Buổi chiều Đô Ân Vũ có một ca phẫu thuật cần đi theo, bận rộn nửa ngày với bác sĩ Lý mới trở lại văn phòng, chờ sau khi thay xong quần áo thì kim đồng hồ đã chỉ tới năm giờ, Đô Ân Vũ thầm nghĩ nghỉ ngơi một lát là có thể trực tiếp lên tầng.
Mở điện thoại di động ấn trả lời “Đã nhận”, cuối cùng ánh mắt của anh rơi vào hộp thoại có tên nhóm là ba emoji.
“Thẩm Du Ninh” đã vỗ vỗ bạn.
Đô Ân Vũ khó hiểu, trả lời một câu ở trong nhóm.
Đô Ân Vũ: Có việc gì sao?
“Đô Ân Vũ” đã vỗ vỗ “Thẩm Du Ninh”
Giang Dực nhìn thấy tin nhắn trước, lúc trước tốt xấu gì hắn cũng cần xử lý chút công việc, hiện tại mẹ đến liền do đối phương toàn quyền làm thay, hắn nhàn rỗi không có việc gì làm, căn bản là tin nhắn wechat đều có thể nhìn thấy trước.
Còn vỗ vỗ, Giang Dực cười, Thẩm Du Ninh người ta ấu trĩ giả bộ non nớt thật đáng xấu hổ, ngược lại khi vỗ vỗ Đô Ân Vũ lại cảm thấy rất thích hợp rất đáng yêu.
Bạn đã vỗ vỗ “Đô Ân Vũ”
Giang Dực không cam lòng yếu thế đáp lại, giống như gặp được người thật, cười càng vui vẻ.
Thẩm Du Ninh: Xin lỗi, vừa rồi trượt tay.
Đô Ân Vũ: Ồ, không sao đâu.
Giang Dực phát hiện Đô Ân Vũ gửi wechat với câu từ phong phú hơn rất nhiều, khác với hình tượng yên tĩnh hướng nội lúc bình thường, không đành lòng để Đô Ân Vũ làm kẻ hủy diệt đề tài, Giang Dực tùy tiện phối hợp một cái gói biểu cảm khiêu vũ của gấu con.
Một người đàn ông chu đáo và ấm áp Thẩm Du Ninh thoáng cái đã biết có ý gì, đúng lúc đang ở cửa hàng bánh ngọt, trực tiếp lấy đề tài tại chỗ gửi một câu trong nhóm.
Thẩm Du Ninh: Bác sĩ Tiểu Đô có muốn ăn bánh ngọt không?
Thẩm Du Ninh: “Hình ảnh”
Đô Ân Vũ còn chưa kịp khéo léo từ chối, Giang Dực còn chưa kịp bảo hắn ta cút nhanh thì Thẩm Du Ninh đã gửi ảnh chụp menu tới.
Giang Dực: Cậu không được đào góc tường!!!
Giang Dực có chút phẫn nộ, chuyện này không thích hợp đâu? Tuy nói quan hệ với Đô Ân Vũ cũng không phải như đinh đóng cột nhưng tốt xấu gì bên ngoài cũng là một đôi, dù Thẩm Du Ninh muốn lấy lòng thì cũng không thể trắng trợn như vậy chứ?
Hình như Đô Ân Vũ ở bên kia màn hình nhìn thấy Giang Dực phát điên, không nhịn được cười mỉm.
Đô Ân Vũ: Cảm ơn anh, nhưng bây giờ không cần thiết lắm, tôi vẫn còn có việc, muốn ăn tôi sẽ tự đi!
Giang Dực nhìn một dòng của Đô Ân Vũ, lại nhìn menu vừa rồi của Thẩm Du Ninh, chú ý tới dưới menu có một hàng số nhỏ, suy nghĩ một lát rồi gọi điện thoại.
Người nghe điện thoại không lớn, mềm nhũn giống như một đứa trẻ, Giang Dực giải thích yêu cầu của mình với đối phương, hỏi có thể cung cấp dịch vụ giao hàng hay không.
“Xin hỏi địa chỉ giao hàng ở đâu?” Đối phương hỏi.
Giang Dực trả lời càng về sau thấy phía đối diện có chút khó xử, nói thật sự quá xa, khoảng cách này có thể phải mất hai giờ đi tàu điện.
“Tôi biết là xa, như này đi, cậu bắt taxi qua để tôi đưa tiền xe, sau đó lại trả cậu phí giao hàng bánh ngọt gấp năm lần, cậu xem có được không?”
Đối diện càng khó xử, phỏng chừng trong lòng đang cân nhắc đây là lừa đảo hay gặp phải người coi tiền như rác, Giang Dực tự lý giải trầm mặc ở phía đối diện, sau đó giải thích, “Đối tượng của tôi làm việc ở bệnh viện, mệt mỏi một ngày, bình thường em ấy thích ăn bánh ngọt nhà cậu, bên tôi không đi được cho nên hỗ trợ các cậu đưa tới đây.”
Sau khi nói xong hắn còn tự bổ sung một kịch bản tổng giám đốc bá đạo tiền tiêu như nước dỗ dành vợ, cảm thấy lý do này của mình càng thêm thuyết phục.
Đối phương cũng phản ứng nhanh, thoáng cái liền hiểu, ngược lại hỏi Giang Dực có cần viết một tờ giấy nhỏ hay gì đó không, hoặc là mang theo một đóa hoa.
“Được rồi, mang theo hoa đi.” Giang Dực rất hài lòng với sự sắp xếp này.
Hắn hiểu khẩu vị của Đô Ân Vũ, thích ngọt nhưng không quá ngán, hắn nhìn menu đủ màu sắc không nhìn ra đầu đuôi nên trực tiếp để cho đối phương đề cử, thái độ bên kia điện thoại cũng rất tốt, nói không thành vấn đề dựa theo ngài nói để làm.
Tắt điện thoại Giang Dực lại bắt đầu không có việc gì làm, nhìn điện thoại di động phát hiện trong nhóm chat lại có tin nhắn mới, là Đô Ân Vũ trả lời, một con thỏ nhỏ che miệng cười.
A… Dễ thương quá. Giang Dực nhanh chóng tải về.
Giống như em ấy. Giang Dực nghĩ.
Không nghĩ thì tốt rồi, càng nhìn nhãn dán càng thấy ngứa ngáy trong lòng, ngứa tay liền không nghe theo sai khiến, Giang Dực mở avatar Đô Ân Vũ ra, ấn vào nói chuyện riêng.
Giang Dực: Đang làm gì vậy?
Đô Ân Vũ chăm chú nhìn vào hồ sơ bệnh án sau phẫu thuật vừa rồi nên không nhìn thấy, lúc đứng dậy uống nước ấn điện thoại mới phát hiện Giang Dực gửi mười phút trước.
Đô Ân Vũ: Viết hồ sơ y tế, vừa mới thấy tin nhắn của anh.
Đô Ân Vũ: Có chuyện gì thế?
Giang Dực: Khi nào thì lên đây?
Gần như chưa đến một giây lại có tin nhắn.
Giang Dực: Thật nhàm chán.
Đô Ân Vũ: Chán thì đi xuống đất, đảm bảo sống đến 99.
Giang Dực: Vậy em cầm nạng cho tôi.
Đô Ân Vũ: Bây giờ anh phải thoát khỏi nạng, để dì Dịch đỡ anh.
Giang Dực: Mẹ tôi đang bận họp hội nghị video.
Đô Ân Vũ: Dì Giang.
Giang Dực: Cô chê mẹ tôi ầm ĩ trốn ra bên ngoài rồi.
Đô Ân Vũ: …
Giang Dực: “Gấu con khiêu vũ.gif”
Đô Ân Vũ: Tôi vẫn còn một đoạn chưa viết, viết xong rồi lên.
Giang Dực: “Thỏ con che miệng.gif”
Đô Ân Vũ: Anh làm ảnh hưởng đến công việc của người khác!
Đô Ân Vũ: “Thỏ con tức giận.gif”
Mặc dù gửi tin nhắn như vậy nhưng nội tâm Đô Ân Vũ cũng không tức giận, không chỉ không tức giận, còn bởi vì mấy câu nói của đối phương mà cảm thấy giải tỏa mệt mỏi, nếu như thật sự có thể yêu đương với Giang Dực thì có lẽ sẽ vui vẻ trong từng giây từng phút.
Sau khi Đô Ân Vũ lên tầng thì bà Dịch còn đang họp, nhìn thấy đối phương tới dùng ánh mắt chào hỏi, từ ghế sofa bên cạnh Giang Dực chuyển sang bên kia, còn rất lão luyện quay camera ngược phía hai người.
Nhất thời Đô Ân Vũ không thích ứng được với sự chuyển đổi nhân vật, bà Dịch ở đây nên còn có chút câu nệ, Giang Dực ngồi trên giường bệnh, anh di chuyển về phía sofa, mông còn chưa hạ xuống đã bị Giang Dực nhanh tay lẹ mắt kéo tới.
“Thích hợp không? Tôi ở đây, em ở đó, thích hợp không?” Giang Dực hạ thấp giọng nói với anh.
“A… Tôi?”
“Thân phận, chú ý thân phận.” Giang Dực trực tiếp bảo Đô Ân Vũ ngồi trên giường bệnh, hai người mặt đối mặt, chân kề chân, nói chuyện không thể để cho bà Dịch nghe thấy, còn phải đầu chạm mặt, “Em nên thân thiết với tôi một chút, em nghĩ xem, hai chúng ta đang yêu đương, em xem người khác yêu đương chưa? Vừa vào đã trốn, không biết còn tưởng cãi nhau.”
Đô Ân Vũ muốn nói thật đúng là tôi chưa từng quan sát người khác yêu đương, nhưng duy trì khoảng cách thân mật với Giang Dực chính là điều anh cầu còn không được, tuy rằng ngẫu nhiên vẫn sẽ bối rối, sẽ luống cuống, nhưng trái tim lại tràn đầy, cũng không khống chế được đến gần hơn một chút.
“Tôi… Chỉ là theo thói quen, qua một thời gian là ổn thôi.” Đô Ân Vũ có chút thẹn thùng nở nụ cười, vẫn dịch về phía đầu Giang Dực.
Giang Dực rất hài lòng với biểu hiện của đối phương, thậm chí có thể nói trong lòng sinh vui mừng, hắn bỏ qua phương hướng bà Dịch, cùng Đô Ân Vũ thì thầm to nhỏ.
“Hình như mẹ tôi rất thích em.” Giang Dực nói, “Buổi trưa sau khi em về bà ấy chỉ lo vui vẻ, cũng không nói đến chuyện tôi bị tai nạn xe gạt bà ấy.”
“Thật sao? Dì không tức giận về quà tôi tặng, phải không?” Kỳ thật Đô Ân Vũ đối với “lễ gặp mặt xa hoa” buổi sáng vẫn còn sợ hãi, anh không biết cách làm của mình có làm mất mặt người lớn hay không, cũng may Giang Dực giải vây thay anh.
“Đương nhiên là không.” Giang Dực lắc đầu, “Mẹ tôi còn kiên định cậu không ham tiền của nhà họ Giang, cả buổi trưa đều hỏi tôi rốt cuộc Ân Vũ coi trọng con ở đâu?”
“Có thể tôi là lương y từ mẫu đi, cứu tế quần chúng lúc khó khăn.” Đô Ân Vũ nói chuyện giàu nghèo với hắn, sau đó lại nhớ tới buổi trưa lấy một cái dây chuyền nhỏ từ chỗ mẹ Giang, tuy nói là đồ tặng nhưng dù sao cũng là vàng 10, giá cả với anh mà nói cũng không nhỏ.
Nghĩ đến đây anh sờ túi một cái, vật nhỏ vẫn còn, Đô Ân Vũ lấy ra nhìn một chút, đặt ở trong lòng bàn tay đùa nghịch.
Giang Dực thấy ánh mắt đối phương sáng lên, xem ra rất thích đồ chơi nhỏ trên tay, không khỏi có chút tò mò, “Em thật sự thích cái này hả?”
Đô Ân Vũ gật đầu, anh thật sự thích, lúc ấy cầm là tiện tay, trở về văn phòng mới phát hiện mặt dây chuyền này là một con búp bê thiên sứ híp mắt, có chút giống emoji thiên sứ nhỏ trong tên nhóm wechat.
Giang Dực suy nghĩ một chút, cầm lấy con búp bê kia từ trong tay anh, so sánh với cổ Đô Ân Vũ.
Đô Ân Vũ rất trắng, đồ vàng cũng không bị dìm đen, ngược lại đường cong xương quai xanh càng sáng sủa, điểm xuyết ở giữa có vẻ vừa hồn nhiên vừa mê người.
“Em đeo lên sẽ rất đẹp.” Giang Dực đùa nghịch người ta xong lại bắt đầu sai người ta, “Em giúp tôi lấy cái cặp kia một chút, cái trên sofa.”
Đô Ân Vũ không biết đối phương muốn làm gì nhưng rất phối hợp lấy cặp trong miệng Giang Dực từ bên cạnh bà Dịch, hẳn là họp video sắp kết thúc, nữ cường nhân thương nghiệp đang hào phóng hùng hổ tổng kết lời nói, không hề ý thức được bên cạnh có người đi qua.
“Không biết có phải ở chỗ này hay không.” Giang Dực vừa lẩm bẩm vừa đưa tay móc vào trong túi, móc bên ngoài móc bên trong, cuối cùng hình như rất vui vẻ vì sờ được cái gì đó “Tìm được rồi, xem ra cô cất nó lại cho tôi.”
Đô Ân Vũ nhìn về phía lòng bàn tay Giang Dực mở ra, một vòng ngọc thạch nho nhỏ, không lớn, nhưng xanh biếc.
“Đây là ngọc bình an.” Giang Dực giải thích, “Khi còn bé mẹ xin cho tôi, không biết có phải mê tín hay không nhưng thật đúng là rất hữu dụng.”
“Có phải lúc tai nạn xe nó cũng bảo vệ anh không?” Đô Ân Vũ nhìn bùa hộ mệnh của Giang Dực cảm thấy xinh đẹp, hỏi, “Có thể sờ một chút không?”
Giang Dực bảo không thành vấn đề, trực tiếp đưa đồ cho Đô Ân Vũ, “Tôi cảm thấy đúng, lúc phẫu thuật bác sĩ nói không cho mang cái này, cô còn có chút lo lắng, bên người không để được thì dán túi cất lại cho tôi.”
Sờ lên ngọc bình an khá lạnh lẽo, đặt trong tay một lát lại ấm lên, Giang Dực và Đô Ân Vũ nhìn đủ rồi lại đùa nghịch đồ trong tay, năm lần bảy lượt cởi sợi dây bị quấn.
Đó là một sợi dây mỏng, không dày, nhưng rất mạnh mẽ.
Đô Ân Vũ không biết hắn muốn làm gì, thấy đối phương bỏ ngọc bình an lại vào trong túi rồi vuốt sợi dây kia, sau khi thẳng thì quấn dây vào vòng treo hình tròn của búp bê vàng.
“Anh đang làm gì vậy?” Đô Ân Vũ có chút khó hiểu, lại muốn nhìn Giang Dực đang làm trò gì, tiến đến đối phương càng gần.
Giang Dực tự cho là thắt rất đẹp, trước tiên cố định búp bê xong lại so sánh với cổ Đô Ân Vũ, “Cho nó một sợi dây, không phải là muốn đeo hả?”
“Cũng không phải hiện tại đeo ngay..!” Đô Ân Vũ kinh hãi, rốt cuộc Giang Dực nghĩ như thế nào, thì ra một trận giày vò này chính là muốn cho vật nhỏ này thêm một sợi dây? Còn dùng dây trên bùa hộ mệnh của mình, cái này cũng quá gióng trống khua chiêng đi.
“Chỗ này có sẵn một sợi dây, em đeo đi.” Giang Dực bảo Đô Ân Vũ quay lưng lại, tiếp tục nói, “Dù sao gần đây tôi cũng không đeo, vài ngày nữa bảo cô mua một sợi dây mới là được.”
“Nhưng tôi tự mua một sợi dây mới cũng được…” Đô Ân Vũ do dự, “Bùa bình an có thể tùy tiện giải sao?”
Giang Dực cười anh quá phong kiến, nói cho anh một sợi dây cũng không phải cho anh một cái nút, hơn nữa tôi giải xong em cứ yên tâm đeo đi, đương nhiên cuối cùng còn lấy ra đòn sát thủ, dùng bà Dịch nói chuyện, “Lúc mẹ tôi tặng cho em là buổi trưa, nếu buổi tối em có thể đeo thì nhất định bà ấy sẽ rất vui vẻ.”
Đô Ân Vũ cảm thấy mặt nóng lên, nhưng suy nghĩ trong lòng thật sự không muốn từ chối, tuy Giang Dực chỉ tặng anh một sợi dây nhưng đó là đã từng đeo trên cổ Giang Dực, kề sát da thịt hắn, có lẽ còn nghe qua mạch đập trên cổ.
Giang Dực trực tiếp xoay người Đô Ân Vũ đưa lưng về phía mình, đồng thời lẩm bẩm sau này anh không cần cẩn thận như vậy, “Tôi cho em cái gì em cầm là được rồi, từ chối sẽ khiến tôi khó xử.”
Đô Ân Vũ im lặng, Giang Dực ít khi nói từ vựng mang màu sắc tiêu cực, có thể hắn thật sự cảm thấy chuyện nhỏ không cần rối rắm, hoặc có lẽ được mình tiếp nhận sẽ làm cho hắn cảm thấy thỏa mãn, Đô Ân Vũ mơ hồ có thể phỏng đoán nguyên nhân trong đó, cho rằng Giang Dực cần một phần tâm an thoải mái của mình.
“Tôi đo cho em.” Một tay Giang Dực nắm hai đầu dây, từ phía sau thò đầu về phía trước nhìn chiều dài của mặt dây chuyền, quá ngắn sẽ có y tá hỏi, quá dài thì che mất, không làm nổi bật được làn da trắng của Đô Ân Vũ, Giang Dực điều chỉnh một vị trí như ẩn như hiện rồi vô tình ôm một cái hợp lý.
Cũng không tính là ôm, lồng ngực và lưng còn một khoảng cách, chẳng qua khi Giang Dực đến gần để lại hơi thở mang theo nhiệt độ, tạm thời lấp đầy khe hở vốn có.
“Thắt chặt nhé?” Nhìn Giang Dực như hỏi nhưng thật ra động tác nhanh hơn miệng, đã thắt xong rồi.
Kết cấu kim loại tới gần da hơi lạnh, sức mạnh trên tay Giang Dực không nhẹ, vòng cổ bị dây cọ có chút ngứa, Đô Ân Vũ không thèm để ý chút nào, giọng nói nghe vui vẻ lại thoải mái.