Tra Công Ham Muốn Chiêm Chiếp

Chương 18



Tra công bị thư ký đánh thức.
Thư ký nét mặt già nua co thành một nắm đen: "Trát tổng, Lâm tiên sinh phải về nhà."
Tra công mơ mơ màng màng: "Nói với cậu ta là không được."
Thư ký: "Hạn chế tự do thân thể là phạm pháp! Lâm tiên sinh đang giằng co cùng bảo tiêu, anh mau chuẩn bị đi!"
Tra công chỉ lo sự xuất hiện của tổng tài bá đạo trong truyện đem người đánh gãy chân, đột nhiên đứng dậy, vung tay lên: "Đem cơ bụng của tôi ra!"
Nhìn xung quanh: "Thợ trang điểm! Thợ trang điểm đâu?"
Thư ký vội vội vàng vàng nói: "Hắn ở trong phòng. Tôi đi gọi, anh trước tiên mặc quần áo lại đàng hoàng đi!"
Tra công mơ mơ hồ hồ gật đầu.
Chờ tra công đuổi đến hiện trường, tình cảnh đã ngoài dự đoán của mọi người.
Hai người bảo tiêu một trái một phải, một người ôm chân Lâm Giang Tuyết, gào thét lên.
"Lâm tiên sinh! Nếu ngài đi, hai chúng tôi sẽ mất việc!"
"Trước khi đuổi việc, Trát tổng còn muốn mắng chết chúng tôi! Miệng ngài ấy rất độc!"
Lâm Giang Tuyết bị hai người ép ở chính giữa, đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, gân xanh vùng thái dương giật giật.
Tra công buồn bực đem bộ quần áo cơ bụng giả mặc ngược, hiện tại cả người đều không dễ chịu, tiến lên đá bảo tiêu một cước, nói: "Đi, thật mất mặt!"
Bảo tiêu thấy hắn đến, lập tức dừng lại đứng dậy, khôi phục dáng dấp lạnh lùng của bảo tiêu nên có.
Lâm Giang Tuyết chỉnh lại quần áo, nhìn tra công nói: "Tôi phải về nhà."
Tra công nói: "Tôi đưa cậu về."
Lâm Giang Tuyết nói: "Tôi sau đó... Không muốn liên lạc với cậu nữa."
Tra công cau mày, nói: "Tại sao?"
Lâm Giang Tuyết kéo kéo khóe miệng, nói: "Điều này cần lý do sao?"
Tâm lí tra công hoảng hốt, hoài nghi có phải Lâm Giang Tuyết đã phát hiện tiểu bụng bự của hắn hay không, nên ghét bỏ hắn, liền biến thành bộ dạng tra công hung ác, lên án nói: "... Cậu lợi dụng tôi xong liền đi? Nào có chuyện tốt như thế? !"
Lâm Giang Tuyết sắc mặt khó coi: "Tôi phải về nhà."
Tra công tức giận đến nghiến răng, kêu thư ký lái xe tới đây, vẫn cứ kéo Lâm Giang Tuyết vào trong xe, hỏi: "Nhà cậu ở đâu?"
Lâm Giang Tuyết nói địa chỉ, dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt dưỡng thần.
Bốn, năm ngày không ăn thịt, giảm cân giảm đến bộ đồ cơ bụng giả cũng mặc ngược, tra công tâm tình cực kì khó chịu, càng nghĩ càng oan ức, dùng sức bức bức: "Lâm Giang Tuyết, cậu thật vô tình, đêm qua "lão công lão công" kêu đến vui vẻ, vừa tỉnh lại, liền nói chúng ta đừng liên lạc nữa. Từ cấp ba đến đại học, cậu sảng khoái xong liền muốn cắt đứt, tôi con mẹ nó cũng không phải được bao nuôi!"
Lâm Giang Tuyết không lên tiếng, cậu lại bắt đầu phát sốt. Trong xe hơi lạnh mở rất đủ, mỗi một đoạn xương cốt của cậu hiện tại đều rất đau đớn mệt mỏi, cậu như bị treo ở vách núi cheo leo lạnh lẽo, phía dưới là bọt nước cuồn cuộn bùn bẩn, cậu khó khăn víu bên vách núi, không bò lên nổi, chỉ có thể treo, treo rất nhiều năm.
Rất nhanh cậu đã không còn khí lực, rất nhanh, cậu muốn ngã xuống.
Bên này tra công thấy Lâm Giang Tuyết không để ý tới hắn, càng kích động, nói: "Cậu có biết tôi ngày hôm qua tôi có bao nhiêu nỗ lực không? ! Độc câu hàn Giang Tuyết, giọt mồ hôi lúa hạ đất, cậu sảng khoái đến chổng vó, mà tôi mệt đến tìm không được phương hướng..."
* giọt mồ hôi lúa hạ đất: giống kiểu làm việc hăng say mệt mỏi đến mức đổ mồ hôi á
"Cậu muốn thế nào mới bằng lòng buông tha tôi..." Tra công đang luyên thuyên không ngừng, Lâm Giang Tuyết cắt ngang nói một câu như vậy.
Tra công hơi dừng lại một chút, Lâm Giang Tuyết đột nhiên vươn mình lên, khóa ngồi ở trên đùi tra công, trong mắt tràn đầy tơ máu, bám vào cổ áo tra công từng câu từng chữ chất vấn: "Cậu muốn thế nào mới bằng lòng buông tha tôi?! Tôi đã sắp quên cậu rồi, chỉ cần cho tôi thêm một chút thời gian, tôi sẽ không nghĩ đến cậu nữa, cậu tại sao lại xuất hiện trước mặt tôi! Trát Cung, cậu có thể hay không mang chính mình cút khỏi đầu óc của tôi!"
Tra công: "..."
Lâm Giang Tuyết xưa nay không la hét trước mặt tra công, bị bắt nạt oan, nhiều nhất chính là lần lấy tay mô phỏng âm thanh xì hơi dọa hắn, chưa từng dùng ánh mắt hung ác như thế trừng hắn.
Mà tra công không hổ là tra công ham muốn líu lo, trước tới giờ khí thế thượng không thua ai, chậm rãi nói: "Cậu xuống đi, tôi muốn làm lần cuối cùng. Sau khi làm xong, tôi sẽ không phiền cậu nữa."
Lâm Giang Tuyết: "..."
Tài xế phi thường hiểu chuyện mà lái xe đến chỗ yên tĩnh, nhanh chân chạy xa.
Tay Lâm Giang Tuyết run run, từng chút một tháo nút áo sơ mi, thân thể nghiêng về phía trước, nhắm mắt lại nói: "... Một lần cuối cùng."
Tra công nghiêng đầu, đôi môi ngậm vào nơi hắn chưa từng chạm qua.
Tiểu quả bên phải.
Lâm Giang Tuyết cả người run lên, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
Giống như có một vết muỗi cắn ở trên lưng ngứa đến mấy năm, luôn chỉ có thể cách lớp quần áo gãi ngứa, lúc cực kì tuyệt vọng, vết muỗi cắn đột nhiên bị gảy đến rồi!
...
"Sau khi tôi đi, đừng đi quán bar uống rượu loạn." Tra công ôm lấy cậu, rút vài tờ khăn giấy, lau cho chính mình và Lâm Giang Tuyết: "Tôi không thể luôn tới quán bar đón cậu."
Lâm Giang Tuyết không ngừng chảy nước mắt, ngơ ngơ ngác ngác nỉ non: "... Lạnh quá."
Tra công mở cửa sổ tạo một cái khe, nhiệt khí bên ngoài chui vào: "Nè, đừng khóc, trước đây làm sao không biết cậu đáng yêu như vậy. Lập tức đưa cậu về nhà. Tôi... Không cảm thấy lạnh a. Trong xe có 22 độ. Tôi còn cảm thấy quá nóng."
Tra công tuy rằng đem bộ quần áo cơ bụng giả mặc ngược, mà quần áo chặt chẽ trói buộc tiểu bụng bự, thấy Lâm Giang Tuyết lạnh đến mức phát run,cố gắng khắc phục tự ti phát tướng trong chốc lát, mở dây kéo ra, ôm Lâm Giang Tuyết vào trong ngực.
Này ôm một cái, triệt để ép vỡ tâm lý phòng thủ của Lâm Giang Tuyết .
Nếu như luôn cao cao tại thượng trên đỉnh ngọn núi, cậu có thể vẫn luôn cứng rắn, còn nếu bị người nâng trong lòng bàn tay, có việc oan ức cũng không giấu được.
"Tôi... Tôi không uống rượu loạn." Lâm Giang Tuyết nắm lấy vai tra công, đột nhiên nghẹn ngào nói một câu như vậy.
Tra công vỗ vỗ hắn, nói: "... Cậu dọa tôi Lâm Giang Tuyết, cậu tại sao vẫn luôn khóc? Cậu khóc làm tôi đau lòng."
"Bà nội tôi... Bà nội tôi... Qua đời..." Vừa nói như vậy xong, Lâm Giang Tuyết rốt cục hỏng mất, khóc thành tiếng, lời nói cũng không nói rõ được: "Tôi khó chịu... Uống rượu... Cậu chạy... Tôi cho là... Tôi bị... Hói đầu đầy mỡ... Phát tướng nam... Mê - gian... Cậu có tính nhân mới... Tôi không có... Khục..."
Lâm Giang Tuyết bị đè nén quá lâu, lúc thường tác phong như một toà nguy nga khí quyển, như núi tuyết không nhìn được khói lửa nhân gian, tra công vẫn cứ đi vào chôn bom, làm cho cậu vừa khóc liền không dừng được.
Thời điểm tuyết lở, tra công không có tí nào vô tội.
Tra công bị doạ, một câu cũng không nói được, chỉ không ngừng vỗ lưng Lâm Giang Tuyết.
Đối với lão thái thái hắn chỉ có một chút ấn tượng, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học lão thái thái đến gặp Lâm Giang Tuyết đưa nước ô mai, cũng cho hắn một phần, trịnh trọng chúc hắn có thể thi lên đại học.
Là lão thái thái hiền lành, nhiều năm như vậy là trụ cột tinh thần của Lâm Giang Tuyết.
Tra công hôn một cái lên lên vành tai đỏ của Lâm Giang Tuyết, hỏi: "Lão thái thái đi lúc nào ?"
Lâm Giang Tuyết nói một ngày.
Tra công tính toán một chút, thời điểm hắn gặp Lâm Giang Tuyết tại quán bar, lão thái thái tuổi cũng đã đầu bảy. Lâm Giang Tuyết nghĩ mơ thấy bà nội, không nghĩ tới tỉnh lại mới phát hiện cơn ác mộng vừa mới bắt đầu.
Nếu như Lâm Giang Tuyết không nhìn thấy tờ giấy hắn lưu lại, một mình cậu tỉnh lại tại khách sạn, tâm tình thế nào ?
Lâm Giang Tuyết mấy ngày nay trải qua cái quỷ gì chứ?
Tra công cảm giác nghẹt thở, không khỏi mê tín mà nghĩ, khả năng lão thái thái đầu bảy ngày đó thật sự trở lại, từ nơi sâu xa đem đứa cháu bảo bối của bà giao cho tra công, kết quả chính là tra công không thể đậu đại học trong nước, hắn lại một lần nữa phụ lại sự kì vọng của lão thái thái, đem Lâm Giang Tuyết bức thành bộ dạng hiện tại.
Khi tài xế trở về, Lâm Giang Tuyết đang dựa vào tra công ngủ, ngủ không được quá an ổn, thỉnh thoảng khóc thút thít mấy lần.
Tài xế: "Trát tổng, về khách sạn?"
Tra công nói: "Trước đi nhà cậu ta. Liên hệ bác sĩ."
Tra công hự hự đem Lâm Giang Tuyết nhét vào chỗ của hắn mấy ngày, bác sĩ cho cậu truyền nước biển một chút, lần thứ hai dùng ánh mắt phê phán nhìn Trát Cung, nói: "Trát tổng, ngài không phải mấy năm nay ham muốn tình dục không còn hay sao?"
Tra công chỉ chỉ Lâm Giang Tuyết, nói: "Ham muốn tính dục của tôi đột nhiên xuất hiện."
Bác sĩ: "Tiết chế!"
Tra công lần này thật sự đàng hoàng: "Ồ."
Tra công trông coi Lâm Giang Tuyết truyền nước biển, bụng đói cồn cào, vẫn cứ đi nhà bếp uống nửa bình nước khoáng, leo lên giường Lâm Giang Tuyết.
Chỉ có cơn buồn ngủ mới có thể đẩy lùi cái đói!
Tra công ngủ thiếp đi ở đầu giường bên kia, kéo chăn lên, lộ ra một khỏa tiểu bụng bự đang chịu đói, ngủ say.
Nửa đêm, chăn Lâm Giang Tuyết bị tra công kéo hết một nửa, lăn lăn về phía tra công, tay vô ý thức lục lọi, đụng phải một cái bụng vô hồn.
Lâm Giang Tuyết mở mắt nhìn, nhìn thấy một cái gáy màu đen.
Cơ bụng cùng sau gáy phát triển trên một mặt phẳng.
Phim kinh dị cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Lâm Giang Tuyết rầm một tiếng rơi xuống giường.
Tác giả có lời muốn nói: lộ si bằng hữu, có thể lật lật nhiều bình luận.
Tấn giang lữ khách, chắc chắn sớm có hướng dẫn mạnh mẽ năng lực.
Cùng với, ngày hôm nay không trêu chọc.