Tầm mắt tôi bị vóc người cao lớn của ông ta bao phủ dần trở nên tối ám, bàn tay ông ta luồn qua khe áo mò mẫm trên người tôi khiến tôi dấy lên từng hồi kinh tởm.
Nhìn gương mặt đầy thịt rằn rỗ chỉ cách một lóng tay, tôi chỉ có thể cắn răng nhịn xuống cơn nôn thốc. Dù gì cũng là người nếm trải tình trường, tôi cũng bắt đầu đưa tay lướt lên người ông ta chầm chậm.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Mình không thể chết, cũng không thể để ông ta đạt được ý muốn.
Tôi đưa mặt lên vai ông ta nhìn một lượt khắp phòng, gã đầu trọc tuy đứng ở đó nhưng ánh mắt một mực nhìn thẳng ra ngoài, giống như không chịu được cảnh tượng biến thái này.
Tôi lại nghe loáng thoáng tiếng chén đũa va vào nhau loảng xoảng, giờ này cũng quá trưa, có thể bọn chúng đang tụ tập ăn uống rồi, mà gã đầu trọc này có lẽ cũng sắp sửa tụ lại cùng bọn kia đánh chén thôi. Nếu vậy nơi đây chỉ còn tôi và người đàn ông đeo dây chuyền khốn kiếp này.
Tôi giả vờ cởi mấy nút áo của ông ta, tay phải lướt qua lồng ngực rồi di chuyển xuống bụng.
“Tiếp tục đi nào.” Ông ta ngẩng mặt hưởng thụ nói. “ Đúng là không qua được mắt tao, vừa nhìn đã biết mày là thứ thèm khát đàn ông!”
Tôi như điếc mặc kệ mấy lời dị hợm đó, tay không ngừng di chuyển dọc ngang cởi đi từng lớp áo quần của ông ta. Trông thấy gã đầu trọc đúng như dự đoán đã rời đi chỗ khác, tôi cố sức gượng người dậy, chân phải co lên thúc mạnh vào đũng quần của ông ta.
“Á! Chết tiệt!”
Nhân lúc ông ta còn lâm vào đau đớn, tôi nhanh chóng nhích người đứng dậy toan bỏ chạy.
Ông ta vừa hét lên thì đám người lập tức đổ dồn sang đây.
Tôi nhanh chóng bị bắt lại, họ đè nghiến tôi lên sàn nhà.
“Đặt nó nằm sấp lại cho tao!” Người đàn ông đeo dây chuyền hung dữ rống to.
Ngay sau đó, cơ thể tôi không ngừng bị thứ gì đó tới tấp vút qua, tiếng dây nịt vun vút từng hồi, cơ thể tôi cũng theo đó mà rướm máu.
“Cho mày chết! Dám đá tao! Gan mày to bằng trời! Hôm nay xem tao có chơi chết mày không!”
Tôi cắn lên cổ tay ngăn lại tiếng khóc chợt oà vì đau đớn. Ông ta đánh xong một trận roi liền hung hăng bắt tôi bò lên thành tư thế con chó. Tôi nhắm mắt không dám nghĩ đến chuyện xảy ra tiếp theo.
Bất chợt có tiếng bước chân chạy trối chết từ ngoài vào trong này.
“Đại ca, không hay rồi, thằng chó kia nó vừa tới đã…”
Hắn chưa nói hết câu thì một cây gậy bóng chày bay đến, đập mạnh vào sau gáy khiến hắn té nhoài lên sàn, sau đó nằm bắt động. Tôi xuyên qua đám người đó nhìn thấy anh hung hăng cầm thanh sắt lao đến.
Trước dáng vẻ hoang dã khát máu như sói đói của anh, mấy tên đàn em đương nhiên thua ở khí thế, về sau thì càng khỏi nói.
Chỉ thấy anh động tác lưu loát, lúc nâng chân lúc nhấc tay, tư thế linh hoạt vô cùng. Vốn dĩ anh đã học karate từ nhỏ, đến này đã được đai đen lục đẳng, đó là chưa tính những chiêu thức võ cổ truyền mà nhà anh đã bí mật giảng dạy. Vậy nên tuyệt kỹ võ thuật là nhanh, chuẩn, ác, ba điều này được anh phối hợp vô cùng điêu luyện nhuần nhuyễn.
Bọn họ phút chốc kẻ văng xa người ngã nhào trên đất, anh đến nhìn cũng khinh thường, trực tiếp lướt qua đám người đó đi về phía tôi.
Nhanh như cắt, thanh sắt dài đã chuẩn xác phang trúng đầu người đàn ông đeo dây chuyền đang tiến tới.
Nhưng dù sao ông ta cũng là người có số má trên giang hồ, thanh sắt bị ông ta dùng cẳng tay cản lại, sức lực lớn đến mức khiến thanh sắt không thể di chuyển vào trong.
“Khá khen cho mày!” Ông ta chưa nói xong đã bắt lấy tay anh định bẻ quặp ra sau.
Nhưng nhanh hơn ông ta một bước! Anh thuận đà xoay người sang phải, chân phải vung lên mạnh mẽ đá thẳng vào thái dương của ông ta. Cú đá mạnh đến mức tôi những tưởng ông ta đã nát sọ. Anh đi tới nhìn xuống ông ta đang ngã sõng soài trên đất, thanh sắt trên tay anh không ngừng quất tới tấp lên đầu ông ta.
“Mày muốn chơi ai? Muốn chơi ai? Lặp lại cho tao nghe lần nữa!” Mặt anh đỏ bừng, ánh mắt kín kẽ nhuốm đầy nỗi chết chóc, chưa bao giờ tôi thấy anh hung dữ như thế, dẫu là lúc anh căm hận tôi nhất.
Tôi sững sờ một thoáng, rồi nhanh chóng quơ lấy quần áo mặc vào người. Mà dưới cơn tức giận như đám lửa thiêu rụi tất cả của anh, tôi chỉ thấy nơi đũng quần của người đàn ông đeo dây chuyền bị thanh sắt hung ác đè xuống, xoáy sâu, máu tanh tưởi cũng dần lan ra.
Nhưng sở dĩ ông ta đứng đầu đám côn đồ là bởi tính lì đòn và gian giảo, ông ta nén đau dùng chân quấn lấy chân trái của anh rồi bẻ quặp ra sau, anh mất thế ngã nhào liền bị tụi côn đồ nhào tới phang tới tấp. Dừng lại!
Tôi ú ớ thét lên, nhanh chóng nhào vào đó cố gắng tách bọn chúng ra, gậy gỗ thanh sắt cũng tới tấp nện xuống lưng tôi đau rát. Anh nhanh chóng bật dậy, thuận theo lối nhỏ tôi tách ra khi nãy mà kéo tôi chạy ra khỏi căn nhà hoang.
“Má nó! Đuổi theo mau! Nó có chết cũng tha xác về đây cho tao!”