Tra Công, Nhẹ Chút Đi!

Chương 52: Khoảnh khắc mong manh (2)



Là máu.

Máu từ hai bên mũi không ngừng chảy xuống và rót vào khe miệng tôi từng hồi tanh tưởi.

Mặn, đắng, chua, cay, chúng không khác gì ngũ vị tạp trần đang nhộn nhạo trong lòng tôi lúc này.

Mắt tôi nóng đỏ, mũi tôi rát bỏng, cổ họng khô khốc nhưng chung quy chẳng còn cảm nhận được một giọt lệ nào ngoại trừ máu đang rỉ rả chạy ra.

Mất máu nhiều có thể chết không?

Chết được thì tốt quá chừng, giá mà tôi được chết đi!

Sẽ không còn đau khổ, không còn giằng xéo, không còn lủi thủi một mình nữa.

Lòng tôi được cứu rỗi khi nghĩ đến cái chết cận kề phía trước nhưng tiếng phụ nữ la lên kéo tôi xuống thực tại đoạ đày và đau thương.

“Bệnh nhân phòng 101 đang chảy máu, y tá đâu, mau mau đến cầm máu cho cậu ấy đi!”

“Bệnh nhân phòng 101 không phải đang hôn mê sao? Là tỉnh lại rồi à, có thể là tâm lí bất ổn sau hậu phẫu, mau gọi bác sĩ Trương tới đây!”

Rất nhiều người khoác áo blouse trắng đổ xô về phía tôi, từng gương mặt xa lạ tôi không hề quen biết, họ áp đến người tôi và bắt đầu chặn lấy tay chân của tôi.

“AAA!” Tôi hoảng loạn hét to.

Đừng! Đừng động vào tôi! Tôi không có! Đau! Đau lắm!

Những bàn tay to bè từ bốn phương tám hướng vung tới muốn chạm đến cơ thể không còn sức phản kháng của tôi, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn những bàn tay kinh tởm ấy rồi bắt đầu vùng vẫy kịch liệt.

Thả ra! Thả tôi ra! Đừng có chạm vào tôi!

Ánh mắt tôi long lên nhìn chằm chằm những bàn tay dơ bẩn ấy, sau cùng tôi không thể lấy một chọi mười, mũi kim lạnh lẽo cắm vào bắp đùi tôi và thuốc an thần dần dần ngấm sâu vào trong cơ thể.

Đến khi tôi tĩnh lại, vết thương đã được xử lý sạch sẽ và hai đầu băng gạc đang để hờ giữa hai bên cánh mũi.

Trong tầm mắt mờ ảo, tôi nhìn thấy anh kiêu ngạo đang bước về phía tôi, hình ảnh anh tươi sáng đẹp đẽ nhưng trái tim tôi giống như bị thứ gì điên cuồng thiêu đốt và đau đớn rã rời.

Anh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh tôi, không nói không rằng tháo bỏ nắp hộp rồi múc một muỗng cháo đẩy về phía miệng tôi.

Tôi ngơ ngác cứ ngậm chặt miệng nhìn về anh chăm chú.

“Ăn đi!” Anh không kiên nhẫn lên tiếng, âm thanh cuối đẩy lên cao vút réo rắt trôi vào tai tôi và đánh thức trí não đang tê liệt của tôi.

Đừng mà! Em không có!

Cả người tôi rúc vào thành giường cố gắng tránh xa anh, đầu tôi lắc dữ dội không muốn chạm vào người anh dù chỉ một chút.

Không có! Em không có! Đau lắm!

Động tác quá bất ngờ và kịch liệt khiến muỗng cháo rớt xuống, hộp cháo nóng cũng đổ đẩy ra giường, vấy lên ga nệm và quần áo sạch sẽ của anh.

Anh nóng nảy đứng lên giũ sạch, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn tôi mất kiên nhẫn hơn bao giờ hết, cánh tay nhanh chóng vung lên đánh mạnh về phía tôi.

“A!”

Đừng đánh! Đau lắm! Van cầu anh đừng đánh!

Ăn mà! Em sẽ ăn mà!

Tôi hốt hoảng nhòm người về phía vũng cháo đổ lênh láng trên giường, đầu gật xuống lia lịa rồi cúi người liếm lên vũng cháo đó.

Đừng đánh nữa! Đau lắm! Van cầu anh đừng đánh! Em sẽ ăn ngay mà!

Tôi cuống cuồng há miệng và ăn lấy ăn để phần cháo đổ trước mắt.

“Cậu!” Anh rít từ kẽ răng một âm thanh ghê hồn, hộp cháo bị anh cầm lấy ném mạnh ra cửa sổ phát lên tiếng vỡ nát chói tai. “Đừng giở trò với tôi!”

Tôi càng sợ hãi, càng run rẩy cúi xuống há miệng cố gắng ăn bằng hết phần cháo vương vãi trên giường. Cả quá trình đều không dám ngước lên nhìn anh.

“Ngạn Du! CMN cậu dừng lại cho tôi!”

Anh bất chợt dang tay kéo người tôi ngồi thẳng đối diện với anh, tròng mắt đục ngầu nóng nảy phản chiếu cơ thể gầy gò đang run lên lẩy bẩy, tôi lắc đầu tha thiết cầu xin anh.

Đừng đánh em! Đau lắm! Van cầu anh đừng đối xử tàn nhẫn với em nữa!

Mắt tôi giàn giụa nước, cả cơ mặt kịch liệt nhăn nhó và hèn mọn cầu xin anh, băng gạc trên mũi dần thấm ra vài giọt máu hồng. Ánh mắt anh thoáng sững sờ như không tin vào mắt mình, đôi con ngươi dần dịu lại nhìn tôi chăm chăm.

“Ngạn Du! Bình tĩnh lại, tôi không có đánh cậu, tôi chỉ đang đút cháo cho cậu mà thôi.” Giọng điệu anh có chút mềm mỏng và bất đắc dĩ đang dỗ dành tôi từng chút một.

Tôi ngây ngốc nhìn anh, lòng vẫn chưa hết hoảng sợ, miệng lắp bắp ú ớ hỏi anh.

Thật sao? Sẽ không đánh nữa?

Anh xót xa gật đầu, cũng không gọi y tá trở vào mà trực tiếp giúp tôi thay chăn đệm và quần áo mới.

Cả quá trình tôi vẫn không dám nhìn lấy anh dù chỉ một chút, anh vẫn là anh, vẫn rực rỡ và chói loà mắt tôi. Nhưng mỗi khi nhìn anh mắt tôi không kiềm được cảm thấy cay nhoè như có hàng nghìn bụi mờ lợn cợn trong mắt.

Ngoài xót đau lại chẳng hề cảm thấy một chút ấm áp nào.

Y tá đem đến một hộp cháo mới, anh vẫn lặng lẽ đút cho tôi anh, lần này tôi không sợ hãi nữa, nhưng cả người vẫn không dằn được cơn run rẩy mỗi khi bàn tay anh chạm đến người tôi.

Thật xin lỗi!
Rõ ràng cầu được ước thấy, anh đang ở bên tôi và dịu dàng chăm sóc cho tôi, nhưng sao trái tim tôi lại nhức nhối không cách nào tả xiết?

Nhìn thấy tôi thật thà ăn hết hộp cháo mà không kiềm được trút xuống một cái thở dài, anh đỡ tôi nằm xuống rồi nói nhỏ:

“Cậu nghỉ ngơi chút đi, tôi đi tìm bác sĩ Trương nói chuyện một lát.”