Anh đã làm gì? Ai đang nói chuyện vậy? Chuyện gì đã xảy ra thế? Tại sao vừa rồi mình còn thân thiết trao đổi với vết thương của Giang Dực, muốn nó nhanh chóng khỏe mạnh, trong lúc bất chợt đã trời đất âm u? Đô Ân Vũ nghe thấy giọng nữ bên ngoài, lúc phản ứng lại thì vừa lúc nghe thấy Giang Dực gọi mẹ.
“Mẹ, mẹ đi xa đến đâu rồi!” Giang Dực không phản ánh về mạch não của mình, ngược lại cảm thấy bà Dịch có tư tưởng không đơn thuần, trong chăn có tiếng động đậy xột xoạt, Đô Ân Vũ thò đầu ra, hai mắt toả ánh sáng không thể tin được.
Giang Dực đã quá quen thuộc với ánh mắt này, lần đầu tiên hai người gặp mặt để cho đối phương dán giấy lên đầu giường hắn thì Đô Ân Vũ cũng cho hắn ánh mắt này.
Đô Ân Vũ không thể nói những lời khó nghe nhưng thông qua đôi mắt có thể truyền tới: Tôi thấy não của bạn có vấn đề.
“Mẹ, đây là bác sĩ Tiểu Đô, khám bệnh cho con.” Giang Dực nhìn qua Đô Ân Vũ một cái, rất tốt, lần duy nhất không mặc áo blouse trắng đã bị mẹ hắn gặp phải, nhìn lại người này đang vừa sợ vừa bối rối, Giang Dực nhận định giờ phút này chỉ số thông minh của bác sĩ Tiểu Đô không đủ dùng bằng hắn cho nên mới thấp giọng nói với đối phương, “Cậu về thay quần áo trước đi, tôi giải thích với mẹ tôi một chút, lát nữa sẽ nhắn tin cho cậu.”
Tuy rằng Đô Ân Vũ muốn tự mình giải thích nhưng tình huống xấu hổ như vậy làm cho anh càng không muốn ở lại lâu, ngắn ngủi chào hỏi bà Dịch một câu rồi lao ra như thỏ chạy trốn.
Chân trước của Đô Ân Vũ vừa đi thì bà Dịch đã tát vào đầu Giang Dực, âm điệu tức giận, “Rốt cuộc là làm sao mẹ nuôi được đứa con trai như con nhỉ! Làm loạn kiểu gì loạn lên cả đầu bác sĩ!”
“Mẹ! Con không làm loạn!” Giang Dực vừa trốn vừa biện giải, “Mẹ hiểu lầm rồi!”
Những lời này vừa nói ra thì bà Dịch đột nhiên dừng tay, có chút nghi ngờ cũng có chút chờ mong, lại có chút khó tin hỏi “Không phải là con… Đang yêu à?”
Giang Dực trong lúc bạo phát tìm một khoảng trống thở hổn hển, trả lời, “Không yêu đương.”
“Không yêu đương thì cũng không được làm loạn!” Một chút bà Dịch cũng không tha “Mẹ có nói con làm cái gì thì mặc kệ! Nhưng đời sống riêng tư phải để mẹ kiểm tra! Mẹ còn hẹn bốn đối tượng xem mắt cho con mà con ở phòng bệnh hú ha hú hí với người ta!!”
“Mẹ, chờ một chút.” Giang Dực ý thức được vấn đề không đúng, “Vì sao lại có đối tượng xem mắt?”
“Tại sao không? Lần này mẹ trở về sớm như vậy còn nhờ chú Vương phái máy bay riêng đến đón, ngày kia con theo mẹ đến gặp cô gái Đóa Đóa, vừa lúc mẹ với mẹ Đóa Đóa cũng muốn ôn chuyện.”
“Mẹ! Con vẫn còn trong bệnh viện!”
“Con cũng biết con đang ở trong bệnh viện à! Nằm viện cũng không trì hoãn con làm chuyện đó cơ mà! Gặp Đóa Đóa thì không được sao? Con đi xe lăn cho mẹ!”
Trong đầu Giang Dực đồng thời hiện ra khuôn mặt mơ hồ, cô gái đáng sợ cùng bác sĩ Tiểu Đô cười tươi như hoa, trong khoảnh khắc chợt nảy ra ý nghĩ một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Mặt Giang Dực không thay đổi, nghiêm túc nhìn về phía bà Dịch, “Mẹ, nếu đã như vậy thì con sẽ nói thật với mẹ.”
“Con đang yêu.”
“Vừa rồi là bạn trai của con.”
Đương nhiên bà Dịch sẽ nghi ngờ, hỏi hắn vì sao vừa rồi không thừa nhận, có phải là không muốn đi xem mắt mà tìm cớ lung tung hay không.
“Con là bệnh nhân, cậu ấy là bác sĩ, yêu đương với bệnh nhân mà để truyền ra ngoài là không tốt, huống chi con còn ở đây, không muốn đồng nghiệp của cậu ấy buôn dưa.” Giang Dực nói có lý có căn cứ, thật ra bà Dịch cũng không cho rằng con trai là loại người làm loạn, chẳng qua tự dưng nhảy ra một người bạn trai, độ tin cậy cũng không cao.
“Ở bên nhau khi nào?” Bà Dịch nghi ngờ hỏi.
Giang Dực sờ sờ cằm, lấy ra logic rõ ràng như khi nói chuyện hợp đồng, chậm rãi nói, “Mới ở cùng nhau không lâu, thời gian này đều là cậu ấy chăm sóc con, tận tâm tận lực, có thể là lâu ngày sinh tình.”
Bà Dịch còn có chút nghi ngờ với ý đồ tìm ra sơ hở, thật trùng hợp vừa lúc bà Giang hít thở không khí từ bên ngoài về, nhìn thấy trong phòng bệnh có thêm một bóng dáng quen thuộc, thân thể nhoáng lên một cái, quay đầu muốn chạy.
“Lan Thanh.”
Không kịp, bà Dịch hơi híp mắt, thoáng cái gọi người lại.
“Chị dâu đến rồi?” Đừng nói thật đúng là Giang Dực giống cô của hắn, ngay cả cách đối đãi với bà Dịch cũng giống như đúc.
“Tiểu Dực đang yêu rồi, em biết không?” Mẹ Giang Dực chung quy vẫn là mẹ Giang Dực, chưa bao giờ dây dưa dài dòng, trực tiếp tiến vào vấn đề chính.
Nhiều năm ăn ý không phải nói đùa, nghe lời này làm bà Giang đè nén khiếp sợ trong lòng, phản ứng đầu tiên là nhìn cháu trai nhà mình, quả thật ánh mắt Giang Dực nhấp nháy, mở miệng nói “Còn chưa kịp nói cho cô nhưng chắc cô có thể đoán được nhỉ? Đô Ân Vũ, bác sĩ Tiểu Đô.”
Không ngờ tới chính là, Giang Lan Thanh nghe xong không những không kinh ngạc mà ngược lại cảm thấy đủ loại dấu hiệu như có như không trước kia thoáng cái đều có căn cứ. Vốn Giang Dực có ý muốn để cô nói dối, lại không ngờ căn bản bà Giang không nghi ngờ.
“Ôi giời! Cô nói mà! Trách không được lúc cô giới thiệu Hoan Hoan cho Ân Vũ, Ân Vũ người ta nói mình có đối tượng, hơn nữa không phải bạn gái, chỉ nói là đối tượng!”
“Thật sự có chuyện này sao?” Nghi ngờ trong lòng bà Dịch dần dần giảm bớt.
“Thật ạ! Lúc Tiểu Dực bị thương Ân Vũ còn khóc, lúc ấy em còn thấy kỳ quái, hiện tại ngẫm lại là đau lòng cho bạn trai.”
Chuyện này đều là thật nhưng Giang Dực không biết cô mình đang nói tình chân ý thiết hay là hiện tại hắn đang mang theo “bộ lọc tình yêu” mưu toan bất chính, tóm lại tình tiết lúc trước cảm thấy rất ấm áp thì hiện tại hồi tưởng lại đều lộ ra một chút mập mờ.
“Ồ! Còn nữa! Nhiều lần Ân Vũ đi lên mà Tiểu Dực chỉ muốn đẩy tôi đi, có phải đôi tình nhân nhỏ muốn để lại thế giới hai người hay không?”
“Cô.” Giang Dực vội vàng cắt ngang, không khác nhau lắm, lại nói chuyện lệch lạc.
Lời nói đã đến nước này, bà Dịch không tin cũng phải tin, thật ra Giang Dực có thể yêu đối với bà mà nói chính là chuyện vui đến kinh thiên động địa, tuy vừa rồi bạn nhỏ kia chạy rất nhanh nhưng một cái chào hỏi ngắn ngủi cũng có thể nhìn ra được rất hiểu lễ phép, trắng trẻo sạch sẽ lại rất xinh đẹp, vô luận giữa hai người nhìn thế nào cũng là con nhà mình càng không giống người tốt.
Trong lời nói có thể cảm giác được vị bác sĩ nhỏ này đối với Giang Dực không tệ, thân bà Giang là nhân chứng còn muốn giao con mình ra, nhìn thấy đối phương vẫn tương đối hài lòng.
Đâu chỉ là tương đối hài lòng, bà Giang nghe vừa rồi Giang Dực với mẹ làm loạn quả thật dở khóc dở cười, nói nhà chúng ta làm như vậy có vẻ quá không lễ phép. Dù sao bây giờ lời cũng đã nói xong, Nhà Giang thua cái gì không thể thua phô trương, bà Giang nói muốn mang mẹ Giang đi dạo một chút mua cho Đô Ân Vũ một món quà gặp mặt, thừa dịp này để Giang Dực nhanh chóng liên lạc với đối phương, giải thích rõ ràng cho người ta.
Tình huống này, đúng là phải giải thích rõ ràng…
———————————
Giang Dực: Đã xong rồi, mau lên đây.
Đô Ân Vũ: Buổi chiều tôi qua được không? Tôi nghĩ tôi cần phải tiêu hóa một chút đã.
Đối phương trả lời rất nhanh, giống như vẫn luôn ở bên cạnh điện thoại di động chờ.
Giang Dực: Mẹ tôi và cô đi ra ngoài rồi, bây giờ em lên đây đi.
Giang Dực: Khả năng… Có chút chuyện khác cần em tiêu hóa nữa.
Hai tin nhắn liên tiếp tới, Đô Ân Vũ vừa gửi xong một câu “Các dì đi đâu vậy?” mới nhìn thấy câu sau, mơ hồ cảm thấy để lại một mình Giang Dực giải thích có thể là sai lầm, anh vuốt thẳng quần áo rồi nhanh chóng chạy lên tầng, trước khi đi nhìn điện thoại di động, Giang Dực lại trả lời một câu.
Giang Dực: Mua quà gặp mặt cho em.
———————
Phòng bệnh cao cấp trên tầng cao nhất yên tĩnh không tiếng động, Giang Dực kể cho Đô Ân Vũ có lý có trật tự lại một lần, đoạn giữa còn khát nước uống trà hai lần, nhưng mà hắn cảm giác chức năng tiêu hóa của Đô Ân Vũ cần phải tăng cường, bằng không như thế nào đến lúc này vẫn chưa nói gì.
Rốt cuộc Đô Ân Vũ ở trong âm thanh Giang Dực uống nước trà thở dài một hơi, không khỏi sinh ra nghi ngờ đối với mình, thật ra đầu có vấn đề là mình phải không? Nếu không làm sao có thể coi trọng một kẻ ngốc?
“Anh là đang thông báo hay thương lượng với tôi?” Đô Ân Vũ chậm rãi hỏi.
“Hẳn là thông báo cho em…”, Giang Dực có chút ngượng ngùng, “Hình như bây giờ em cũng không có lựa chọn…”
“Anh nói thẳng tôi là bác sĩ của anh là được! Tại sao đột nhiên phải nhấc chăn lên? Tại sao lại để dì đi mua quà gặp mặt?” Đô Ân Vũ nói có chút gấp gáp, khó có được giọng nói chuyện lớn như vậy.
“Tôi đã nói rồi, tôi không muốn đi gặp đối tượng xem mắt, chó ngáp phải ruồi, vừa vặn giải quyết được vấn đề luôn.” Giang Dực bị nói đến ngẩn người, trong lòng còn có chút tủi thân, vốn hắn tưởng sau khi Đô Ân Vũ nghe xong sẽ đáp ứng ngay, dù sao nếu hoán đổi nhân vật cho nhau thì nhất định hắn sẽ vui vẻ đóng giả bạn trai giúp đối phương.
“Thì là giả vờ yêu đương, diễn cho mẹ tôi xem, mẹ tôi ở đây cũng không lâu, lúc bà ấy đi vắng thì chúng ta làm gì cũng được.”
Trong thoáng chốc Đô Ân Vũ lại không biết nên tiếp lời như thế nào, dù sao không lâu trước đây thật sự anh vì vấn đề này mà buồn rầu, cảnh tượng khi đó là hiểu lầm lập tức lại biến thành dở khóc dở cười vô lý.
Giang Dực nói là thông báo cho anh, nhưng Đô Ân Vũ lại đột nhiên nghĩ, nếu như không phải thông báo, là thỉnh cầu, vậy mình có đáp ứng hay không?
Câu trả lời là, không chỉ đáp ứng mà còn đáp ứng với vui vẻ, chờ mong, tung tăng như chim sẻ, xua tan những vô lý, hồ đồ, bất an.
“Đến khi nào?” Đô Ân Vũ đè ngũ vị tạp trần xuống, thản nhiên hỏi.
“Đến…” Giang Dực suy nghĩ trong chốc lát, “Cho đến khi em có người thật sự thích mới thôi.”
Đô Ân Vũ gật đầu, trong lòng trả lời nửa câu sau không thể nói ra.