Tra Công, Nhẹ Chút Đi!

Chương 32: Chưa đủ kích thích



Trước mắt anh hai, tôi bị anh thẳng thừng kéo vào phòng nghỉ nằm sát mạn thuyền.

Anh hung hăng đẩy tôi ngã xuống giường lớn, cửa phòng đóng lại một tiếng “rầm” rồi lập tức bị anh khoá trái lại.

Tôi nhếch nhác nằm trên giường khắc sâu hình dáng điên cuồng của anh, trong đôi mắt sâu kín giờ phút này ngập tràn lửa hận, con ngươi thăm thẳm đang dữ dội co rút như sói hoang sắp sửa vồ mồi.

Tôi không kịp thở đã bị anh đổ hết người xuống khiến giường trắng lún thành hố nhỏ, toàn thân tôi bị vây phủ bởi thân nhiệt nóng rực của anh không cách nào thoát ra.

Hơi thở hai chúng tôi chồng lẫn lên nhau, dây dưa và quấn quít thứ hương vị không phải tình yêu. Người đàn ông kiêu ngạo trong âu phục đen tuyền tôn quý lúc này lại giống như đứa trẻ ôm lấy món đồ chơi cũ mèm mà rấm rức không cam lòng.

Tôi cố gắng di chuyển cánh tay bị anh đè đến tê rần vỗ nhè nhẹ lên lưng anh, tấm lưng rộng lớn thoáng cựa quậy, anh chống tay ngẩng đầu nhìn tôi đăm đăm. Một đôi mắt sâu thẳm khoá chặt linh hồn tôi từ rất nhiều năm trước chợt le lói nỗi đơn độc hiếm thấy, tôi không dám thở cũng không dám động đậy, chỉ có thể lắng nghe quả tim trong lồng ngực đang đập điên cuồng.

“Gương mặt này cậu không nên có.”

Lời này cũng giống như, tôi vốn dĩ không nên tồn tại trên cõi đời này.

Tiếng anh vừa dứt đã kéo thẳng tôi về thực tại đau xé lòng, mắt tôi từ tan rã dần tập trung tiêu cự nhìn anh chăm chú.

Tôi nhếch môi cười chính mình lúc nào cũng ngu ngốc, cũng tham lam thứ vốn dĩ không thuộc về mình.

“Rất đáng cười đúng không? Kẻ kiêu ngạo giẫm đạp trái tim cậu giờ đã nhận quả báo tương tự rồi, chắc là cậu hài lòng lắm nhỉ?”

Anh nói xong liền cúi xuống cắn mạnh lên cổ tôi, qua lớp da non mềm, tôi có thể cảm nhận răng anh sắc bén cứa sâu vào da tôi, rồi không ngừng mút cắn máu thịt từ nơi đó.

Cổ tôi đau rát, mùi vị tanh nồng thoang thoảng hiện lên rồi bị anh tham lam hút lấy khiến tôi cảm thấy như đang bị ma quỷ hút máu.

Đau!

Người đàn ông trên thân tôi hiện giờ đã mất hết lí trí.

Tay phải anh siết chặt cằm tôi như thể chỉ nhích xuống chút nữa thì cần cổ tôi sẽ bị anh lập tức bóp ngạt. Và tay trái anh đang gấp gáp cởi ra khuy quần rồi mạnh mẽ luồn vào nắm lấy sinh mạng tôi hung ác chơi đùa.

Cơ thể tôi dưới sự thuần hoá dai dẳng của anh dần mềm nhuyễn, phía dưới rất nhanh đã ướt át mời gọi anh tham lam chiếm đoạt.

Anh gấp gáp kéo quần tôi xuống rồi áp thứ nóng rực như lửa vào giữa hai chân tôi.

Anh không đeo bao! Hai mắt tôi trợn ngược rồi lâm vào hoảng hốt tột cùng.

Anh điên rồi sao? Hiện giờ cơ thể tôi đã hết đường cứu chữa, mỗi ngày đều phải tiêm thuốc đến hai lần, nhỡ đâu tôi dính HIV thì sao? Anh không cần tính mạng nữa sao?

Gió từ cửa sổ sát đất lồng lộng thổi tới khiến đầu óc tôi tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào, tôi không thể làm chuyện này với anh bây giờ!

Dừng lại đi!

Tôi sợ hãi vùng vẫy dữ dội càng bị anh khoá chặt trong lòng, nơi đó cũng vì thế mà xa gần tiếp xúc với thứ đó của anh.

Tôi cắn mạnh môi, ngay lúc anh cong người tiến vào tôi nhanh chóng giơ chân thúc mạnh lên bụng anh một cái.

Anh bị đau mà động tác trì trệ, tôi nhanh chóng chớp lấy cơ hội thoát khỏi người anh, hai tay tôi gấp gáp vừa kéo quần vừa chạy tới nắm lấy khoá cửa.

“Cậu muốn chạy đi đâu?”

Tiếng nói vừa dứt, cổ tay tôi đã bị anh siết đến có thể nghe được tiếng răng rắc, anh giật mạnh tôi ra sau, đè nghiến tôi xuống giường trong hơi thở cuồng dã.

Hai chân anh đè lại cả người tôi khiến tôi không cách nào chạy thoát, mấy tiếng xoạc xoạc vang lên, áo sơ mi màu tro bị anh xé đến không còn hình dáng ban đầu.

Tôi kinh hãi la lên liền bị anh cúi xuống nuốt trọn những tiếng ú ớ khản khốc, phía dưới sừng sững đang áp sát người tôi, chờ đợi thời cơ thích hợp để mạnh mẽ tiến vào.

Tay tôi cào loạn lên thành giường, ngoài ý muốn nắm được chui đèn.

Xin lỗi!

Chui đèn nện lên tấm lưng rộng lớn của anh, thuỷ tinh vỡ nát đâm vào người anh đau điếng.

Anh sững sờ nhìn tôi, như thể không tin rằng tôi có ngày giơ tay đánh anh. Con chó nhỏ trung thành chạy theo anh cũng có ngày há miệng cắn ngược lại anh sao?

Anh im lặng nhưng cơn thịnh nộ thì càng bùng phát hơn, một cái tát nhanh chóng giáng xuống mặt tôi đỏ rát.

Hai má tôi nóng rực, chịu đựng ánh mắt điên tiết như toé lên lửa giận không ngừng thiêu đốt tôi, anh tiếp tục lao vào tôi như chưa hề xảy ra chuyện gì, nhưng bởi vì động tác mạnh mẽ và hung ác mà trên lưng áo dần ươn ướt vệt máu tanh nồng.

Lúc này tâm trí tôi cũng vì sự điên cuồng của anh mà rối rắm không ngừng, vừa day dứt vì tổn thương anh vừa hốt hoảng muốn ngăn anh dừng lại.

Nhưng rồi một lực lớn kéo mạnh tôi ngồi dậy, anh hét thẳng vào tai tôi:

“Cậu tưởng mình cũng thanh cao giống anh hai cậu sao? Hay là như thế này chưa đủ kích thích cậu?”

Cổ tay tôi lập tức bị anh trói chặt bằng một sợi dây thừng. Cả người tôi gần như trần trụi bị anh kéo đi trên hành lang rộng lớn, may mà mọi người đã trở về gần hết mới không có ai qua lại trên này.

Anh kéo thẳng tôi ra mũi thuyền, gió biển rát lạnh không ngừng cứa nát từng thớ da thịt trên người tôi, nhưng điều đó không quan trọng bằng tiếng người huyên náo lẫn trong gió thổi vào tai tôi.

Tôi hoảng hốt nhìn thấy trên chiếc ca nô gần đó đám bạn bè anh đang tập trung ăn uống nhảy nhót, cả người nóng bừng tôi nhanh chóng cúi gằm mặt xuống, cầu mong đừng ai chú ý chuyện đang diễn ra trên này.

Tôi chỉ muốn giữ lại cho mình chút tự trọng cuối cùng!
Tôi lắc đầu, bởi vì hai tay bị trói chặt nên chỉ có thể ú ớ, đôi mắt tôi chua xót nhìn anh.

Đừng! Em không chịu nỗi thêm một sự nhục nhã nào nữa đâu!

Anh dửng dưng nhìn tôi, miệng hung ác giễu cợt: “Không phải cậu chê không đủ kích thích sao?”