Tra Công, Nhẹ Chút Đi!

Chương 63: Trở về nhà (2)



Tắm xong, hơi nước ẩm ướt vây chúng tôi trong cõi mơ hồ, mùi xà phòng thanh mát quấn quít lẫn nhau phân không rõ của ai với ai, tôi được anh bế bổng đi vào phòng ngủ, anh thả tôi xuống giường lại cố tình ngã chúi lên tôi khiến chóp mũi hai người chạm nhẹ vào nhau, anh cười nói:

“Ngồi ngoan, để anh sấy tóc cho em!”

Máy sấy tóc đã được anh tinh tế điều chỉnh nhiệt độ nên thổi vào người tôi không nóng không nhanh, cảm giác rất dễ chịu.

Ngón tay thon dài tiến đến rồi mất hút trong mái tóc màu hạt dẻ, tôi có thể cảm nhận được những khớp tay tinh tế đang lướt trên da đầu, anh vuốt ve mỗi một sợi tóc khiến tôi cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật giống như ảo ảnh.

Nhưng tiếng máy sấy tóc vẫn vù vù vang lên và gương mặt anh gần trong gang tấc khiến tôi liều mạng hưởng thụ mặc kệ đây là thực hay ảo.

Góc cằm anh sắc lạnh, đôi con người lại sâu thẳm không bộc lộ một chút cảm xúc khiến người khác chỉ có thể nhìn và thầm thì ngưỡng mộ chứ không dám khinh nhờn chạm đến.

Tay anh chạm đến tóc nhưn cõi lòng tôi ngứa ngáy không thôi, xuyên qua sợi tóc bay bay tôi vẫn đau đáu nhìn anh, lại không hề biết dáng vẻ ngây ngô kia đã bị anh tóm trọn vào mắt.

“Đẹp không?” Anh tắt đi máy sấy tóc, vừa xoa đầu tôi vừa tự tin hỏi.

Tôi lập tức gật đầu.

Rất đẹp!

Ánh mắt anh lấp lánh tinh quang, môi mỏng nhếch lên rồi hung hăng cắn xuống bờ môi đang ngây dại của tôi mà dây dưa một hồi.

Anh đẩy tôi nằm xuống rồi nhoài người giúp tôi đắp mền thật kín kẽ, môi mỏng ướt át nước nói nhỏ: “Ngủ thôi!”

Đèn phòng từ trắng đột nhiên đổi sang màu vàng hiu hắt, tôi chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật mờ ảo chung quanh.

Dạo gần đây tôi thường hay mơ thấy ác mộng, mỗi khi tôi dần chìm vào giấc ngủ thì bên tai bỗng dưng vang lên tiếng “rộp rộp” ma quái.

Trước mắt tôi lập tức xuất hiện hình ảnh những chiếc máy nghiền đang điên cuồng cắt đứt những tảng đá to nhỏ mà chúng va phải.

Cắt đứt, cắt đứt!

Tảng đá nhanh chóng trở thành một dải đất vụn vỡ.

Cổ tay hai bên bỗng âm ỉ đau, cơn đau càng lúc càng lớn như từng lớp thịt đang ngọ nguậy trỗi dậy bên trong, tôi rít mạnh một hơi cố gắng nuốt ngược tiếng rên đau vào trong.

Đêm khuya tĩnh lặng, xung quanh một mảng tối đen và bên tai tôi là tiếng hít thở đều đều của anh, chúng tôi chen chúc chung một chiếc mền và hơi nóng từ người anh không ngừng toả ra và len lỏi qua từng tế bào mà trấn an tôi.

Nhưng lòng tôi chẳng thể nào yên ổn.

Tiếng máy nghiền vẫn rào rào cắt đá bên tai tôi, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn trân trân lên trần nhà tối ám.

Người tôi rúc sâu vào trong chăn nhưng cơn lạnh lẽo tù trái tim không ngừng lan tràn đến mọi ngóc ngách trên cơ thể, tôi không cách nào dằn được cơ thể đang kịch liệt run lên.

Đau quá!

Chỉ còn một đôi mắt trơ ra nhìn dáo dác khắp nơi, cả người tôi rúc sâu trong chăn đang run rẩy như bệnh nhân sốt rét và cổ họng bắt đầu tức tưởi thứ âm thanh ghê tởm.

Dừng lại! Dừng lại đi!

Đừng để anh phải ghê tởm mày nữa!

Tôi lắc đầu nguầy nguầy muốn xua đi hình ảnh máy nghiền độc ác nhưng chung quy không thể.

Đừng mà! Đừng chạm vào tôi! Đau lắm!

Xin đừng cắt nát tay tôi mà!

“A!”

Đèn huỳnh quang bật mở, căn phòng lập tức sáng trưng, tầm mắt mê man từ cơn ngái ngủ dần đổi sang lo lắng khi nhìn về phía tôi.

“Đừng sợ, anh ở đây!”

Anh ngồi dậy chỉnh điều hoà ấm lên, sau đó lôi tôi khỏi đống chăn dày cộm rồi đặt tôi nằm lên người anh, bàn tay ấm áp đang khẽ khàng vỗ lên bụng tôi như muốn trấn an, giọng nói anh đều đều vang lên giữa đêm hôm yên ắng.

“Không khóc, không sợ, sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

Tôi ngơ ngác nhìn anh nhưng cơ thể vẫn không ngừng lẩy bẩy run lên.

Sợ lắm!

Anh tém gọn mấy sợi tóc loà xoà trước trán, người tôi vừa mới được lau khô đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, anh nhoài người cầm lấy khăn mềm giúp tôi lau khắp cơ thể, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm:

“Đừng sợ, không có gì phải sợ, tất cả đều chỉ là ảo giác mà thôi.”

Tôi ngẩng đầu mải mê nhìn anh, nhìn thấy mái tóc bạch kim còn muốn sáng hơn ánh đèn huỳnh quang, nhịn không được nhúc nhích khoé miệng, lại bắt đầu ngâm lên một giai điệu thiếu nhi quen thuộc.

Anh không hề ghét bỏ, lấy tôi bắt nhịp mà môi mấp máy bắt đầu hát theo tôi:

“Ba là cây nến vàng, mẹ là cây nến xanh…”

Ngoại trừ chất giọng khàn hấp dẫn thì giai điệu anh hát giống như con người anh, tìm không được một chút cảm xúc nào, cả quá trình đều bằng phẳng như đang học thuộc lòng vậy đó.

Tôi mím môi muốn cười lại bị anh hung hăng doạ nạt: “Không cho cười!”

Em không cười! Ha ha!

Tôi khúc khích cười lên liền bị anh ngang ngược cù lét khiến tôi ngọ nguậy la thảm thiết như một con đuông dừa núc ních, mãi đến khi mệt nhoài thiếp đi trong lòng anh.

Giấc mộng đẹp quá đỗi khiến tôi không cách nào thoát khỏi...