Âm thanh khàn đặc quen thuộc thấp thoáng nỗi bất lực và xót xa không dễ dàng nhận thấy, theo từng tiếng thở đều là hơi thở nóng hổi vờn quanh gáy khiến người tôi ngứa ngáy, tôi cố gắng động đậy cơ thể những muốn thoát ra.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói nóng vội, hơi thở dần trở nên nặng nề và trầm đục.
Môi tôi nhanh chóng bị chiếm đoạt, một nụ hôn mơn man lượn lờ dọc ngang, từ nhẹ thành nặng, hai cánh môi bị người tách ra rồi nút trọn tiếng ú ớ trong cổ họng chưa kịp cất lên.
Đêm càng khuya mộng càng sâu, bốn cánh môi vẫn dây dưa đuổi bắt, đợi đến khi tách ra đã kéo theo một dải nước óng ánh dưới ánh đèn mờ ảo.
Tôi ngẩng đầu tham lam hít thở, mặc kệ đôi môi nóng rực như lửa di chuyển từ cằm đến cần cổ non mềm, cả người tôi bị anh gắt gao ôm lấy và nhốt trong tiếng thở trầm thấp và chiếm hữu.
Từng cúc áo bị người tháo mở, ngón tay dài như thân rắn lượn lờ quanh ngực và eo, nơi xương quai xanh bị răng môi day cắn vừa đau vừa ngứa.
Cảm giác lạ lùng ập đến khiến cả người tôi cơ hồ run lên không ngừng nghỉ, tôi không biết đó là cảm giác gì, chỉ nhộn nhạo như có hàng nghìn con kiến đang bò cắn.
Ngứa!
Rất khó chịu!
Nước mắt sinh lý theo từng tiếng nấc nghẹn trào ra thành một dòng suối nhỏ chảy xuống cần cổ và đọng trên hõm xương quai xanh.
Người đàn ông mới còn rong ruổi trên thân tôi bỗng dưng tách ra, đến khi cảm nhận cơ thể tôi đang run lên kịch liệt nhưng không còn độ ấm mới sững sốt dừng lại.
Anh nhỏm người cố gắng áp chế cơ thể rực rạo và mướt mồ hôi. Đôi mắt thăm thẳm nhìn xuống khiến tôi không cách nào trốn thoát. Anh nói:
“Xin lỗi, ngay cả khi em ngốc mà anh còn muốn bắt nạt em.”
Anh cầm lấy khăn ấm bên cạnh giúp tôi lau người sạch sẽ, ngón tay thon dài cài lại hàng cúc áo thật kín kẽ. Làm xong tất cả anh cũng nằm xuống, hai cánh tay khẽ khàng kéo tôi vào lòng, nhốt tôi trong hơi thở nóng hổi của anh.
“Em ngủ đi.”
Tôi vừa lim dim mắt chợt cảm thấy phía sau mông có thứ gì cưng cứng chạm đến, sàn giường dù chắc vẫn khe khẽ lắc lư.
Tuy không biết đang xảy ra chuyện gì nhưng tôi không dám xoay người nhìn anh dù chỉ một chút, tiếng thở hổn hển và nặng nề càng lúc càng vang rõ mồn một bên tai tôi.
Cánh môi vừa mới an phận chưa bao lâu đã tham lam lướt trên gáy sau rồi nhẹ nhàng day cắn, tiếng đàn ông tỉ tê gọi tên tôi không ngớt.
“Ngạn Du, Ngạn Du…”
Tôi nhắm mắt không dám thở mạnh, càng cố gắng ngủ càng phải lắng nghe âm thanh gấp gáp và khàn đặc như sắc quỷ vang lên liên miên phía sau tôi trong đêm đông khuya khoắt.
Mấy ngày sau đó, những người áo trắng vẫn theo thường lệ nườm nượp tới lui và bao vây tôi trong vô số thiết bị dò khám. Tôi vẫn cứ ngơ ngác mặc cho họ lật tới lật lui rồi hí hoáy viết vào sổ bệnh.
Đến nỗi người đàn ông luôn bên cạnh tôi không chịu nổi nữa, anh nhìn người bác sĩ trung niên đang xem xét bệnh án bên cạnh rồi cất giọng cáu bẳn:
“Rốt cuộc tình trạng này bao giờ mới chấm dứt, nếu chỉ là sang chấn tâm lý cũng không đến mức này đâu?”
“Bác đã nói bao nhiêu lần rồi, cháu đừng tự lừa mình dối người nữa, cậu ấy đã mất nhận thức, hành vi bây giờ chẳng khác nào một người tâm thần cả, não không tổn thương nhưng tâm lý bị đả kích cực điểm và cảm xúc bị dồn nén lâu ngày tạo thành. Nếu cháu còn không để cậu ấy chuyển thẳng vào bệnh viện tâm thần, uống thuốc và trị liệu thần kinh thì tình trạng chỉ có thể càng trầm trọng hơn thôi.”
“Một người bình thường bị nhốt chung với kẻ tâm thần sẽ chỉ có điên hơn mà thôi, đã hơn một tháng rồi, vết thương cũng đã lành, hôm nay cháu sẽ làm giấy xuất viện mang em ấy về nhà.” Hai chữ ‘tâm thần’ người kia lặp đi lặp lại càng khiến tâm trạng anh trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng người bác sĩ không hề bị thái độ hung hăng kia đẩy lùi, ngón tay đẩy nhẹ gọng kính và từ tốn chỉ ra một sự thật đau lòng:
“Vết thương xác thực đã lành, tuân theo lộ trình tập vật lý trị liệu thì hồi phục đến 80% là điều có thể, nhưng vấn đề ở đây chính là biểu hiện tâm thần của cậu ấy, Khải Đăng, cháu nghe cho kỹ đây: hiện giờ cậu ấy đã không thể ăn uống, ảo thị ảo thính, lại không cản được ý nghĩ tự sát, nếu cháu tiếp tục đối xử như những bệnh nhân thông thường thì chẳng khác nào giết chết cậu ấy cả!”
“Cháu vẫn sẽ mang em ấy về nhà và phối hợp trị liệu thần kinh với bác sĩ chuyên khoa?” Giọng anh đã mất kiên nhẫn, tuy hỏi nhưng không chừa cho đối phương một con đường chối từ.
“Vẫn có thể, nhưng chăm sóc bệnh nhân tâm thần không dễ dàng như cháu nghĩ đâu, cậu ấy có thể không nhận ra cháu là ai, không nhận ra bản thân đang làm gì và đang ở đâu, hành động cơ bản như ăn uống ngồi nằm đều phải có người quan sát và hướng dẫn, cháu còn phải không rời một bước.” Từng lời nói tuy nhẹ mà nặng đánh tỉnh anh khỏi cơn hồ đồ, câu cuối cùng mạnh mẽ vang lên. “Còn không được để cậu ấy ở một mình để nghĩ đến ý định tự sát.”
Đôi con ngươi kịch liệt co rút, ánh mắt thăm thẳm như biển hồ lăn tăn bọt sóng, hồi lâu sau mới thấy anh khó khăn mở miệng, âm thanh không chút cảm xúc nhưng như thể đóng đinh chặt sắt:
“Được! Bây giờ cháu đi làm thủ tục xuất viện cho em ấy!”