Trả Hết Tơ Hồng

Chương 24: Phố chợ



Bách Tùng nắm chặt tay tôi hoà vào phố chợ đông đúc ngoài kia, chăm như chăm trẻ nhỏ sợ bị lạc mất. Tôi nhìn thấy một sạp bán túi thơm nên dừng lại một lát, tìm một chiếc để mua, tiếng bà lão mời gọi nhẹ nhàng

- Cô nương...mua một chiếc túi thơm đi! Có cả mùi hương phấn hoa và thảo dược nữa! Mau xem qua đi! (2)

Những chiếc túi tròn với hình thêu tỉ mỉ, tôi phân vân không biết nên mua chiếc nào, Bách Tùng bên cạnh đã lên tiếng

- Nàng đang chọn không được sao?

- Phải đó...chàng nhìn xem những túi này đều tinh xảo như vậy, thiếp không biết nên chọn chiếc nào đây! 1

Chàng ấy nhìn những túi kia rồi trầm ngâm một lát

- Bà ơi hãy gói hết những túi này lại giúp cháu! Nương tử của cháu không biết chọn như thế nào nếu cứ đứng đây mãi sẽ cản trở bà bán hàng, chi bằng bà gói lại hết cho cháu vậy! (49)

Bà lão vui mừng mà gói lại những túi thơm kia lại, tôi ngỡ ngàng nhìn chàng ấy đang vui vẻ chờ bà lão gói những túi thơm kia lại (

- Bách Tùng...thiếp chỉ nhờ chàng chọn một chiếc nhưng chàng lại mua nhiều như vậy?

- Ta cũng như nàng! Không chọn được nên đành mua hết vậy! Nếu không dùng hết thì chia cho người trong phủ mỗi người một túi!

- Chàng hoang phí quá rồi!

Bà lão gói xong những túi kia liền đưa cho chúng tôi, chàng ấy nhận rồi thuận tay kéo tôi đi tiếp phố chợ. Xung quanh người người đông đúc qua lại, tiếng rao hàng vang vọng khắp nơi, những mặt hàng phần lớn là tự làm nên tỉ mỉ lắm

- Cái này.....đẹp quá!

Tôi chỉ vào hàng mặt nạ trước mặt và nói

- Nàng thích sao?

- Hmmm...có một chút!

Tôi nhìn chiếc mặt nạ hồ ly và hình mèo để chọn, chàng ấy bên cạnh im lặng một chút rồi lên tiếng

- Ông chủ...ta lấy hai chiếc này!



- Của quan gia 8 lạng bạc!

- Đây...của ông! Đa tạ!

Tôi đưa cho chàng ấy một chiếc hình hồ ly, tôi lấy chiếc hình mèo che trước mặt rồi quay sang trêu chàng ấy

- Chàng xem có đáng yêu không?

- Mèo ngốc...không đáng yêu!

- Chàng là hồ ly gian trá! Cũng không đáng yêu!

Tôi lè lưỡi trêu chọc chàng ấy như trẻ con mới lớn, nam nhân bên cạnh cũng không nhịn nổi mà bật cười. Nụ cười này khác hẳn nụ cười của chàng ấy khi nhập cung, trông thoải mái và hồn nhiên biết mấy. Trời cũng ngả về trưa,

chúng tôi cũng phải trở về quán trọ để nghỉ ngơi rồi. Nhưng tôi vẫn muốn ăn kẹo hồ lô

- Bách Tùng

- Sao thế?

- Thiếp muốn mua kẹo hồ lô! Liên Ý...muội ấy đã lâu rồi không được ăn!

- Mèo ngốc! Là muội ấy chưa ăn hay nàng chưa ăn?

- Thiếp...chỉ là...mua về cho muội ấy! (1

-

Được rồi...nàng thích thì ta đều mua! Mau đi thôi...bên kia có bán, mua rồi chúng ta về quán trọ

- Đa tạ chàng!

Chúng tôi cùng đi thêm một đoạn nữa, ánh nắng đã gắt hơn khiến cho cơ thể cũng có chút mệt mỏi. Phía bên kia cũng đã thấy người bán kẹo hồ lô, chúng tôi đến đó mua vài cây kẹo hồ lô mang về quán trọ. Ông chủ cũng nhanh tay gói kẹo vào giấy dầu đưa cho chúng tôi, bên trong đến tận sáu cây (1)

- Chàng mua nhiều vậy sao? Tỷ muội thiếp ăn không hết đâu!



- Nàng không định cho ta và A Vũ ăn cùng sao? Mèo con này vừa ngốc vừa tham ăn! Đáng bị xử phạt!

Tôi lại bất ngờ thêm một chút, chẳng phải cha thường hay nói những món quà vặt này nam nhân không ăn sao? Nhưng chàng ấy lại ăn kẹo hồ lô? Lần đầu tiên tôi gặp nam nhân như chàng ấy!

- Về thôi! Nắng đã lên cao rồi, chúng ta còn phải nghỉ ngơi để ngày mai đến Phiên Trúc!

- Vâng!

Bách Tùng tay cầm gói túi thơm, tay cầm hai chiếc mặt nạ, tôi cầm trong tay gói kẹo hồ lô muốn lấy một cây đặt vào miệng nhưng chàng ấy bên cạnh đã kịp ngăn cản

-

- Nàng chưa ăn cơm thì không được ăn đồ ngọt đâu! Như vậy sẽ không tốt! Khi nào ăn cơm xong đã rồi hẳn ăn! (29)

Tôi như trẻ con lén mẹ làm việc xấu mà bị bắt gặp vậy, liền xịu mặt cất lại cây hồ lô vào trong túi giấy. Đi một đoạn cũng đã đến quán trọ, chúng tôi lên phòng đã thấy cơm nước tình tươm như vừa được dọn lên vậy. Mùi thơm nghi ngút, bên ngoài Liên Ý bưng vội bát canh vào vậy là đủ món. Tôi gọi Liên Ý để khoe chiến tích ngày hôm nay của mình

- Liên Ý...muội xem, ta có mua hồ lô cho muội đây! Còn có cả túi thơm, nhiều màu như vậy muội chọn một cái đi!

- Nghĩa tỷ! Đa tạ tỷ! Chút nữa ăn cơm xong muội sẽ chọn! Bây giờ tỷ và tam gia có thể dùng cơm rồi!

Chúng tôi ngồi vào bàn ăn, Bách Tùng như có gì muốn nói nhưng tôi đã nói trước

- A Vũ, Liên Ý...hai người cùng ăn với bọn ta đi!

A Vũ vò đầu, cười rồi đáp lại

- Phúc tấn, việc này không đúng phép tắc đâu ạ! Bọn nô tài sẽ ăn sau! Hai vị cứ dùng bữa Thông thả là được rồi!

Bách Tùng như hiểu ý tôi liền nói

- Phải đó! Hai người cứ ngồi vào ăn cùng đi! Đây đâu phải hoàng cung hay trong phủ mà phải xem trọng lễ nghi chứ! Mau lấy thêm chén và đũa rồi cùng ăn đi!

- Dạ...tam gia, nô tài đi lấy ngay!

Vậy là bữa cơm bốn người diễn ra, cảm giác này thật sự rất ấm áp, tôi cảm thấy như bản thân đang ở Lạc phủ vậy. Bình yên vô tận!