Tra Công, Nhẹ Chút Đi!

Chương 84: Ván bài lật ngửa (4)



Cả người lạnh toát, nơi bị bắn trúng như da thịt lập tức nát ra, xương cốt như bị nung đến nóng chảy, máu tươi lập tức lan ra đỏ thành một mảng lớn. Bởi vì đau rát mà từng thớ thịt đang không ngừng run rẩy, thịt chết nhưng dây thần kinh chưa đứt, có thể cảm nhận được viên đạn lạnh lẽo với gai nhọn lia tia đang chen chúc bên trong.

Tôi vô lực rơi xuống, cứ tưởng là sàn nhà lạnh lẽo nhưng lại là vòng tay ấm áp của anh, gương mặt anh hoảng loạn đau xót.

“Ngạn Du, Ngạn Du!”

Một loạt hình ảnh như thác lũ ào ào kéo tới theo từng tiếng la gào khản giọng của anh, ký ức mới cũ nối liền thành một cuốn phim quay chậm, tôi từng thấy anh sôi nổi nhiệt huyết, từng thấy anh kiêu ngạo bất cần, từng thấy anh phẫn nộ điên cuồng, cũng từng thấy anh lạnh lùng chà đạp tôi.

Nhưng chưa bao giờ tôi thấy anh đau khổ như thế này.

Kể từ lần ở trong bệnh viện, đây là lần thứ hai anh khóc bởi vì tôi, cổ họng tôi khô khốc, tầm mắt đã mờ ảo, một hai ba…

Tôi mơ hồ không nhìn rõ đâu mới là anh, tay cố gắng nhích lên muốn lau đi những giọt nước mắt đó.

Nhưng rốt cuộc không thể, cho dù anh đang ở bên tôi, cho dù tôi chỉ cách anh trong gang tấc, tôi vẫn không bao giờ chạm được vào người anh.

Tia sáng dần biến mất thành một màn đêm lạnh căm tối ám.

“Ngạn Du, Ngạn Du! Người đâu mau liên hệ với bác sĩ Trương đi!”

“Pằng!”

Tiếng súng một lần nữa vang lên, Thái Hoàng đương nhiên không dễ dàng buông tha anh mà nhắm súng bắn tới.

Anh ôm tôi tránh đi đường đạn đang lao tới, cả người đã không còn một chút ấm áp, càng lạnh lẽo giống như xác chết vừa đội mồ sống dậy.

Những người lính đặc công nhanh chóng che chắn trước người anh, Thái Hoàng nhìn thấy tình thế đã xoay chuyển mới ba chân bốn cẳng phóng người chạy tới cầu thang.

“Bốp!”

Một cú đá bọc trái thốc mạnh vào mạn sườn hất văng hắn bay hẳn ra ngoài. Nơi đây là lối mở giữa các tầng nhà để có thể nhìn xuống đại sảnh ở tầng trệt. Nơi đây là tầng thứ 98, rơi xuống như thế chắc chắn sẽ thịt nát xương tan.

Thái Hoàng nhah chóng vịn lấy sàn nhà, móng tay như rễ cây cố gắng cắm sâu vào sàn nhà, gương mặt hắn cắt không còn giọt máu, cả người hắn lơ lửng ngay không trung.

Anh ôm tôi chầm chậm đi tới, đế giày gõ trên nền nhà những búa sắt nện óc người đến choáng váng, ánh mắt nhìn xuống Thái Hoàng như ma quỷ đòi mạng, chân phải nhấc lên rồi mạnh mẽ giẫm xuống.

“Á!”

Tiếng xương rắc rắc vang lên, Thái Hoàng đau đến thét điếng lên nhưng vẫn liều mạng bám giữ lấy sàn nhà cố níu giữ tính mạng mong manh.

Anh cũng không dứt ra, chân tiếp tục đè xuống, đế giày còn day mạnh như muốn nghiền nát tất cả xương tay của hắn.

Bây giờ tôi mới biết anh không một phát giết chết hắn là muốn hắn nếm trải cảm giác như tôi.

Dường như đau đến mất sức, âm thanh của Thái Hoàng chỉ còn luẩn quẩn quanh kẽ miệng, tay đổi thành báng súng trường, anh liên tiếp đập mạnh lên bàn tay đã nhầy nhụa máu thịt phía dưới.

“AA!”

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Thái Hoàng lập tức rơi xuống dưới, súng trên tay bắn liên hoàn phập phập, cơ thể hắn lỗ chỗ đen ngòm giống như một tổ ong lớn.

“Cậu chủ, trực thăng đưa bác sĩ Trương tới rồi, hiện có thể tiến hành phẫu thuật ngay trên đó!”

Anh xoay người ôm tôi rời đi, để lại một âm thanh lạnh lẽo:

“Nát thành tro cũng phải gom lại, mang chúng đặt trước cửa nhà họ Lương.”



Lúc tôi tỉnh lại đã là mấy ngày sau đó.

Tiếng bước chân tới lui kéo tôi khỏi cơn mơ màng hôn ám, mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt vây quanh, tôi từ từ mở mắt liền trông thấy gương mặt bơ phờ của anh ở ngay bên cạnh.

Nhìn thấy tôi tỉnh lại gương mặt xám xịt mới giãn ra một chút, đôi mắt thâm quầng lóe lên tia sáng hạnh phúc, anh ôm chầm lấy tôi nghẹn ngào nói:

"Ngạn Du, Ngạn Du, cầu xin em đừng làm tim anh tan nát thêm một lần nào nữa."

Anh vừa nói vừa sụt sịt như con chó nhỏ bị bỏ rơi, tôi bị ôm đến choáng váng, tay phải nhúc nhích cố đặt lên bả vai đang mơ hồ run rẩy của anh.

Đừng khóc!

Anh nhỏm người nhìn tôi chăm chú, giờ này phút này giống như muốn khảm sâu tôi vào linh hồn anh, môi mỏng gần trong gang tấc sắp sửa chạm lên tôi.

"Bốp!"

Bác sĩ Trương từ sau đi tới nhanh chóng túm cổ áo anh lôi mạnh ra sau, tay trái thuận tiện vỗ lên đầu anh, cau mày nói:

"Ngạn Du vừa mới tỉnh lại sức khỏe còn yếu, động tay động chân thì thôi đi, có biết hôn môi lây truyền bao nhiêu vi khuẩn không?"

Anh uất ức không thể cãi lại, mày nhăn thành một đoàn tàu dài, tránh sang bên để bác sĩ Trương thăm khám cho tôi.

"Ngạn Du cháu sống thêm một lần, sau này đừng làm chuyện khờ dại nữa. May mắn là viên đạn bắn trúng xương sườn nên không ảnh hướng đến tim phổi, dẫu vậy sau này vẫn để lại di chứng."

Tôi mừng đến hốc mắt đỏ xót, cả đời tôi xui xẻo chỉ may mắn mỗi lần này thôi.

Bác sĩ Trương thả xuống ống nghe tim phổi, tay ấm áp xoa nhẹ vầng trán tôi, đau xót nói tiếp:
"Mạng này là do bác giúp cháu giành giật với tử thần, còn không chịu gọi bác một tiếng cha hai đi."

Tim tôi như bị ai siết lại, cảm giác có người bên cạnh quan tâm đau xót khiến mũi tôi cay xè, tôi cố gắng mấp máy môi gọi lên.

Cha!