Người đó nghe lệnh liền mở cửa bước vào, đi đến đưa cho anh một tệp giấy nhỏ và một chiếc USB, nói tiếp:
“Đây là tài liệu điều tra được, camera ở đó bị xoá nhưng tôi đã cho người khôi phục lại rồi. Còn hai gã đó mang chúng vào đây luôn sao?”
Thấy anh gật đầu, người đàn ông vỗ tay hai cái, cửa phòng mở ra, đàn em ở ngoài liền lôi vào hai gã đàn ông cao lớn đang bị dây thừng trói chặt.
“Bịch!”
Bọn chúng bị đẩy ngã, đầu gối đập mạnh xuống sàn nhưng không hề kêu rên.
Khi tôi tò mò nhìn đến chúng liền bị hai gương mặt sẹo rỗ doạ cho hoảng sợ.
Áo thun quần lính rằn rện, gương mặt đen cháy cùng với những vết rỗ dọc ngang khắp mặt bất chợt ùa về chiếm cứ trí não tôi.
“Á!”
Tôi ôm đầu thét lên một tiếng, sát khí từ bọn chúng không ngừng nhấn chìm tôi trong hồ nước lạnh lẽo, cả người tôi cơ hồ run lên bần bật.
Đừng mà! Tôi không muốn, đừng tiêm thứ đó vào người tôi!
Âm thanh đau đớn không ngừng gào lên thảm thiết bên tai tôi, càng lúc càng lớn, hình ảnh chắp vá thành một cảnh tượng tôi nhếch nhác nằm sõng soài trên sàn nhà lạnh băng.
“AA!”
Sợ lắm! Tôi không muốn!
Cơ thể đang dữ dội run rẩy của tôi được anh ôm lấy, tôi được đặt ngồi trong lòng anh, hơi thở nóng hổi thân thuộc từ người anh toả ra như sưởi ấm tôi từng chút từng chút.
Tôi vẫn còn run rẩy, nhưng trí não đã không còn điên cuồng như trước, anh vỗ nhẹ lưng tôi, dường như biết đã bắt đúng người, giọng lạnh ác vang lên:
“Đánh!”
Tiếng binh bốp liên tiếp vang lên, ba người vệ sĩ tay cầm dùi cui và côn nhị phang tới tấp vào hai người mặt rỗ đó.
Bọn chúng vẫn không rên la, còn lì lợm nhìn anh trêu tức, thời gian càng lâu máu chảy xuống càng nhiều, cái trán đen cháy cứng ngắc như đá tảng ròng ròng hai dòng đỏ quánh hai bên thái dương.
“Lì đòn lắm, nhưng khai hay không khai đã không còn quan trọng, ngày hôm nay dẫn chúng mày đến đây là cho mày nhìn kỹ đã đắc tội tới ai!”
Lời nói thong dong không chút cảm xúc nhưng đâm ác hơn trận đánh khi nãy, hai gã sẹo rỗ vừa nghe thân trên cũng thoáng lung lay.
“Lôi bọn chúng ra ngoài, tiếp tục đánh!”
Hai gã đàn ông bị lôi xềnh xệch dưới sàn, cửa phòng cũng bị đóng lại, trong phòng chỉ còn tôi với anh, nhưng tiếng đau đớn văng vẳng ngoài cửa vẫn trôi vào trong đây.
Tiếng đàn ông gào thét thảm khốc cùng tiếng máy sắt choang choang vang lên, lần này chắc chắn đánh ác hơn trước mới khiến bọn chúng không chịu nổi mà la lớn thế này.
“Đừng! Tôi khai tôi khai mà, đừng đập nữa!”
“Khai, tôi khai, làm ơn đừng cưỡng hiếp vợ tôi.”
“Bốp!” Một tiếng chát giòn tan vang lên như cắt ngang âm thanh rệu rạo van xin của bọn chúng.
“Mày không nghe cậu chủ nói hay sao, khai hay không khai đã không còn quan trọng, người đứng sau là ai tao biết từ lâu rồi, hôm nay mày đến đây xem như tàn đời rồi, đừng trách người ác mà hãy trách chúng mày không biết trời cao đất dày là gì!”
Âm thanh máy sắt lại choang lên cùng với tiếng gào khóc kinh hãi giống như truyền lên từ 18 tầng địa ngục, tôi rúc người thật sâu trong lòng anh vẫn không xua được âm thanh rùng rợn đó truyền vào.
“Làm làm ơn tha cho tôi, con gái tôi vô tội, đừng đánh nó nữa, hu hu con tôi.”
“Tôi sai rồi, sai rồi, tôi không nên tiêm mai thuý cho cậu ấy, đều do gã Khánh Duy bắt bọn tôi phải làm như thế, tôi khai rồi làm ơn tha cho vợ tôi đi mà.”
“Bốp bốp bốp!” Tiếng thứ gì liên tiếp nện xuống sàn nhà càng lúc càng dữ dội.
“Cầu xin mấy người dừng lại đi, tôi làm tôi chịu, là tôi đáng chết đáng chết!”
“Bốp bốp bốp!” Tiếng đập xuống còn kèm theo âm thanh soạt soạt của chất lỏng nhầy nhụa.
“Chết cũng được đi, nhưng cầu xin mấy người tha cho con tôi!”
“Á! Đừng đập chỗ đó, làm ơn làm phước, tôi thật sự không có cưỡng hiếp cậu ấy, ngày hôm đó chỉ có tiêm mai thuý mà thôi, cậu Duy nói cưỡng hiếp nhưng tôi đực rựa còn chán ghét đồng tính thì làm sao có thể, chỉ sờ mó một chút quay phim gửi cậu Duy lấy tiền thôi, cũng bởi cậu ấy tự cởi trước và van xin chúng tôi mà! Hu hu tôi thề, tôi không hề cưỡng hiếp cậu ấy, lời này là thật, mấy người có thể xem camera ở đó mà! Á!”
“Đúng đúng không có cưỡng hiếp, là do cậu ấy bắt đầu trước, làm ơn tha cho tôi một con đường sống đi, mấy người bắt tôi làm gì tôi cũng nghe theo hết!”
Tôi nghe câu được câu mất, cũng không hiểu đang nói về điều gì, nhưng âm thanh thảm khốc rên la khiến tai tôi ù đi, cổ họng nhộn nhạo muốn nôn trớ.
Rốt cuộc bọn họ làm gì mà khiến anh tức giận như thế?
Tôi không muốn liên can, nhưng tiếng gào la thê thảm quá khiến tôi không thể nào chịu nổi, nếu tôi bảo anh dừng liệu anh có nghe không?
Đầu óc tôi rối như tơ vò, cả người bị anh ôm đến rịn đầy mồ hôi, nhưng bả vai vẫn lạnh cóng và thỉnh thoảng run lên, tôi ú ớ hồi lâu vẫn không thể nói được câu nào. “Đủ rồi, kéo bọn chúng đi đi!”
Tiếng la hét phút chốc dừng lại, cửa phòng im ắng và vắng tanh như chưa từng xảy ra điều gì, anh ôm tôi xuống dưới vườn, nhỏ giọng nói:
“Bác sĩ Trương đến rồi, anh dẫn em xuống vườn, sẵn tiện hỏi xem em có cần uống thuốc hạ sốt hay không?”