Sắc mặt Hiểu Ngư trắng bệch ngay sau đó, trái tim trong lòng ngực đập loạn như thể muốn nhảy hẳn ra ngoài sẵn sàng rời bỏ cơ thể người.
Lần trước cũng vào buổi sáng xong việc cô ngủ mê man hơn ngày. Vừa nghĩ đã thấy sợ.
Nỗi sợ dần đà dâng cao, các đầu ngón tay cô run cả lên. Hiểu Ngư mắc vào căng thẳng hay sợ hãi các đầu ngón tay không hiểu vì sao cứ run không ngừng khiến tay cũng theo đó mà mất lực. Nhất thời không biết làm sao cô cứ cố chấp trườn người lên rồi lại bị Quế Quân kéo xuống áp sát vào người, khoảng cách rất gần khiến cô mặt trắng rồi lại đỏ phừng, lông tơ dựng hẳn cả lên.
Ngón tay được nước trong hoa h.uyệt bôi trơn ra vào càng thêm dễ dàng. Quế Quân cho thêm ngón tay vào hai ngón tay thay phiên căng ra vách thịt hồng non nớt.
_Ứm... đừng căng nữa.
Hiểu Ngư cả người uốn éo theo nhịp ngón tay di chuyển. Từng trận khoái cảm liên tục ập đến kích thích các dây thần kinh khiến Hiểu Ngư có cảm giác kì lạ không rõ là gì. Mấy lần trước cũng là cảm giác này, vừa bức bối vừa thoải mái.
Quế Quân nhìn biểu cảm trên mặt cô, đã sướng còn cố cắn môi kiềm lại. Xem cô được bao lâu, anh thả lực tay rồi đột nhiên chen đường đi sâu vào. Ngón tay cong lên nhấn mạnh vào mô thịt mềm. Hiểu Ngư tay bấu chặt lấy ga giường, ngón chân đều co quắp lại run lẩy bẩy phút chốc đạt đến cao trào.
D.ịch trắng từ hoa h.uyệt chảy ra trông như mạch nước ngầm vừa được khai phá đang từ từ chảy ra trong khe suối. Hai cánh hoa môi hồng nhuận thấm nước cũng bóng loáng như phát ra mị lực hấp dẫn thị giác.
Hiểu Ngư lúc này đang thoải mái cơ thể tận lực thả lỏng, Quế Quân dựa vào thế đó lấy ra vật lớn đã cương cứng, phần đầu nhẹ nhàng trừu sáp ở cửa động, mượn độ trơn từ d.ịch mật mà đi vào. Đường lối trơn ướt thuận lợi đôi đường tiến lui.
_Ha...khoan đã.
Quế Quân phát đầu vậy mà hẳn lút cán khiến Hiểu Ngư không kịp trở người, bên dưới bị ép căng ra bao trọn lấy gậy thịt to lớn ấm nóng. Hiểu Ngư hít một hơi, chân mày cau chặt, vẫn còn đau mà không dữ dội như mấy hôm trước nhưng cảm giác lúc này trướng vô cùng.
_Ư...chậm.
Anh vừa vào đã hăng hái động thân, tốc độ vô cùng nhanh khiến Hiểu Ngư không sao thích ứng nổi. Đường đi bên trong siết chặt hòng ngăn cản dị vật tiến tới, cả người Hiểu Ngư cũng căng chặt, lồng ngực phập phồng lên xuống hít thở không thông.
Quế Quân bị bóp cũng đau đến nhăn mặt, tay bên trên xoa xoa lấy đầu nụ hoa giúp cô thêm thả lỏng.
_Thả lỏng ra định bấm gãy thằng em tôi à?
_Ha...chú rút ra đi, trướng quá.
Quế Quân nhất quyết không lui ra, mỗi lần vào rất khó khăn tuyệt đối không bỏ qua.
Anh đành dịu giọng dỗ cô, bên dưới lại từ tốn di chuyển, nhẹ nhàng ma sát với tường thịt mẫn cảm.
Hiểu Ngư vẫn là gắng người chịu đựng, cơ thể theo chuyển động của anh cứ lắc lư qua lại đến ng.ực cũng thế, mặt lại đỏ bừng nóng ran lên.
Hiểu Ngư cảm thấy thẹn quá với lấy cái gối che mặt mình lại nhưng bị Quế Quân nhanh chóng ngăn cản bắt lấy cái gối ném sang một bên.
Anh tốc chăn ôm cô ngồi dậy, gậy thịt lớn theo chuyển động o ép lên thịt non bên trong tạo ra luồn khoái cảm kích thích cả hai người.
Cơ thể Hiểu Ngư bị phơi bày ra không khí chợt run lên. Có chút lạnh, lông tơ tóc gáy dựng hẳn cả lên.
Cô lạnh Quế Quân thì không thế nên anh vẫn cứ tiếp tục.
Bắt đầu lúc trời vẫn còn tờ mờ tối mãi đến khi mặt trời ló dạng lên cao không biết Hiểu Ngư đã ra bao lần, chỉ biết hiện tại cô mệt quá, hai chân mất hẳn cảm giác, đùi trong bị cắn nhéo chi chít dấu đỏ, hai đầu nụ hoa cũng không mấy khá hơn, miệng h.uyệt vẫn chặt chẽ siết lấy vật lớn.
Quế Quân còn nói rằng chặt như này nhất định phải chơi nhiều cơ may mới lỏng ra.
Hiểu Ngư nghe đến thất kinh liên tục giãy nãy.
_Hức...chú ơi ngừng...tôi mệt quá! Sắp không thở nổi.
_Ừm...ngoan, một chút nữa. Buổi chiều dẫn em mua thêm quần áo.
Quế Quân đột nhiên ôn nhu dỗ dành cô. Chính anh còn không biết lúc này mình kì lạ đến mức nào.
Một chút nữa của Quế Quân cũng không rõ là bao, Hiểu Ngư được buông đã lăn ra ngủ mất mặc kệ anh tắm rửa hay còn muốn nữa hay không. Chiều tối Quế Quân gọi cô dậy nhưng cô cứ ngọ nguậy trốn đầu cuộn mình trong chăn không chịu dậy. Cô chỉ muốn ngủ thật sự không nổi nữa.( Đôi khi ngủ cũng là một loại chữa lành´꒳`)
Anh sau đó có việc liền ra ngoài, trước lúc đi còn dặn quản gia khi nào Hiểu Ngư dậy thì tắm rửa giúp cô lần nữa rồi mang cháo bí đỏ đưa cô ăn hết.
Quản gia có chút ngạc nhiên không ngờ thiếu gia lại dặn kĩ như vậy. Người làm khác không biết còn bà thì biết rõ mối quan hệ cụ thể giữa thiếu gia nhà mình và cô gái kia là như thế nào.
Do Hiểu Ngư cứ ngủ lì mãi không dậy nên Quế Quân đã tự chọn mua thêm quần áo cho cô. Chính anh cũng thừa nhận rằng mình đã nhẹ nhàng hơn khi biết rõ gia cảnh của cô.
Có phải loạt hành động trên là sự thương hại nhất thời dành cho đứa trẻ tội nghiệp lớn lên trong sự túng thiếu cùng cực?