Tôi tuyệt vọng thét gào khi họ hung hăng dùng đế giày điên cuồng đá vào dưới người tôi.
Đau quá! Dừng lại đi, đau quá!
Tôi co người lăn lộn trên sàn nhà, ánh mắt nhìn họ đầy căm phẫn càng khiến họ giận dữ tát thốc tát tháo lên mặt tôi.
Khi tôi vì hứng chịu những trận đòn hung hiểm mà sắp sửa ngất đi thì tay tôi lại bị giữ chặt, tôi lại phải chịu đựng thứ chất lỏng lạnh lẽo chảy tràn khắp tứ chi phế phổi, tôi cố gắng bặm môi không muốn bật ra tiếng rên rỉ đê hèn nào nữa.
Rồi tôi lại quên đi nỗi đau đớn mà thấy mình đang du đãng trên tầng trời cao vợi, tôi chìm trong hạnh phúc ảo ảnh trong khi bọn chúng đang tiếp tục dày xéo d*m ô cơ thể quá nửa trần trụi của tôi.
Khốn nạn quá đỗi!
Vậy mà tôi không thể vùng vẫy tránh thoát, chỉ có thể để họ cầm lấy sinh mạng không ngừng chơi đùa và kích thích khiến tôi chìm trong cơn khoái lạc, sau mỗi lần dâng trào tôi lại cảm thấy kinh tởm bản thân cùng cực, giá mà tôi có thể chết đi, tại sao cuộc đời này độc ác với tôi quá đỗi như thế!
“AAAA!”
Tôi ú ớ gào lên một tràng dài, bọn chúng càng trở nên phấn khích, tát mạnh vào mặt tôi rồi nói: “La nữa đi, cho mày tiếp tục kêu la này!”
Tôi chỉ có thể nằm trọn trong tay bọn chúng thừa nhận hết sự tận cùng của thống khổ và khoái lạc vô bờ, đầu óc tôi dần mụ mị mơ hồ, tôi đã không còn nhận biết được bản thân đang làm gì và đang ở đâu. Có thể tôi còn không biết mình là ai nữa rồi?
Có lẽ đây là quả báo cho tôi vì đã nhúng chàm anh, để bây giờ cơ thể và linh hồn tôi đều đã bị nhấn chìm trong bùn lầy dơ bẩn. Tôi đã không còn ý chí muốn leo lên bò ra khỏi bể bùn lầy, trí não tôi thoả hiệp với ma quỷ, trái tim tôi chấp nhận sự dày vò bất tận ấy.
“Kịch.”
Bất chợt tiếng mở cửa vang lên, ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mắt tôi đau rát, tôi cố gắng ngẩng đầu nhìn kỹ mấy người đang bước vào.
1,
2,
3,
4,
Từng người đi vào tôi không hề xa lạ, trong những người ít ỏi tôi từng quen biết, mấy năm qua ba người đó luôn hiện hữu bên tôi và không ngừng dày vò tôi đau đớn.
Còn có một người đang nhẹ nhàng bước tới, gương mặt quá đỗi thân quen mà tôi không cách nào quên được, dẫu là trong những giấc chiêm bao.
Anh hai!
Giống như ánh sáng, dáng vẻ anh thanh tao, gương mặt tinh xảo và dịu dàng, cả người lan toả khí chất cao quý và ôn hoà như trăng lạnh trên cao.
Tôi khóc không ra nước mắt, chỉ muốn co giò bỏ chạy tới một góc tối tăm nào đó, nhìn mà xem, bản thân tôi không đủ đầy quần áo, cả người dang dở vết lạc dục truy hoan và nhầy nhụa dơ bẩn. Cùng một gương mặt nhưng hai đầu thái cực!
Luôn luôn là như vậy.
Tôi không ngượng khoác lên gương mặt trong trẻo của anh hai, rồi không ngừng làm những trò bẩn thỉu nhục nhã nhất trần đời.
Thật xin lỗi, anh hai!
Tôi chỉ có thể nằm trơ ra đó bởi thân thể đã không còn chút sức lực dù là khẽ nhúc nhích.
Nhưng xuyên qua vai anh, tôi bắt gặp ánh mắt sâu thăm thẳm giờ phút này như một con dao găm lạnh lẽo đâm xuyên qua ngực tôi đầy đau đớn.
Ánh mắt của anh khiến cơ thể tôi như rơi vào hầm băng đông đặc, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng nhìn thấy ánh mắt điên cuồng giận dữ của anh như thế!
Tôi quả thực mất hết tất thảy, tự tôn, lương tri và đạo đức.
Tôi chết ngạt nhìn anh không nhúc nhích, ánh mắt dao găm đó vẫn đang đục khoét trái tim tôi thành khối thịt nhầy nhụa máu.
“Ngạn Du, bình tĩnh lại, anh hai trở về rồi, không để ai bắt nạt em nữa đâu.” Anh hai đi tới bên cạnh tôi, dịu dàng khom người ôm lấy tôi, tôi nhắm mắt không dám nghĩ mình đang vấy bẩn lên quần áo sạch sẽ của anh hai. Cả quá trình tôi như một thi thể lạnh ngắt mặc cho anh an bài mọi thứ.
Cảm ơn anh, là em có lỗi với anh!
Mùi trà thanh nhã thoang thoảng từ người anh hai khiến tôi bình tâm đến lạ, tôi cố gắng nhắm mắt thầm nhủ rằng đây chỉ là một ác mộng hoang đường mà thôi.
Đến khi tôi mơ hồ tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên chiếc giường thân quen ở phòng tôi. Cả người tôi đã được vệ sinh sạch sẽ và thay một bộ quần áo mới, vết thương có hơi buốt rát nhưng đã thôi đau đớn kịch liệt, có lẽ đã được xử lý toàn bộ rồi.
Lúc tôi bước xuống giường liền nhìn thấy cái đầu trong gương đang quấn một dải băng trắng to đùng giống như vòng kim cô, tôi có chút buồn cười và cảm thấy ấm áp, chẳng mấy khi tôi được chăm sóc ân cần như thế, tất cả là nhờ có anh hai chu đáo đấy.
Tôi mở cửa muốn đi ra ngoài, bất ngờ một tràng tiếng cười phấn khởi chui tọt vào trong phòng, vỗ lên gương mặt tôi sự tỉnh táo lạ lùng. “Ngạn Dương, quả là song hỷ lâm môn, bọn tôi đang chúc mừng Khải Đăng tai qua nạn khỏi thì nhận tin báo cậu đã trở về, đúng là chuyện vui liên tiếp, nè tự cậu phạt một ly vì dám để bọn tôi tiếc thương cậu suốt 3 năm dai dẳng như thế đi!”
“Khánh Duy, cậu biết nghĩa song hỷ lâm môn là gì không mà ngang ngược dùng vậy hả, quả là không biết thành ngữ lại còn cứ thích dùng.”
“Nghĩa trên mặt chữ, cậu thấy sai ở đâu mà dám nói tôi dùng ngang ngược chứ? Không đôi co nữa, 1, 2, 3, dô nào!!!”