Tra Công, Nhẹ Chút Đi!

Chương 70: Đến nhà gây gổ (2)



Một bóng người cao lớn nhanh chóng lao đến và bắt lấy cánh tay đang sắp sửa đánh tới của Khánh Duy.

Tay còn lại đang nắm tóc tôi cũng bị anh siết chặt đến nghe thấy tiếng xương vang lên răng rắc.

“Á!” Khánh Duy ăn đau liền thả tôi ra, hắn vừa định quay đầu quát mắng thì miệng đã không thể thốt lên lời nào bởi ánh mắt sắc lạnh như dao của anh.

“Khải… Khải Đăng.”

“Khải Đăng về rồi, bọn tôi đến tìm cậu nãy giờ, không thấy cậu lại thấy thằng ảo tưởng nghĩ mình là ông hoàng bà chúa mà lê la nằm dài, bọn tôi giúp cậu dạy dỗ nó!” Giọng phụ nữ vang lên từ phía sau, thành công thu hút sự chú ý của đám đông đang đứng trơ như phỗng.

“Phải đó, cậu đừng để nó lừa, điên dại gì cái ngữ này, một vòi tiền hai vòi tình, chung quy vẫn là đu bám cậu không từ thủ đoạn mà thôi!”

“Nghĩ cũng ác, nghiện thì tự giác vô trại, ở đây định lây HIV hay gì?”

Từng tiếng nói mạt sát liên tiếp văng lên nhục nhã tôi không thương tiếc.

Cơ thể tôi run lên như người sốt rét, lạnh quá, đau quá, bọn họ đang nói những gì?

Tôi điên dại? Tôi nghiện ngập?

“AA!”

Tôi không có!

Đầu tôi đau như búa bổ, trí não mơ hồ chằng chịt những hình ảnh kỳ quái, từng mảnh ký ức rời rạc như miếng thuỷ tinh cắt nát mọi xúc giác của tôi, hai bên cổ tay không ngừng dâng lên cơn đau rát như bị ai cắt da xẻ thịt.

Đau quá!

Dừng lại đi! Đừng nói nữa mà!

Tôi ú ớ la hét liền bị anh nhốt chặt trong lòng, một tay khe khẽ vỗ lưng tôi và một tay đang nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nóng hổi đọng bên khoé mắt.

“Không khóc không khóc, bọn họ đang vu khống đặt điều, tất cả đều chỉ là ảo ảnh cả thôi, không phải có anh ở đây rồi sao, em bình tĩnh lại đi.”

Giọng nói anh thủ thỉ bên tai tôi, lời lẽ không trật tự lại dịu dàng như rót mật.

Tôi được anh ghì trong lòng một lúc lâu, đợi đến khi cơ thể tôi không còn run nữa thì anh mới ngẩng đầu nhìn đám cậu ấm cô chiêu đang sững sờ bên cạnh.

“Tự tát hoặc để tôi tát. Mỗi người ba cái, đừng để tôi lặp lại lần thứ hai.”

Lời vừa dứt, hiện trường lập tức lao xao, nhưng bầu không khí càng ngày càng lạnh cũng khiến tiếng lao xao dần dà tắt lịm, chỉ còn lại tiếng hít thở hãi hùng.

Có người không chịu được khuỵu xuống trước mặt anh, miệng hèn mọn nói: “Xin… xin.”

Nhưng ngay khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh lia đến liền không tự chủ vung tay tát “bốp” lên mặt mình.

Có người bắt đầu, tiếng “bốp bốp bốp” vang lên liên miên nhưng một giai điệu kinh hoàng.

Chờ cho tiếng bốp bốp dừng hẳn, anh như diêm vương mang đến nỗi chết chóc cùng cực nhìn khắp đám cậu ấm cô chiêu đang run như cầy sấy một lượt, lời lẽ như chém đinh chặt sắt chậm rãi vang lên:

“Lắng nghe cho kỹ, tôi không có nhu cầu trả thù, em ấy cũng không cần bất kỳ ai dạy dỗ, kể từ bây giờ, ai chạm đến Ngạn Du dù chỉ một cọng tóc thì chính thức chọc đến tôi, cũng đừng trách tôi ra tay độc ác!”

Lời nói dứt hồi lâu nhưng dư âm vẫn còn văng vẳng khiến mọi người không rét mà run, cũng cảm thấy anh không hề đùa giỡn, còn là nói được làm được, hiện trường phút chốc yên tĩnh như có thể nghe tiếng kim rơi.

Anh vuốt lại mái tóc rối tung trên đầu tôi, chầm chậm kéo tay tôi đi về phía đám cậu ấm cô chiêu đang đứng chết trân ở đó. “Anh giúp em xả giận.”

Anh nói xong liền hất cằm ra lệnh: “Quỳ xuống hết!”

Lúc chỉ còn cách bọn chúng nửa bước chân, anh mở tay tôi đặt xuống một cây bút lông đen, còn là loại mực dầu khó tẩy, anh cúi người nói: “Mỗi người vẽ một kiểu trên mặt, vẽ cái gì em thích ấy.”

Tôi run rẩy suýt thì đánh rớt cây bút, không thể tin trợn mắt nhìn anh.

Vẽ? Vẽ lên mặt mấy người đó?

Bọn họ đều ăn trắng mặc trơn, sinh ra đã được người chiều chuộng nâng niu, quyền tiền không thiếu, tôi không đắc tội đã bị họ đối xử như giun dế, bây giờ còn vẽ lên mặt họ thì chẳng khác gì tự bê đá đập chân mình.

Nhìn thấy biểu hiện ngơ ngác của tôi anh giơ tay vỗ khe khẽ lên lưng tôi, trấn an nói: “Anh lo được.”

Giọng điệu anh tự tin ngông cuồng, mà không một ai trong đám người đó nghĩ rằng anh nói đùa, biểu tình như thể mong tôi vẽ lẹ lẹ đi khi lúc anh còn chưa sôi máu muốn giết người
Tôi bị anh đẩy tới, rụt rè vẽ một vòng tròn lớn lên mặt người quỳ gần tôi nhất. Mấy người này tôi không hề hảo cảm, nói trắng ra còn thấy ghét vì nhiều lần bắt nạt tôi, hôm nay có anh đứng sau chống lưng, tôi như trút được cơn ức chế, tay càng vẽ càng hăng, ngoài vẽ võng còn vẽ lên thêm mấy cái chân ngọ nguậy, chẳng mấy chốc mặt ai cũng in rõ một con rùa to tướng hoặc râu ria xồm xoàm hoặc nước mắt chảy ròng hoặc sẹo rỗ chi chít.

Nhưng đến khi đi đối diện Khánh Duy, nhìn thấy ánh mắt như phóng dao của hắn khiến tim tôi đập bịch một cái, chân bất giác lùi về sau anh.

“Vẽ đi!”