Lúc tôi đến nơi, nhìn thấy tường tận người đàn ông đeo dây chuyền vàng đang lăm le con dao áp sát sau lưng anh, gương mặt ông ta tàn nhẫn bất nhân như thể muốn cùng anh đồng quy vu tận tới nơi!
Tôi thót tim lao người về phía ông ta giằng lấy con dao.
Nhưng gã trọc đầu đứng ngoài nhanh chóng tóm tôi lại như lường trước rằng tôi đang nấp quanh đây.
Mà anh, ngay lúc ánh sáng bạc loé qua, thắt lưng đã chảy đầy máu tươi.
“AA!”
Giết người rồi! Làm ơn đi! Cứu người đi!
Tôi đau đớn la lên mặc cho bọn chúng đang siết chặt cổ tôi, rồi không ngừng nhét khăn vào miệng tôi. Mặc kệ bọn chúng đá tôi đến nát phổi, tôi vẫn không ngừng hoảng loạn hét lên.
“AA!”
Có ai không? Làm ơn ngăn chúng lại! Anh của tôi…
Anh nhíu mày ôm lấy vết thương, bởi vì không nhịn được đau đớn mà ngã ngồi ra sau, hình ảnh ấy cắm sâu vào tim tôi như rút đi tất cả linh hồn tôi. Mắt tôi dần đờ đẫn, sâu trong ngực phải không ngừng dâng lên cảm giác nhức nhói, làn tran ra tứ chi phế phủ, như thể người bị đâm không phải là anh vậy.
“Chết người rồi, xảy ra án mạng rồi, mau mau gọi xe cứu thương đi!”
Tôi không biết là ai đã la lên, nhìn thấy bọn côn đồ bị phát giác nên hớt hãi chạy tán loạn mỗi người một ngả, tôi vội vã lao tới đỡ lấy anh, để anh ngã vào lòng tôi.
Anh ơi!
Tôi ú ớ gọi tên anh không ngừng, tay lóng ngóng vừa muốn bụm vết thương ngăn cho máu ngừng chảy vừa sợ hãi làm vết thương sâu hơn.
Đám đông đổ dồn đến bao vây chúng tôi càng lúc càng nhiều, thương hại thì ít, hiếu kỳ thì nhiều. Tôi lần lấy điện thoại trong túi anh không ngừng gọi cấp cứu, không ngừng phát tín hiệu cho vệ sĩ tới đây.
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ lặng lẽ siết lấy tay anh cầu mong anh đừng rời bỏ tôi. Âm thanh xì xào bàn tán truyền vào tai tôi dai dẳng, ồn đến mức tôi không nghe được là giọng nam hay nữ, là thương tiếc mạng người hay mắng chửi báo đời, thời gian càng lúc càng lâu, lòng tôi càng lạnh lẽo khôn cùng.
Mãi đến khi có tiếng xe cấp cứu tu tu chạy đến, tôi mừng rỡ đẩy mấy người đứng gần ra xa, nhìn thấy các y tá mặc áo blouse trắng vội vã đi xuống, sau đó đặt anh nằm lên băng ca rồi nâng anh lên xe.
Cả quá trình tôi vô cùng căng thẳng, chỉ chờ bọn họ hỏi cái gì tôi liền viết ra đầy đủ chi tiết, rồi lặng lẽ nhìn bọn họ sơ cứu vết thương cho anh.
Xe cấp cứu chạy nhanh đến bệnh viện gần nhất, xe vừa rẽ vào cổng lớn, dường như có điều gì đó khiến tôi bất giác ngước mắt lên, xuyên qua cửa xe tôi vừa vặn nhìn thấy dòng chữ to lớn trên bảng hiệu trước cổng:
Bệnh viện quốc tế Indochina.
Bệnh viện của nhà tôi, mà cha tôi chính là viện trưởng ở đây.
Hai mắt tôi như có bụi bay vào, xốn đến mức nước nhoè cay cay. Tôi thoáng thất thần, ba năm qua, kể từ khi đêm đó xảy ra, tôi luôn trốn chui trốn nhủi như một con chuột dơ bẩn, không dám đối diện ánh sáng, càng không dám đối diện cha mẹ mình.
Ba năm, không ngắn không dài, đủ để con người sống nhờ bằng ký ức, đủ để con người thôi hẳn nhớ nhung nhau.
Tôi dằn đi ý định nhảy xuống xe chạy khỏi nơi này càng xa càng tốt, nhưng bởi vì anh đang nằm trước mặt tôi, một thân một mình, mơ hồ giữa sống và chết, sao tôi có thể bỏ mặc anh cho đành.
Mắt tôi sao xót quá, tôi cúi đầu dụi dụi vào tay áo. Lúc ngước lên, tôi đã nhìn thấy xe cấp cứu dừng ở bãi xe, các y tá đang cẩn thận khiêng anh xuống xe. Tôi nhắm mắt hít sâu một hơi, rồi nhảy xuống đi theo họ đẩy anh vào phòng cấp cứu. Cả quá trình tôi luôn cúi gằm mặt xuống đất, cố gắng giấu đi sự tồn tại của bản thân mình. Chợt có tiếng nói kéo tôi về thực tại:
“Bác sĩ khoa ngoại phẫu hiện đang làm cấp cứu cho bệnh nhân ở phòng 108, hiện còn ai có thể phẫu thuật hay không vậy?” Y tá nam vừa đẩy anh vào phòng liền quay lại hỏi những người bên cạnh.
“Tôi khám qua rồi, may là không tổn thương đến nội tạng, nhưng vết thương khá sâu và dài, ca phẫu thuật ở phòng 108 khi nào thì xong vậy?” Một người lật giở sổ sách rồi nhanh chóng hồi đáp.
Mấy người họ đang bối rối sắp xếp người phẫu thuật thì đằng xa có tiếng bước chân dồn dập đi tới, mấy y tá vừa nhìn thấy người tới là ai liền mừng rỡ nói:
“Viện trưởng Thanh tới rồi kìa!”
Ba chữ đó vừa vang lên, tim tôi mới thực sự rớt hẳn ra ngoài, cả người tôi như bùn nhão không thể đứng vững, sau gáy nổi từng trận da gà như có ai đang chằm chằm nhìn tôi từ sau lưng. Tôi gượng xoay lưng về phía cửa tránh đi cha tôi đang bước vào.
“Viện trưởng Thanh sẽ trực tiếp phẫu thuật ca này. Haiz mấy người còn chưa biết bệnh nhân đó là ai hay sao? Dương Khải Đăng, nhẩm lại đi, Sài Gòn này cũng chỉ có một cái tên này thôi! Còn không lập tức đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu đặc biệt đi!”
Bọn họ lại lần nữa đẩy anh ra ngoài, cha tôi cũng gấp rút đi theo chuẩn bị phẫu thuật. Tôi giấu người sau cánh cửa, chờ cho bọn họ đi hết mới lủi thủi đi theo.
Dù sao chính cha tôi trực tiếp phẫu thuật, chắc chắn anh sẽ không sao đâu mà!
Tôi vừa đi vừa tự an ủi chính mình, tận đến lúc nhìn thấy anh được đẩy vào phòng cấp cứu, cửa phòng đóng kín lại cách biệt với bên ngoài, đèn cấp cứu đỏ lên chứng to ca phẫu thuật đang bắt đầu. Tôi rũ người ngồi xuống góc tường cầu mong anh tai qua nạn khỏi. Bất chợt tiếng ý ta nam lại vang lên:
“Còn một người nữa đi cùng đến đây, tuy chỉ bị thương ngoài nhưng cũng không nhẹ đâu, người ấy đi đâu rồi?”
Tiếng bước chân càng lúc càng bước gần đến tôi, tim tôi đập hoảng loạn, như sắp sửa bị vạch trần, như sắp sửa bị tuyên án tử hình rồi đem ra xử bắn. Dẫu cho họ có lòng tốt tìm tôi để chữa trị, nhưng tôi lập tức cúi đầu bỏ chạy trối chết.