miệng, vẻ mặt hơi bối rối: “Hạ Châu, em…”
Hạ Châu không ngắt lời Khâu Ngôn Chí, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.
Nhưng Khâu Ngôn Chí lại không biết phải nói gì.
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng lạ lùng.
Đúng lúc này, có ai đó gõ cửa hai tiếng.
Khâu Ngôn Chí nóng đồng, phản ứng đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như có người đến cứu mình khỏi rắc rối nên buột miệng thốt ra: “Vào đi.”
Ngay sau đó, cửa được mở ra, một giọng đàn ông không xa lạ truyền vào: “Hạ Châu, hôm qua ông hẹn tôi đến tìm ông, sao hôm nay ông vẫn nằm ỳ ra đó? Mà sao giọng ông…”
Giọng Thẩm Tinh Vỹ bỗng nhiên ngừng lại.
Anh ta nhìn Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu trên giường, bước chân dừng lại tại chỗ, vẻ mặt bối rối không tưởng nổi: “… Mấy người, đây đâu phải tình huống có thể cho phép người khác thoải mái vào phòng đâu.”
Hạ Châu quay sang thản nhiên liếc Khâu Ngôn Chí.
Khâu Ngôn Chí cúi đầu, im lặng làm khẩu hình xin lỗi.
Thẩm Tinh Vỹ thấy hai người vẫn mặc quần áo chỉnh tề thì thả lỏng, lập tức trở lại bản tính vốn có.
Anh ta khoanh tay trước ngực, nghiêng người tựa vào khung cửa, trêu ghẹo: “Có chuyện gì với tổng giám đốc Hạ vậy? Bảo là hủy bỏ hôn ước cơ mà? Bảo là không hề có quan hệ gì mà? Sao lại nằm chung một chăn vậy ta?”
Khâu Ngôn Chí cảm giác mặt cũng nóng lên.
Cậu lúng túng khom lưng nhặt cái chăn bông rơi trên sàn tối qua lên giường, sau đó vỗ bay lớp bụi không hề tồn tại trên chăn, giải thích: “… Đâu, đâu có, tối qua chúng tôi ngủ hai chăn.”
“Ồ…” Thẩm Tinh Vỹ chợt hiểu ra, gật đầu, “Tức là “ngủ” đến mức chui vào một chăn.”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Thà không giải thích còn hơn.
Hạ Châu ngẩng đầu nhìn Thẩm Tinh Vỹ, nhíu mày lạnh lùng nói: “Ông đến phòng khách chờ tôi trước đi, lát nữa tôi xuống.”
Thẩm Tinh Vỹ nhún vậy: “Vậy ông nhanh lên, thời gian của tôi rất quý giá đấy nhé.”
Nói đoạn anh ta xoay người đi, còn tốt bụng đóng cửa lại.
Hạ Châu nói với Khâu Ngôn Chí: “Thẩm Tinh Vỹ là ông chủ cũ của Liễu Trừng, tên này biết rất nhiều tin tức ngầm, chiều hôm qua tôi đang điều tra vụ tai nạn của Liễu Trừng thì hẹn cậu ta tới.”
Khâu Ngôn Chí gật đầu: “Chút nữa em với anh cùng ra gặp anh ta.”
Hạ Châu nói: “Được, tôi đi thay đồ trước, em cũng dọn đi rồi qua.”
Khâu Ngôn Chí: “Vâng.”
Hạ Châu vén chăn lên bước vào phòng treo quần áo.
Khâu Ngôn Chí nhìn bóng lưng hắn dần khuất tầm mắt, bỗng nhiên cậu quay đầu lại, vùi mặt vào gối.
Hạ Châu tỏ tình, tỏ tình, tỏ tình với cậu!
Đây là lần đầu tiên Hạ Châu tỏ tình với cậu trong hai ván game.
Nhưng xảy ra trong tình huống này, lại có kết thúc như thế.
Khâu Ngôn Chí tức giận đập cái gối.
Tại sao đây chỉ là trò chơi chứ?1
Nếu đây không phải trò chơi, nếu Hạ Châu không phải NPC.
Cậu sẽ… Cậu sẽ…
Khâu Ngôn Chí vùi mặt vào gối, hai tay buông thõng, không nhúc nhích.
Trái tim cậu chua xót.
“Khâu Ngôn Chí, em còn ở đây làm gì?”
Hạ Châu thay đồ xong bước ra, cau mày nhìn Khâu Ngôn Chí đang vùi đầu nằm trên giường như thây ma.
Khâu Ngôn Chí trở mình ngồi dậy từ trên giường, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt: “Em đi đánh răng rửa mặt thay đồ ngay đây.”
Rồi cậu mở cửa phòng đi ra ngoài.
Lúc Hạ Châu xuống lầu đến phòng khách, Thẩm Tinh Vỹ đã bật TV, cũng lấy đồ ăn nhẹ mà người hầu mang đến bắt đầu ăn.
Thấy Hạ Châu xuống, anh ta ném một viên socola chip vào miệng, cười bảo: “Yo, cuối cùng cũng ra khỏi lều người đẹp à?”
Hạ Châu lườm anh ta, lạnh lùng nói: “Một bàn đồ ăn nhẹ này cũng không chặn nổi miệng ông à?”
Thẩm Tinh Vỹ nhếch mối, “Thì tôi tò mò mà, rốt cuộc là sao vậy? Chẳng phải ông nói hoàn toàn không có quan hệ gì nữa sao? Sao làm hòa nhanh thế? Tính bao giờ thì tổ chức đám cưới?”
Hạ Châu nói: “Bây giờ bọn tôi không phải kiểu quan hệ đó.”
Thẩm Tinh Vỹ hỏi: “Thế là quan hệ gì?”
Hạ Châu nói: “Em ấy gặp rắc rối, bọn tôi đang hợp tác giải quyết.”
Thẩm Tinh Vỹ bật cười, nhai socola chip trong miệng: “Được rồi, các ông cứ tiếp tục duy trì hợp tác đi, nào kết hôn đường quên mời tôi.”
Động tác nhai nuốt bánh kẹo của Thẩm Tinh Vỹ chợt dừng lại, bỗng một cảm giác kỳ lạ như đã từng quen lóe lên trong tâm trí anh ta.
Hạ Châu: “Sao vậy?”
Thẩm Tinh Vỹ ấn đầu: “… Lạ thật, có cảm giác déjàvu mạnh mẽ lắm, cứ như đã từng trải qua cảnh tượng vừa rồi.”
Hạ Châu nhíu mày.
Thẩm Tinh Vỹ lắc đầu, không nghĩ thêm về chuyện đó nữa: “Chả sao đâu, nhưng mà ông tìm tôi hỏi Liễu Trừng làm gì? Ông có quen cậu ta đâu?”
Hạ Châu im lặng một lúc mới nói: “Cậu ta là bạn của Khâu Ngôn Chí.”
Hạ Châu hết thuốc chữa, không cứu nổi, hết đường cứu rồi.
Thẩm Tinh Vỹ chậc lưỡi một cái rồi lắc đầu.
Thẩm Tinh Vỹ nói: “Vậy thì nhanh lên, muốn hỏi gì nói mau đi, tôi bận lắm.”
Hạ Châu: “Ông bận gì? Quán bar của ông chỉ mở ban đêm mà?”
Thẩm Tinh Vỹ: “Thế tôi không có cuộc sống riêng à? Ông được cù cưa với người yêu bé nhỏ, mà không cho tôi ra ngoài tìm bạn tâm giao à?”
Hạ Châu nói: “Nhưng ông là người vô tính mà?”
Thẩm Tinh Vỹ: “…”
Anh ta gãi đầu, ho nhẹ hai tiếng, ngượng ngùng trả lời: “… Gần đây, tôi gặp được một người thú vị.”
Trong trí nhớ được “cài vào” của hắn, từ bé Thẩm Tinh Vỹ đã là người vô tính, chưa từng rung động, cũng không muốn tìm bạn tâm giao.
Đang nói chuyện thì Khâu Ngôn Chí đã soạn sửa xong, bước xuống nhà.
Khâu Ngôn Chí nhìn Hạ Châu rồi hỏi: “Mấy chuyện về Liễu Trừng, các anh đã nói đến đâu rồi?”
Hạ Châu đáp: “Vẫn chưa bắt đầu.”
Thẩm Tinh Vỹ nhìn đồng hồ: “Mau lên mau lên, hai tiếng nữa tôi phải đi rồi.”
Khâu Ngôn Chí lập tức ngồi xuống sofa bắt đầu hỏi chuyện Liễu Trừng.
Liễu Trừng là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã sợ nghèo, lớn lên lại muốn tìm bạn trai giàu có.
Năm 18 tuổi cậu ta đến quán bar làm nhân viên pha chế, năm 19 tuổi yêu lần đầu tiên, nhưng lúc đó cậu ta xem người ta như bạn trai, người ta lại chỉ xem cậu ta như một trong những người tình mà họ bao nuôi.
Sau khi biết sự thật, Liễu Trừng không khóc không quậy, chỉ cười hì hì nhận một khoản phí chia tay, quay mông lại đi tìm đại gia thực sự.
Liễu Trừng còn từng cầm một tấm thẻ đen, khoe với người khác là người đàn ông mình “chơi” có dáng người đẹp, kỹ thuật cao, còn đưa tiền cho cậu ta.
Liễu Trừng có ngoại hình đẹp và kỹ năng tuyệt vời, đặc biệt là biết điều, biết bồ nhí thì nên làm gì, chưa từng vượt giới hạn, hầu hết các đại gia tìm được đều do chính cậu ta móc nối, chất lượng rất ổn.
Diệp Hoành Viễn là đại gia cuối cùng mà Liễu Trừng bám vào.
Lần đầu tiên Diệp Hoành Viễn nhìn thấy Liễu Trừng đã bị Liễu Trừng câu đi.
Khâu Ngôn Chí hỏi: “Liễu Trừng được Diệp Hoành Viễn bao nuôi từ lúc nào?”
Thẩm Tinh Vỹ: “Vài tháng trước, khoảng tầm, giữa tháng tám gì đó?”
Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu liếc nhau.
Giữa tháng tám, là thời điểm Hạ Châu trở về, sau khi sử dụng thẻ reset.
Mà Liễu Trừng cũng có ký ức ván trước giống Hạ Châu, hơn nữa cậu ta cũng là nhân vật phụ trong tuyến chính của Hạ Châu, vì vậy sau khi sử dụng thẻ reset, không có gì ngạc nhiên khi cậu ta trở lại cùng lúc với Hạ Châu.
Nói cách khác.
Trong tình huống có ký ức, Liễu Trừng trở lại quá khứ vẫn chọn Diệp Hoành Viễn.
… Sau đó ngủ với Tỉnh Trạch Vũ, bạn đời của Diệp Hoành Viễn rồi bị Diệp Hoành Viễn đuổi giết?
Liễu Trừng đã ngoan ngoãn tuân thủ nghiêm ngặt với thân phận bồ nhí được bao nhiêu nhiều năm như vậy, sao bỗng dưng lại muốn bung xõa, còn xõa quá trớn như vậy?
Khâu Ngôn Chí nghĩ kiểu gì cũng thấy lạ.
Bỗng nhiên cậu nhớ tới một đoạn ký ức của Liễu Trừng mà cậu từng thấy.
Liễu Trừng bị Diệp Hoành Viễn bóp cổ trong phòng làm việc, xin lỗi Tỉnh Trạch Vũ.
Tâm trí Khâu Ngôn Chí khẽ động, có thứ gì đó vừa vụt qua.
Cậu nhớ lúc Liễu Trừng bắt đầu bị Diệp Hoành Viễn đuổi giết đã từng nói, Liễu Trừng chỉ tốn ba ngày đã đưa Tỉnh Trạch Vũ lên giường, sau đó bị Diệp Hoành Viễn bắt được, hơn nữa cậu ta không ở trong nhà Diệp Hoành Viễn.
Vậy thì, đoạn ký ức cuối cùng của Liễu Trừng có thật là chuyện đã xảy ra trong ván trước không?
Trong ván trước, Liễu Trừng bị Diệp Hoành Viễn bóp cổ, nhưng khi quay về quá khứ vẫn chọn Diệp Hoành Viễn.
Trong ván trước, Liễu Trừng nhếch nhác xin lỗi Tỉnh Trạch Vũ, nhưng khi quay về quá khứ vẫn chọn ngủ với Tỉnh Trạch Vũ.
… Sao trông như một cuộc trả thù đơn giản, chơi quá độ vậy?
Mối hiềm nghi của Diệp Hoành Viễn và Tỉnh Trạch Vũ lập tức được xóa tan một nửa.
Sau khi Thẩm Tinh Vỹ ra về, Hạ Châu cúi xuống nhìn những cái tên được ghi trong sổ tay của mình.
Nếu đúng như suy đoán của Hạ Châu, bug số 3 giết Liễu Trừng chủ yếu là để giữ bí mật, vậy thì nhất định người này có quan hệ mật thiết với Liễu Trừng.
Tất cả đại gia của Liễu Trừng, những người bạn xã giao của Liễu Trừng, đồng nghiệp của Liễu Trừng, và những người từng có khúc mắc và xung đột với Liễu Trừng, viết chi chít hơn nửa trang giấy này.
Tuy nhiên những cái tên này không hẳn đáng tin hoặc đúng 100%, trong số đó có một vài tin đồn và nhân vật mới được Thẩm Tinh Vỹ dò ra vào đêm qua.
Người truyền người, tai truyền tai, phóng đại hay giảm bớt một chút là rất bình thường.
Sau đó còn phải bảo những người trong đội điều tra tiến hành điều tra so sánh dữ liệu lớn, thêm hoặc bớt một vài chi tiết.
Khâu Ngôn Chí cầm bút vẽ vòng tròn hai cột đồng nghiệp và bạn xã giao, nói: “Hạ Châu, những người này đều rất nghèo, không có tài chính mạnh, gần như không thể gây ra một vụ tai nạn xe hơi mà không tỉm ra hung thủ, gạch họ luôn đi.”
Hạ Châu nói: “Tôi biết, vì vậy tôi đã xếp họ vào nhóm những người khả nghi cuối cùng, nhưng không thể gạch luôn được, thiếu chặt chẽ, còn phải điều tra, sàng lọc thêm.”
Đã không thể gạch bỏ từng nhóm lớn, vậy thì phải loại trừ từng bước.
Khâu Ngôn Chí nhìn hai cái tên Diệp Hoành Viễn và Tỉnh Trạch Vũ được viết vào cột đối tượng tình nghi mức cao trên giấy, nói với Hạ Châu rằng mình vừa gạt một nửa mối nghi ngờ về họ trong lòng.
Nói xong cậu lại bảo: “Hạ Châu, em nghĩ hiềm nghi của hai người này không cao, nếu Diệp Hoành Viễn hoặc Tỉnh Trạch Vũ là bug số 3, sao có thể ngoan ngoãn để Liễu Trừng trả thù, mà sao Liễu Trừng có thể chủ động tiếp cận họ?”
Hạ Châu nói: “Khâu Ngôn Chí, liên tưởng là rất quan trọng, nhưng suy luận cần bằng chứng hơn, nếu không rất dễ tạo ra kẽ hở. Nếu trước khi chủ động tiếp cận Diệp Hoành Viễn và Tỉnh Trạch Vũ, Liễu Trừng không biết họ là bug số 3, hay là họ cố tình che giấu thân phận, vậy thì mối hiềm nghi về họ vẫn được thành lập.”
“Nếu thế thì không thể loại trừ ai được.” Khâu Ngôn Chí thở dài, quay sang nhìn Hạ Châu, “Nếu là anh, anh nghĩ ai đáng nghi nhất?”
Hạ Châu lắc đầu, trầm giọng nói: “Tôi không thể đưa ra kết luận, có quá ít manh mối.”
Khâu Ngôn Chí ném bút lên bàn, ngã ngửa trên ghế sofa.
Đây gần như không thể nói là quá ít manh mối, mà phải là không có manh mối.
Điện thoại di động của Hạ Châu rung lên, hắn lấy ra xem rồi hỏi Khâu Ngôn Chí: “Khâu Ngôn Chí, mật khẩu nhà trọ của em là bao nhiêu? Đội điều tra sắp đến nhà trọ của em rồi.”
Khâu Ngôn Chí ỉu xìu nói, “Vẫn là mật khẩu ban đầu 66…”
Bỗng nhiên cậu nghĩ tới điều gì đó, ngồi bật dậy trên sofa, hai mắt sáng lên: “Hạ Châu, anh nghĩ sao về việc chúng ta chủ động dụ bug số 3?”
“Chủ động dụ?”
Khâu Ngôn Chí gật đầu: “Gã đã lắp thiết bị theo dõi trong căn hộ của em, vậy thì chúng ta hãy lợi dụng thiết bị này, cố tình nói vài câu để bug số 3 nghe thấy, dụ gã xuất hiện.”
Hạ Châu nói: “Vậy trước và sau khi phát hiện theo dõi, em đã nói gì và làm gì?”
Khâu Ngôn Chí nhớ lại tình hình lúc đó, nằm ngửa xuống sofa, uể oải nói: “… Trước khi phát hiện theo dõi, em và Đại Hoàng đã nhắc đến thẻ nhìn xuyên thấu. Còn sau khi phát hiện theo dõi, em gần như nhìn thẳng vào thiết bị theo dõi, biểu cảm rất bối rối, chắc chắn người kia đã biết em phát hiện rồi.”
Khâu Ngôn Chí bực bội xoa tóc: “Nếu lúc đó em bình tĩnh hơn thì hay rồi, sao em lại không biết kiềm chế đến thế nhỉ? Đụng xíu chuyện đã sợ đến mức đó, nếu lúc ấy em bình tĩnh hơn thì sẽ không bỏ phí cơ hội dụ dỗ ngược một cách vô ích như vậy…”
Hạ Châu vươn tay lấy một viên kẹo hoa quả trong khay đồ ăn nhẹ trên bàn, bóc giấy gói kẹo ra rồi đặt vào miệng Khâu Ngôn Chí, nói: “Em đã làm rất tốt rồi. Rất ít người có thể bình tĩnh trong tình huống đó.”
Hương vị ngọt ngào lan trong khoang miệng, khiến tâm trạng bình ổn một cách kỳ lạ, Khâu Ngôn Chí nhìn Hạ Châu, nói: “Vậy giờ phải làm sao?”
Hạ Châu: “Cứ chờ đã. Sau khi theo dõi thất bại, chắc chắn gã sẽ hành động lần nữa.”
Khâu Ngôn Chí: “Vậy chúng ta cứ ngồi không mà chờ hả?”
Hạ Châu lắc đầu: “Không, trước tiên phải tìm vài vệ sĩ.”
Khâu Ngôn Chí chau mày nói: “Nhưng nếu quá nhiều vệ sĩ, liệu có dọa người kia, khiến gã không dám hành động không? Em nghĩ tốt nhất đừng gọi vệ sĩ, tạo ảo giác cho người đó rằng tấn công em rất đơn giản, chỉ có như vậy, gã mới càng dễ bại lộ…”
“Khâu Ngôn Chí, đừng đảo lộn như thế, sự an toàn của em quan trọng hơn việc tìm ra người kia.” Hạ Châu nói.
Hạ Châu gửi mật khẩu cửa nhà Khâu Ngôn Chí cho đội điều tra.
Sau khi ăn cơm với Khâu Ngôn Chí xong, hắn dẫn cậu đến công ty vệ sĩ tư nhân lớn nhất khu vực.
Hạ Châu dẫn Khâu Ngôn Chí vào công ty, nhân viên lễ tân lập tức tươi cười bước vào: “Xin chào, hai anh muốn kiểu vệ sĩ giải quyết nghiệp vụ nào ạ?”
Nhân viên lễ tân nói: “Vậy thì hãy lên tầng 5 với tôi, xin hỏi hai anh tên gì ạ?”
Hạ Châu cầm một tấm thẻ màu đen đưa cho nhân viên lễ tân, trầm giọng nói: “Chúng tôi muốn giải quyết nghiệp vụ cấp S.”
Nhân viên lễ tân thoáng sửng sốt khi thấy tấm thẻ kia, cô đưa hai tay ra nhận thẻ, vẻ mặt càng cung kính hơn: “Anh vui lòng chờ một lát.”
Nói xong cô quay lại quầy lễ tân gọi điện thoại.
Khoảng hai phút sau, một người phụ nữ mặc vest đen xuất hiện trước mặt Hạ Châu và Khâu Ngôn Chí.
“Xin chào anh Hạ, tôi là Trình Di, mời anh đi theo tôi.”
Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu đi theo cô vào thang máy, đến tầng ngầm thứ hai dưới lòng đất.
Sau khi bước ra từ thang máy là một không gian ngầm dưới đất.
Nơi đây yên tĩnh và trống trải, trong không khí chỉ quanh quẩn tiếng bước chân của ba người.
Dọc đường thậm chí không có bất cứ món đồ trang trí nào, chỉ có tường sơn màu trắng, phản chiếu đỉnh đầu trắng sáng, trông hơi chói mắt.
Rốt cuộc cũng đến cuối đường, đập vào mắt là một cánh cửa rất cao lớn.
Trình Di quẹt thẻ công tác lên tay cắm cửa, cánh cửa từ từ mở ra.
Phía sau cánh cửa là một không gian rộng lớn hơn, khác hẳn với không gian trống trải bên ngoài, trong đây có đủ kiểu người.
Người da trắng, người da đen, người da vàng, đàn ông, phụ nữ.
Tất cả đều đang luyện tập riêng, coi như không thấy sự xuất hiện của Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu.
Và ở phía xa ngoài cùng bên trái lẫn bên phải, có vô số ăn phòng treo đủ kiểu biển hiệu, thể hiện công năng của chúng.
Trình Di cầm một chiếc hộp, mở ra trước mặt Hạ Châu: “Anh Hạ, đây là thứ anh đặt trước.”
Khâu Ngôn Chí sững người nhìn thứ trong hộp.
… Trong đó có hai khẩu súng lục.
Trái tim Khâu Ngôn Chí run lên, cậu ghé vào tai Hạ Châu nói nhỏ, “Hạ Châu, tàng trữ súng là vi phạm pháp luật.”
Hạ Châu cũng hơi nghiêng đầu, đôi môi như lướt qua gò má Khâu Ngôn Chí, để lại nhiệt độ nóng bỏng.
Hạ Châu dừng lại một lúc, thì thầm: “Tôi biết, nhưng đây chỉ là trò chơi.”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Hạ Châu bắt đầu giống người chơi hơn cả cậu từ bao giờ vậy?
Hạ Châu nói xong, quay lại lấy hai khẩu súng lục trong hộp, đưa một khẩu cho Khâu Ngôn Chí.
Khâu Ngôn Chí cầm súng lục, cảm giác tim đập thình thịch, cậu sợ vãi linh hồn: “Hạ Châu, anh cầm đi, em không lấy đâu, lỡ cướp cò thì sao.”
Hạ Châu cười bảo: “Đạn còn chưa lắp thì không cướp cò được. Khâu Ngôn Chí, em chưa từng thấy súng à?”
Khâu Ngôn Chí: “… Công dân tuân thủ pháp luật tốt như em, tất cả ký ức về súng đều bắt nguồn từ các trò bắn súng đó, chẳng lẽ anh từng thấy súng?”
Hạ Châu mỉm cười, “Em đừng quên thân phận của tôi, trong ký ức của tôi có kỷ niệm cưỡi ngựa bắn súng ở nước ngoài với bố mẹ hồi còn nhỏ.”
Hạ Châu dừng lại rồi nói: “Không ngờ những ký ức được cài bừa này lại có tác dụng như vậy.”
Hạ Châu dẫn Khâu Ngôn Chí đến sân bắn trong nhà.
Khâu Ngôn Chí: “Hạ Châu, mình tới tìm vệ sĩ mà anh?”
Hạ Châu: “Đúng, nhưng em muốn mang theo khẩu súng này bên mình thì ít nhất phải học cách bắn, chỉ có như vậy mới có thể tự vệ trong trường hợp nguy hiểm.”
Khâu Ngôn Chí bĩu môi: “… Em thấy anh đánh giá cao bug số 3 quá rồi.”
Hạ Châu vươn tay gõ một cái trên trán Khâu Ngôn Chí, nói: “Khâu Ngôn Chí, khinh địch là điều tối kỵ.”
Một huấn luyện viên đến sân bắn, chào hỏi Hạ Châu rồi hướng dẫn Khâu Ngôn Chí tập luyện.
Tập được một tiếng, cánh tay Khâu Ngôn Chí đau nhức mới được Hạ Châu kêu ngừng: “Nghỉ ngơi một lát đã.”
Khâu Ngôn Chí mở một chai nước khoáng trên ghế sofa rồi uống cạn, sau đó cậu đưa một chai cho Hạ Châu cũng đang quay lại để nghỉ ngơi.
Khâu Ngôn Chí lắc cánh tay đau nhức, dùng tay trái mò mẫm cầm lấy điện thoại di động, bỗng một dòng tin nhắn hiện lên.
Người gửi là một dãy số không xác định.
Khâu Ngôn Chí cau mày, nhấp vào tin nhắn kia.
[Sợ nhanh thế, dùng tới cả súng cơ à?]
Khâu Ngôn Chí sững người khi thấy tin nhắn này.
“Hạ, Hạ Châu…”
Hạ Châu quay đầu lại nhìn.
Nhưng một giây sau, lại có một tin nhắn nhảy ra.
[Suỵt, yên nào, tao muốn tặng một món quà cho chúng mày.]
Khâu Ngôn Chí chỉ thấy lưng toát mồ hôi lạnh.
“Rầm!”
Cánh cửa bất ngờ bị mở ra, một người đàn ông lạ mặt bước vào.
Gã đội mũ lưỡi trai, mặc đồng phục huấn luyện giống những vệ sĩ bên ngoài.
Lúc gã ngẩng đầu lên, khẩu súng trong tay lộ ra không hề báo trước, nhắm vào Khâu Ngôn Chí bóp cò.
Khoảnh khắc người này nâng súng lên, Hạ Châu thình lình nhào qua phía Khâu Ngôn Chí, ngay lập tức, một viên đạn xé ngang không khí găm thẳng vào eo Hạ Châu không thương tiếc.
Hạ Châu đau đớn rên một tiếng, ngay sau đó, hắn tức tốc quơ khẩu súng lục trên bàn, bắn về phía người đàn ông kia.
“Đoàng!”
Viên đạn găm thẳng vào đầu người đàn ông kia.
Trong tích tắc, trên đầu người đàn ông kia xuất hiện một lỗ máu, gã ngã xuống đất, máu tươi chảy đầy đất, sau đó toàn thân gã cơ giật dữ dội rồi chết.
Khâu Ngôn Chí tái mặt che vết thương trên eo Hạ Châu, máu vẫn chảy ra không ngừng, dù Khâu Ngôn Chí bịt kín thì máu tươi vẫn chảy ra từ kẽ ngón tay, như mãi mãi sẽ không dừng lại.
Trán Khâu Ngôn Chí đổ mồ hôi lạnh, cậu khàn giọng hét lên kêu cứu.
Một nhóm người tràn vào, nhìn thấy vết thương của Hạ Châu, hiện trường lập tức trở nên vô cùng hoảng loạn. Chẳng biết họ lấy một cái cáng cứu thương từ đâu ra, khiên Hạ Châu gần như bị máu tươi nhuộm đỏ nửa thân trên lên cáng cứu thương.
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, Khâu Ngôn Chí gần như không nhìn thấy ai, gần như không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, dường như cậu chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền của Hạ Châu, và vết thương đẫm máu trên eo hắn.
Khâu Ngôn Chí lảo đảo bước qua, đi theo Hạ Châu được khiêng ra ngoài, nhưng khi một chân bước ra cửa, đột nhiên cậu dừng lại.
Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn phía sau cánh cửa.
Cảnh tượng nhốn nháo ồn ào, Khâu Ngôn Chí lại cảm giác như có một chậu nước đá dội từ trên đỉnh đầu xuống, nước đá làm ướt quần áo cậu, hơi lạnh thấm vào tận xương tủy cậu, khiến cả người cậu run lên.
… Nơi người đàn ông kia vừa chết.
Chẳng có gì cả.
Không có xác chết, không có vết máu.
Chỉ có dấu vết bị đạn bắn trên cánh cửa thép trước mặt.