Tra Công Muốn Chết Theo Tôi

Chương 17



Lục Minh Kha run rẩy dùng điện thoại di động quét mã thanh toán, sau đó dùng đôi tay vô lực mở cửa taxi.

Tài xế nhịn không được nghiêng đầu hỏi: "Không sao chứ?"

Lục Minh Kha không trả lời, xuống xe, rầm một tiếng đóng cửa xe lại, chạy về phía biệt thự Chung gia.

Chưa đến gần cửa, Lục Minh Kha đã nghe thấy tiếng ồn áo náo loạn từ bên đó truyền đến, chờ đến khi chạy đến cổng, dưới ánh đèn chói lóa khác thường của biệt thự, Lục Minh Kha nhìn thấy cánh cổng sắt chạm khắc màu đen của Chung gia mở toang ra hai bên, đám người hầu chạy tới chạy lui và la hét gì gì đó, trông có vẻ vội vàng.

Lục Minh Kha vội vàng tiến lên, túm lấy một cô hầu gái vừa chạy ra khỏi cổng, kinh sợ hỏi: "Chung gia xảy ra chuyện gì!?"

Hầu gái ngẩng đầu nhìn thấy chính là Lục thiếu gia ngày xưa hay tới tìm Chung Kí Bạch và Tăng Thanh đi chơi, giậm chân, buồn bã nói: "Vừa nãy thôi! Thiếu gia, cậu ấy dùng dao cắt cổ! Thiếu gia ngất xỉu, chảy máu khắp sàn, vợ chồng ông chủ kêu mọi người chuẩn bị xe, liên hệ bệnh viện, chuẩn bị cáng, liên hệ với tất cả các bác sĩ tư nhân, quản gia đang dưỡng lão ở nông thôn cũng bị gọi về... A..."



Hầu gái nói rất nhiều nhưng đây không phải điều mà Lục Minh Kha muốn nghe, hắn càng siết chặt tay hầu gái, cô nàng hét lên đau đớn, muốn rút cổ tay lại, lại trông thấy mắt Lục Minh Kha đỏ hồng khiến người ta sợ hãi. Hắn ta nhìn nhìn cô chằm chằm, run giọng hỏi: "Tăng Thanh đâu?"

"Chỉ vì cậu ta chết mà thiếu gia mới thành ra thế này! Ôi! Buông ra! Xe tới rồi, tôi phải đón người!"

Lục Minh Kha bị câu "Cậu ta chết" đập tới choáng váng đầu óc, theo bản năng buông lỏng tay, một chiếc ô tô cỡ trung ngừng cách đó không xa, hắn ngơ ngác nhìn mấy người khiêng cáng cùng mấy người người hầu vội vàng tiến tới hét lên "nhanh lên, nhanh lên" rồi vội vàng dẫn họ chạy vào biệt thự.

Phía sau ồn ào vô cùng, trăng treo trên cao, đã gần 1 giờ sáng, gió đêm hơi lạnh thổi đến trái tim Lục Minh Kha đều phát run, lạnh thấu.

Vô số hình ảnh ngẫu nhiên lướt qua trong đầu Lục Minh Kha như những thước phim điện ảnh, là lần đầu tiên gặp Tăng Thanh người nọ lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu, là âu yếm làm tình của Tăng Thanh trên bụi cỏ, là nghe nói Tăng Thanh đổ đầy mồ hôi khi nghe Chung Kí Bạch chất vấn ngay giữa lớp học, là nhìn Tăng Thanh phồng lên quai hàm ăn bánh cua để bên môi dính lên vụn bánh, là những lần nhìn trộm Tăng Thanh mỗi khi giao viên tới kêu "cả lớp đứng"....

Trong phút chốc, sương mù dường như tan đi, Lục Minh Kha lẩm bẩn: "Tăng Thanh, anh thích em như vậy, em sao...... sao dám chết......"

Có một số người là vậy, khi yêu thì nhất quyết tìm lý do để không yêu, chờ đến khi mất đi, lại lần theo manh mối để tìm kiếm dấu vết của tình yêu, sau đó lừa mình dối người cho rằng mọi chuyện đều có thể vãn hồi.

...



Một thiếu niên được cáng khiêng lên xe, Lục Minh Kha cố gắng nện bước đi lên theo, hắn ngồi trong một góc nhìn chằm chằm Chung Kí Bạch đang bất tỉnh trên cáng.

Cha mẹ Chung gia không còn chút sức lực nào để đối phó với vị khách không mời mà đến này, một người thì khóc lóc chửi bới, người còn lại thì giữ im lặng.

Tuy sắp đến bệnh viện nhưng Lục Minh Kha vẫn nghe thấy bà chủ khắc nghiệt nổi tiếng của Chung gia đang khóc lóc chửi bới, quanh đi quẩn lại chỉ có vài câu, bà ta nói: "Tôi cũng đâu muốn nó chết! Tôi còn đi cứu nó, còn cho nó một đống tiền! Ai biết nó lại muốn đi nhảy lầu tự tử! Tôi trách nó sai sao? A? Nhìn xem cái thân phận của nó, lại còn là nam......"

Lục Minh Kha ngồi chết lặng.

Không tin, hắn không tin.

Đêm nay chú định là một đêm không ngủ của rất nhiều người, rõ ràng chỉ là cái chết của một kẻ tầm thường không đáng nhắc tới, thế nhưng thế giới lại tựa như đã thay đổi.

Trong ánh sáng lờ mờ của buổi sáng, Lục Minh Kha thoát khỏi sự khống chế của vệ sĩ, nhận được lời xác nhận từ trong miệng Chung Kí Bạch vừa tỉnh dậy.

Chung Kí Bạch sắc mặt tái nhợt dựa vào giường bệnh, trên cổ quấn một miếng gạc dày màu trắng, nhắm mắt lại nói: "Ừ, em ấy chết thật rồi, tin tức về em ấy đã bị Từ gia và Chung gia dập tắt, muốn tra xét thì phải tìm chuyên gia tới điều tra......"

"Còn có, đừng tìm tôi đòi...." Chung Kí Bạch rũ mắt tấm ga trắng như tuyết, ngơ ngẩn hồi lâu, khàn giọng nói tiếp: "Tro cốt của em ấy ở chỗ Từ Hạo Miểu, tôi không có...."

Mọi việc đã được chấm dứt và không có khả năng lật ngược bản án.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh trốn thoát đã là điều khó tránh khỏi, huống chi lúc này còn đang hỗn loạn.

Triệu Tĩnh kìm nén cơn tức giận ra lệnh đuổi Lục Minh Kha ra ngoài.

Thiếu niên mười tám tuổi hồn xiêu phách lạc bước ra khỏi bệnh viện, ánh nắng ngoài trời sáng loá khiến hắn vô thức rơi nước mắt, trái tim như bị xé ra từ dưới lồng ngực, tiếp xúc với ánh nắng thiêu đốt, nó nứt ra trở nên giòn tan và nát thành bột mịn.