Đúng như tôi nghĩ, không có nụ hôn, không có màn dạo đầu, anh thô bạo đâm thẳng vào người tôi.
Nơi đó như thể bị xé nát, dẫu cho trước đây đã dung nhập anh bao lần, nhưng vốn dĩ nó không giống phụ nữ, không dễ dàng dành cho những chuyện này.
Tôi cắn môi đến bật máu, cả cơ thể đau đến run rẩy, tôi “ú ớ” phát ra âm thanh muốn anh chầm chậm thôi.
Anh không hiểu, hoặc giả không muốn hiểu, mỗi lần đi vào đều mang theo sự gai góc hung tàn.
Tôi bất đắc dĩ ngậm mấy ngón tay vào miệng để chúng ướt át nước bọt, rồi từ từ đẩy chúng vào bên trong như thể bôi mỡ, nhưng cơn đau chưa kịp dịu đi, tay tôi đã bị anh thô bạo nắm lại, giọng anh cất lên chứa đầy sự tàn nhẫn:
“Không khác gì một con chó cái khuếch trương nơi đó để dụ dỗ đàn ông. Nếu không phải ba năm nay cậu luôn quanh quẩn với tôi, tôi còn nghĩ rằng cậu đã qua tay bao nhiêu gã đàn ông rồi!”
Anh hung hăng nhổ xuống nơi tương giao một bãi nước bọt rồi ngang ngược kéo tay tôi ôm lấy thứ gốc rễ của anh mà bắt tôi không ngừng xoa nắn.
Anh được hời lại không ngừng ép buộc tôi lâm vào đau đớn, nơi gáy và cần cổ của tôi đã bị anh hung bạo cắn đầy những dấu xanh tím, đôi chỗ còn rỉ máu rát buốt.
Biết không tránh khỏi một màn này, chi bằng dốc hơi tàn lực tận để kết thúc sớm hơn, tôi kiễng chân đẩy mông để anh vào sâu hơn, tay còn lại chống lên tường cản lại lực thúc của anh.
“Rất biết cách dụ dỗ đàn ông, rất biết cách khiến đàn ông sung sướng.” Anh phả lên tôi hơi thở nhuốm màu dục vọng nhưng chập chờn nguy hiểm, tay ngang ngược nắm cằm bắt tôi quay đầu để anh điên cuồng đánh phá khoang miệng tôi.
Quả là đàn ông sống bằng nửa người dưới, dù cho tức giận căm ghét tôi thế nào nhưng anh chưa từng chối bỏ cơ thể tôi bao giờ.
Những lúc làm tình thế này, lòng tôi lại nhen nhóm chút hi vọng mơ hồ, dù là mong manh, càng là đê tiện như một kẻ khổ *** đớn hèn, nhưng tôi được gần anh chân thực hơn bao giờ, da thịt cận kề, nơi tư mật tương giao kín kẽ, nói tôi biết anh vẫn hiện hữu ngay bên tôi.
Anh lúc này không ngừng mút lấy môi tôi, thảng hoặc cắn lên đó những dấu vết thù hằn rướm máu, dưỡng khí đã bị anh rút cạn từ lâu, âm thanh ú ớ cũng bị anh điên cuồng nuốt trọn. Giờ phút này, linh hồn và thể xác của tôi đều dâng hết cho anh. Dẫu là tàn nhẫn trút giận, hay thô bạo phát tiết, tôi đều có thể liều mạng dâng hết cho anh.
Bởi giống như anh, từ lâu thân thể tôi đã quen với mùi vị của anh, chỉ một hơi thở, một động tác lướt ngang đều dễ dàng khiến tôi mất khống chế, từ bỏ lương tri để sa lầy vào dục cầu điên đảo.
Tôi vô thức xoay người, lưng tựa lên thành ghế, mặt đối mặt với anh, để anh dùng tư thế trực diện mà đâm tôi không ngừng nghỉ. Như chỉ có lúc này tôi mới liều lĩnh hơn một chút, mà anh cũng mặc tôi tuỳ hứng hơn một chút.
Tôi dang tay vòng qua cổ anh kéo anh lại gần tôi hơn nữa, môi lướt trên sống mũi cao thẳng đến gò má cao cao, rải lên mặt anh những nụ hôn phơn phớt, sau cùng lướt xuống cần cổ rắn rỏi màu mật ong rồi ngoạm lấy hầu kết của anh mà mút mạnh chơi đùa.
“Shhh.” Anh đánh mạnh vào mông tôi, càng thô bạo điên cuồng thúc mạnh vào tôi, vào nơi sâu nhất, như thể muốn đâm nát tôi thành từng mảnh nhỏ.
Hai chân tôi quấn chặt cái hông hung hãn của anh, cơ thể cũng điên cuồng lắc lư theo từng chuyển động của anh. Ánh mắt anh không còn xa cách thù hằn, phủ đầy dục vọng lại nhen nhóm chút tình triều khó phát hiện, anh cúi xuống ôm gọn tôi trong lòng rồi chậm rãi trút xuống một nụ hôn dai dẳng.
Anh như ma quỷ đòi mạng tôi, như bùa chú trói buộc tôi, lại giống như thiên thần cứu chuộc tôi. Đối với tôi, anh là hờn là hận là hung hăng giận dữ. Nhưng đối với anh, tôi chỉ mang một niềm si mê duy nhất, vĩnh hằng bất biến.
Người ta nói thiêu thân lao vào lửa là ngu ngốc. Nhưng chỉ thiêu thân mới biết màn đêm kia tối tăm lạnh lẽo đến nhường nào!
Tôi bị anh vây hãm trong lồng ngực mướt nước, trong hơi thở nóng rực phập phồng hiểm nguy, trong từng lần xâm chiếm hung hãn, tất thảy của anh, tôi cam tâm tình nguyện đón lấy, mãi đến khi mệt nhoài ngất đi trong tay anh. Hơi lạnh xông vào phòng kéo tôi khỏi giấc mơ đẹp đẽ, màn trời trong trẻo còn xam xám sương mờ, căn phòng tràn đầy mùi đàn ông chứng tỏ đêm qua kịch liệt cỡ nào, vậy mà anh đã rời đi từ lâu lắm rồi.
Tôi ngái ngủ nằm trần trụi trên ghế sopha, tầm mắt dần có tiêu cự dán chặt lên trần nhà. Lần nào cũng thế, vốn dĩ tôi nên quen mới phải, hốc mắt chua xót nhưng chẳng thể rơi xuống một giọt lệ nào.
Tôi quấn chăn ngồi dậy dọn dẹp quần áo bừa bộn rải khắp phòng, rồi đi vào phòng tắm tẩy rửa những dấu vết ngày hôm qua, tựa như mọi chuyện chưa từng bắt đầu.