Tra Công, Nhẹ Chút Đi!

Chương 43: Hận tình triền miên (4)



Ngay lúc thứ chất lỏng quen thuốc rót vào cơ thể tôi, một dòng điện tê rần chạy dọc cả sống lưng, đầu gối tôi vô lực không chống nổi cơ thể nặng nề, tôi lập tức ngã nhào xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Đừng mà! Van xin anh!

Tôi không muốn như thế! Tôi chỉ muốn rời đi với hình ảnh đẹp đẽ của anh, tôi sẽ vin vào nó để sống tiếp quãng đời cuối cùng!

Anh là ai mà có quyền tước đoạt đi ánh sáng duy nhất của đời tôi?

Tôi không hề muốn thấy anh thế này!

Van cầu anh! Dừng lại đi!

Dẫu cho anh điềm nhiên ở bên tôi, ngạo nghễ chơi đùa tôi, thô bạo đánh mắng tôi, nhưng tuyệt nhiên chưa từng cắt nát linh hồn tôi như lúc này!

Tia lí trí cuối cùng đã biến mất, tôi đã không còn là tôi nữa rồi, linh hồn tôi bị ma quỷ dẫn dắt, cơ thể tôi bắt đầu dâng lên cơn rực rạo nam kham.

Tôi nhìn thấy anh, ánh mắt từ tan rã dần trở nên nóng rực.

Anh mỉm cười ngạo nghễ khi đã thành công kiểm soát được tất cả, đế giày chà xát dọc ngang cơ thể tôi, xé rách từng khuy áo trên người tôi.

Làn da mẫn cảm và mỏng manh cảm nhận rõ ràng từng đường vân rằn rí trên đế giày của anh, chúng không ngừng nhấn sâu và kích khởi lên nỗi d*c vọng đê hèn.

“A.” Tôi không kiềm được bật lên tiếng rên rỉ mơ hồ.

Cơ thể tôi rực rạo và cồn cào, thứ chất lỏng ít ỏi khi nãy đã sắp sửa rời đi, tôi cần nhiều hơn nữa.

Van cầu anh, hãy cho em đi mà!

Tôi nhoài người bắt lấy mũi chân anh, ánh mắt dại ra ngước nhìn anh van vỉ.

Muốn… em muốn! Van cầu anh!

Tôi bắt đầu mất kiểm soát, cơ thể cuồng loạn bám lên người anh như một con rắn cái đang thời động d*c, miệng mũi tôi tham lam hít lấy mùi hương phát ra từ người anh.

Nóng quá! Ngứa quá!

Tại sao cơ thể tôi lại thành ra thế này?

Tôi chua xót nhìn anh, nhịn không được hôn lên vùng đùi săn chắc của anh, mắt tôi tan rã ngập ngụa nước trong suốt.

Van cầu anh.

“Không chạy nữa sao? Lúc nãy cậu hùng hổ muốn bỏ chạy lắm mà?” Anh cúi người ngả ngớn hỏi tôi, hưởng thụ sự van xin hèn mọn của tôi.

Không chạy nữa! Em không có chạy! Van cầu anh…

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, đã không còn nghe hiểu những lời anh nói rõ ràng.

“Muốn đến thế sao, tự cậu cởi mời tôi chơi đi!” Anh nhấc chân đá tôi ngã sõng soài trên sàn nhà buốt giá.

Tôi nhổm người ngồi dậy, trí não ngơ ngác hồi lâu, cởi, cởi cái gì?

Dưới cái nhìn rẻ rúng của anh, tay tôi theo bản năng cởi xuống áo ngủ ở trên, sau đó tôi co chân và dùng tay kéo xuống chiếc quần ngủ mỏng tang trên người.

Thân thể tôi thoáng chốc hiện ra trước mắt anh, xanh xao và gầy gò, còn chi chít những vết thương cũ mới chưa lành.

Tôi bối rối nhìn anh, đã đủ chưa?

Yết hầu giữa cổ khẽ chuyển động lên xuống, giọng anh có chút khô khản tiếp tục ra lệnh: “Tới đây!”

Tôi vội vã bò tới bên chân anh, ánh mắt vẫn ngập nước van cầu anh.

Muốn nó! Cho em đi!

Tôi chỉ biết đòi hỏi nhưng lại không rõ ràng tôi thực sự muốn gì, chỉ biết là cơ thể tôi trống trải xiết bao, muốn được lập tức lấp đầy… bởi anh.

“Mời tôi chơi cậu đi!” Anh híp mắt dằn xuống d*c vọng râm ran kích khởi mà tiếp tục ra lệnh cho tôi.

Tuy tôi nghe không rõ nhưng cơ thể luôn rành rẽ với thứ nguyên thuỷ nhất, tôi theo bản năng cúi đầu hôn xuống chân anh, hôn từ mũi chân lên đến đầu gối anh, nụ hôn trúc trắc chơi vơi bởi thân thể tôi đang run rẩy mệt nhoài.

Nước mắt tôi bất giác trào ra, giữa hai đầu thiện ác mong manh, một nỗi tê tái từ trái tim lan đến trí não tôi, bảo tôi đừng tiếp tục như thế.

Đau lắm!

Nhưng cơ thể tôi không ngừng cồn cào và rực rạo, tiếng nói lương tri nhanh chóng bị nhấn chìm bởi âm thanh ma quỷ điêu linh.

Muốn! Em muốn!

Tôi xót xa nhìn anh, tay run rẩy chạm đến khuy quần của anh, hèn mọn kéo xuống phéc mơ tuya, thứ đó nhanh chóng bật ra đập thẳng vào tay tôi nóng hổi.

“Ngậm lấy nó!” Anh “sh” một tiếng rồi mạnh mẽ ra lệnh.

Tôi ngây ngốc há miệng làm theo ý anh, khoang miệng tôi lập tức bị nhồi nhét bởi khúc thịt to dài và sặc mùi nam tính.

Tôi nghẹn đến gấp gáp nhổ ra nhưng anh nhanh chóng nắm lấy tóc tôi, bắt tôi ngước đầu và há miệng to hơn.

Thứ đó điên cuồng ra vào khoang miệng chật hẹp của tôi, tôi có chút nan kham khó chịu, cổ họng đau đớn bị thứ đó không ngừng nhồi nhét đâm vào.

Đợi đến khi cổ họng tôi tràn ngập thứ chất lỏng tanh nồng, thứ đó mới chậm rãi rút ra.

“Nuốt xuống!”

Âm thanh như ma chú trói buộc cơ thể khiến tôi không cách nào chối từ, tôi khó khăn nuốt xuống thứ tanh tưởi trong miệng, nhưng cổ họng khó chịu khiến tôi nhăn mặt ho lên sù sụ.
“Khục khục.”

Thứ chất lỏng men theo khoé miệng chạy dọc xuống cần cổ non mềm của tôi, dưới ánh đèn càng lấp lánh mê người.

“Shhh d*m đãng đến tận cùng, hôm nay có chết cũng do cậu từ mình chuốc lấy!”