Trà Hoa Nhài

Chương 36: Nhờ vả



"Mày sống thế mà xem được đấy." Ánh Vy bĩu môi tỏ vẻ giận dỗi.

"Tao thấy nó thật lòng yêu mày mà, cho nó một cơ hội đi." Gia Linh chớp mắt, kéo tay bạn mình, "Nó thấy mày say nên không yên tâm hay sao ấy, chờ mãi không thấy tao cũng nhất quyết không chịu về."

"Bây giờ bảo mày quen lại người yêu cũ mày có làm không?" Ánh Vy trừng mắt liếc em.

"À..." Em ngập ngừng dời tầm mắt, buông lỏng tay.

"Không chứ gì? Thế mà dám ngồi xem tao dây dưa với người yêu cũ đấy."

"Tao xin lỗi mà, uống trà sữa không để tao đặt?" Gia Linh đánh trống lảng, rút điện thoại trong túi ra.

"Không." Ánh Vy dứt khoát quay sang phía khác, không mảy may nhìn bạn mình lấy một cái.

"Tao bao."

"Trứng cháy size L."

Gia Linh gật đầu hài lòng, thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng dỗ được Ánh Vy "khó chiều".

"Mà sao tự nhiên hôm qua lại đi nhậu một mình vậy? Cũng chẳng thèm báo tao, lỡ mà thằng Nguyên không đến thì có phải là khỏi về rồi không." Em dán mắt vào màn hình điện thoại, thuận miệng hỏi.

"Mày bận thế mà tao gọi làm gì." Ánh Vy hướng mắt vào khoảng không vô định, "Tao thấy nó đi với con bé kia, buồn nên đi uống rồi say, xong tự nhiên gọi cho nó, nghĩ lại vẫn thấy mình điên."

"Thật luôn? Thế mà nãy vẫn còn cãi tao đấy. Lụy đến thế là cùng, hồi đó tao khuyên thì cứng đầu quyết tâm đá nó cơ mà."

"Thì, lúc ấy tao bị dồn đến đường cùng nên mới phải chia tay, mày biết còn gì, có phải là tao muốn bỏ nó đâu." Đến đây, giọng Ánh Vy bắt đầu trở nên khó nghe hơn, như thể bị thứ gì đó chắn trong cổ họng, "Tao là đứa bỏ đi trước, bây giờ có nhớ nhung thì cũng có làm được gì đâu. Chắc Nguyên ghét tao lắm, chia tay rồi mà vẫn chẳng chịu buông tha cho nó."

"Không có vụ đấy đâu. Nếu nó ghét mày, nó đã chả thèm bỏ công sức ra đến quán bar ngồi nghe mày than thở rồi. Mày biết tính nó mà." Gia Linh đưa tay vỗ nhẹ lưng bạn mình, nhẹ giọng an ủi.

"Kệ đi vậy, mai tao sẽ xin lỗi nó." Sau một khoảng lặng dài, Ánh Vy dụi mắt, cong môi cười nhạt.

"Tao biết mày sẽ nói thế mà." Gia Linh đặt hai cốc trà sữa lên bàn, gật gù ngồi xuống ghế.

Như đã được bàn bạc từ trước, hai cô gái quyết định bỏ vấn đề tình yêu sướt mướt ra khỏi đầu, tiếp tục kể cho nhau nghe những mẩu chuyện trên trời dưới đất, mặc kệ kim đồng hồ vẫn đang xoay chầm chậm. Có lẽ, đây là quãng thời gian duy nhất trong tuần mà Gia Linh cho phép bản thân mình được nghỉ ngơi, được thoải mái thư giãn, chẳng cần bận tâm đến những áp lực bủa vây trong cuộc đời dài đằng đẵng đầy thăng trầm.

"Tao nghĩ là, tao sẽ tham gia dự án đó." Gia Linh không rời mắt khỏi những viên đá dần tan ra trong cốc trà sữa, bình thản lên tiếng.

"Ơ?" Ánh Vy dường như không tin vào tai mình, cô bạn quay phắt sang nhìn em, "Cuối cùng mày cũng nghĩ thông rồi à?"

"Hiếm lắm mới có cơ hội thế này, bỏ lỡ thì tiếc lắm. Tao không muốn sau này phải hối hận đâu." Em nở một nụ cười tươi rói, đưa tay nghịch mấy hạt nước bám trên thành cốc.

"Tao tự hào về mày quá Linh ơi, mày vượt qua cửa ải cuộc đời rồi!" Cô bạn reo lên, bày ra biểu cảm xúc động như người mẹ khi thấy con mình trưởng thành.

"Thôi được rồi, đợi chừng nào tao xong dự án thì ăn mừng cũng chưa muộn đâu." Gia Linh bật cười khanh khách, giơ chân đá Ánh Vy một cái thay cho lời cảm ơn.

Từ sau hôm ấy, thời gian Gia Linh ở trọ bất chợt giảm xuống đáng kể, song quán cà phê mà em đang làm việc bỗng xuất hiện thêm một nhóm khách quen gồm ba người. Và cũng từ sau hôm ấy, con bé cười nhiều hơn hẳn, như thể vừa mới lấy lại sức sống sau một quãng thời gian dài tồn tại trong vô vọng.

"Linh dạo này vui hơn ấy nhỉ. Em có nghĩ là do bạn nam đẹp trai kia không? Hình như người ta thích Linh nhà mình đấy." Chị chủ quán đùa, hích vai Ánh Vy.

"Tiếc quá, chị đoán sai rồi, Linh lại không thích người ta." Ánh Vy hướng mắt về phía chiếc bàn cạnh cửa sổ, vô thức bật cười, "Nó mà đam mê với cái gì là tự nhiên sẽ thành như vậy thôi."

"Vậy thì tốt rồi." Chị tiếp tục xay cà phê, "Hồi Linh mới vào đây làm, con bé cứ như kiểu người mất hồn ấy, chả giống một đứa mười tám tuổi tí nào. Giá mà con bé cứ như bây giờ thì tốt biết bao nhỉ."

Ánh Vy không trả lời, cô bạn khép hờ mắt, nét mặt thoáng chút đượm buồn.

Cuộc trò chuyện đứt đoạn tại đó. Nhưng rồi một lát sau, chị chủ quán lại bỗng thốt ra một câu bâng quơ: "Sống giữa thế giới rộng lớn muôn màu muôn vẻ thế này, một đứa nhóc năm tuổi đôi khi cũng có thể bị cuộc đời chèn ép đến mức không dám vui cười nữa. Chúng ta không thể chống lại, cũng chẳng thể khước từ, vì vậy chúng ta chỉ có một cách duy nhất là cố gắng mà thôi."

Đáp lại chị tiếp tục là một khoảng lặng khác, nhưng dường như lần này chẳng cần một lời nói nào, tự bản thân chị cũng đã có thể đoán được câu trả lời của Ánh Vy, nhờ vào nụ cười nhạt bất chợt xuất hiện trên biểu cảm của cô bạn.

"Em gửi tiền trước bốn ly luôn ạ." Quốc Duy chậm rãi bước đến trước quầy, cong môi cười rồi đưa tờ năm trăm cho chị chủ quán.

"Rồi, chị cảm ơn, đợi chị vào trong lấy tiền thừa một xíu nhé."

Ánh Vy liếc người trước mắt như đang đánh giá, tặc lưỡi, chỉ vào tờ tiền còn lại trong tay anh: "Sao không trả luôn hai trăm cho tiện?"

"Nhân viên ở đây xử sự với khách kiểu thế à?" Anh không thay đổi thái độ, cũng chẳng quay sang nhìn Ánh Vy lấy một cái, dường như đã đoán trước được câu hỏi này.

"Em xin lỗi ạ." Ánh Vy khó chịu cắn môi, giọng nói nghèn nghẹn như cố nén tức giận.

"Linh làm ca nào vậy?"

"Anh hỏi làm gì?" Ánh Vy cau mày hỏi ngược.

"Sắp tới chắc Linh sẽ bận lắm, em bảo Linh tạm nghỉ cho đến khi xong dự án đi, khuyên em ấy đừng cố quá. Anh làm thay cho Linh, nhờ em nói chị chủ cứ trả lương cho em ấy đều đặn nhé." Quốc Duy mân mê cành hoa nhài bằng len trong tay.

"Anh muốn giấu nó à?"

"Nếu Linh biết, em nghĩ Linh có đồng ý không?" Anh cười giễu.

"Coi như vì lợi ích của Linh, em sẽ giúp anh." Ánh Vy miễn cưỡng gật đầu, "Cơ mà, vì sao anh lại làm thế? Người thông minh như anh chắc cũng phải hiểu, làm thế này sẽ chẳng khiến Linh bớt ghét anh đi tí nào chứ nhỉ."

"Sao anh phải giải thích cho em?"

"Anh là người nhờ vả em đấy." Ánh Vy nắm chặt tay, tức đến nổ đom đóm mắt.

"Em không cần biết lí do đâu. Không phải lo, anh sẽ không bao giờ làm hại Linh." Quốc Duy khẳng định chắc nịch.

Ánh Vy nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm tựa đại dương của Quốc Duy, sau đó giật một tấm giấy, viết lịch làm việc của Gia Linh vào rồi thở dài ném về phía anh:

"Mong anh đừng có trở thành kẻ đáng khinh."

"Cảm ơn."

Sau khi Quốc Duy đã nhận lại tiền thừa và quay về bàn của mình, chị chủ quán mới lên tiếng thắc mắc: "Bình thường bạn nam nào tiếp cận Linh em cũng xua đuổi dữ lắm mà, sao nay chấp nhận dễ dàng thế?"

"Cái này chị phải nhìn mới hiểu được." Ánh Vy nhún vai, "Anh ta nhìn Linh như kiểu nhìn báu vật ngàn năm có một ấy, em sợ nếu từ chối rồi để Linh nó làm việc quá sức thì anh ta thật sự sẽ đấm em mất."