Hiểu Ngư vừa cầm lên miếng bánh quẩy thì Quế Quân đã ăn xong, anh kéo ghế đứng dậy một mạch lên cầu thang.
Trong lúc cô còn đang thực giả lẫn lộn thì anh tập trung ăn phần của mình, rất nhanh không một động tác lề mề.
Trong đầu cô lúc này lại thêm một luồng suy nghĩ mới ra đời. Gì vậy? Có phải do cô nên anh mới ăn không ngon? Hay là do cô cứ hỏi nên anh no ngang?
Cô ăn sáng trong mớ suy nghĩ lung tung, được một ít thì thấy Quế Quân từ phía cầu thang đi xuống. Anh thay quần áo tư trang khác chỉnh tề, đơn giản nhưng nhìn rất sang trọng, cực kỳ có khí chất.
Từ nhà ở đến quần áo cả những thứ mà cô nhìn thấy ở đây cũng đủ biết anh là một người giàu có đến mức nào, không chừng có thể một tay vung tiền đè chết cô.
_Ở nhà, còn nữa tốt nhất là ở yên đừng nuôi ý định bỏ trốn.
Anh nói rồi quay lưng đi mất, phòng ăn rộng rãi còn mỗi mình cô.
Hiểu Ngư nghĩ lời anh vừa nói, để có thể trốn đi trước tiên cô phải trốn khỏi căn nhà rộng lớn này. Biết đâu khi cô sắp bước chân qua cửa lớn thì người đàn ông kia đột ngột ở phía sau xuất hiện túm cô lại. Không biết lúc đó điều gì sẽ xảy ra nữa.
Chỉ cần qua hai tháng có lẽ cô sẽ được thả ra... Sẽ được về nhà, sau đó lại tiếp tục sống cuộc sống như trước kia chăng. Rồi đâu sẽ lại vào đó...
Thực sự tin.
Quế Quân lái xe vào thành phố về lại Tuyên gia, lâu rồi không về lần này gặp mặt chắc chắn sẽ nhận đủ lời bà càu nhàu than trách đi đến không biết đường về nhà.
Rất nhanh đã đến nơi, xe vừa đổ một chút liền có người ra mở cổng. Xe từ từ chạy tới băng qua đường lát gạch nhám rồi dừng hẳn ở bãi cỏ bên nhà.
Mấy hôm trước đợt tuyết đầu tiên đã đổ xuống mang theo khí trời trở lạnh cho những ngày sau đó. Buổi sáng lành lạnh không khí trong lành nắng chỉ vừa mới hé nhẹ nhàng mà ấm áp từng chút len lỏi xen qua muôn hoa lá cỏ.
_Đây hạt cho chúng mày hết.
Nhu Tiếu năm nay bà đã ngoài bảy mươi đang ngồi ghế gỗ bên hồ nước ung dung cho bồ câu ăn. Đám bồ câu hơn chục con vây quanh bà, chúng đi đi lại lại gật gù mỏ lấy số hạt trên mặt đất.
_Lão phu nhân, là thiếu gia về ạ.
Bà ngẩng đầu lên để nghe sau đó lại hướng mắt về bãi cỏ, từ xa người thanh niên cao ráo mà rất lâu rồi không thấy mặt đang dần tiến gần.
Bà nheo mắt nhìn kĩ, vẫn như trước không mấy thay đổi.
Quế Quân bước gần thì đám bồ câu vụt cánh bay mất, bà nội cũng gói lại túi hạt để qua một bên.
_Bà nội.
Quế Quân hơi cúi đầu chào bà một tiếng.
_Ồ tưởng anh đi luôn.
Bà nội Tuyên không buồn nhìn anh một cái giọng điệu hiện rõ thái độ trách móc.
_Do chuyến bay kéo dài thật lòng cháu cũng không phải không muốn về. Bà nội đừng giận.
_Ai dám giận anh.
_Rõ là bà đang giận.
Quế Quân cong môi cười cười ngồi xuống bên bà, cầm lấy đôi bàn tay đã đầy nét nhăn từ từ xoa bóp qua lại.
_Thế bao giờ tôi có cháu dâu.
_"..."
Lần nào anh về chủ đề đầu tiên bà đề cập đến luôn là cháu dâu. Sao cứ phải là cháu dâu mà không phải là anh.
Bao giờ anh lấy vợ, bao giờ tôi có cháu dâu. Tôi sắp không đợi được nữa rồi,...đại loại là thế.
_Có con là được mà.
Quế Quân ho nhẹ lên tiếng.
_Đừng đánh trống lảng, sượng quá!
_Bà à...
Anh thở dài một hơi, thật sự vấn đề này không hề dễ dàng.
Nếu tìm đại một người sau đó kết hôn làm bà vui. Rồi người con gái kia sẽ thế nào, kết hôn rồi sống với một người xa lạ không chút tình cảm. Cả hai đều mệt.
_Chi bằng lấy Nhược Mễ Ly. Con bé đó không phải rất ổn sao?
_Con chỉ xem cô ấy như em gái, không hề nảy sinh loại tình cảm khác.
_Không có từ từ sẽ có.
Anh càng đưa ra lí do bà nội càng bồi thêm, dường như nhất quyết bắt anh mang cháu dâu về cho bà.
_Một thời gian nữa con sẽ trả lời bà.
Quế Quân nghĩ một chút rồi thỏa hiệp với bà. Anh cũng không muốn bà phải thêm lo nghĩ về mình quá nhiều.
_Cụ thể là bao lâu?
Anh đưa hai đầu ngón tay lên trước mặt bà khẳng định hai tháng.
Bà nội có vẻ không mấy đồng ý nhưng thôi như vậy đi tệ hơn là không được gì.
_Bao giờ cháu đi nữa?
_Hiện đang nghĩ phép ạ.
_Chúng ta vào nhà, hôm nay con sẽ ở lại ăn cơm với bà. Còn làm cả mứt táo dẻo mềm thơm ngon đãi bà.
Bà nội Tuyên cực kì thích ăn mứt táo, tốt nhất là dùng mứt chung trà thảo mộc.
_Anh đang dỗ tôi sao?
_Không ạ.
Miệng nói một ý trong lòng lại một ý.
Quế Quân dìu bà vào trong vừa đi vừa nói cười, hai người tình cảm rất tốt. So với cha mẹ thì anh gần gũi với ông bà hơn nhưng chẳng may ông đi trước mà không đợi bà, bỏ lại người phụ nữ ở tuổi xế chiều đơn côi một mình.