Trà Kỷ Tử

Chương 57: Nỗi lo (2)



_Nếu bây giờ tôi nói sẽ tìm lại gia đình cho em, có tin không?

Hiểu Ngư ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt người đàn ông ngày ngày ở cạnh cô, giờ phút này nó mơ hồ quá, cảm giác như những gì cô vừa nghe đã tan ra biến mất hoàn toàn trong không khí, như chưa từng xảy ra.

_Chú nói thật sao?

Mẹ đã đi, chính mẹ đã để cô lại và rời đi mất vào ngày hôm đó. Bây giờ chắc hẳn cuộc sống bà ấy đã tốt hơn, nói không chừng còn có cho mình một gia đình mới trọn vẹn hơn, có những đứa con ngoan ngoãn xinh xắn hơn, chứ không phải là một đứa ngốc nghếch toàn mang lại phiền phức gánh nặng như cô.

Nếu Quế Quân thật sự tìm lại được, liệu lúc ấy mẹ có chịu nhận cô hay là ngoảnh mặt làm ngơ rằng mình chưa từng có đứa con như vậy. Còn ba của cô nữa, cô còn không rõ ông ấy có thật sự hiện hữu trong cuộc đời của cô hay không nữa, hay cũng rời bỏ mẹ con cô trước đó.

Ánh mắt Hiểu Ngư dường như trống rỗng một mảng, đang nhìn Quế Quân với tia hy vọng loé lên trên bờ vực chênh vênh. Cô nghĩ tới cũng tức là cô cũng muốn và đang muốn.

Quế Quân mở nắp lấy ra trong hộp một sợi dây chuyền có luồng một chiếc nhẫn ra đưa lên trước mặt Hiểu Ngư.

Anh cầm chiếc nhẫn lật mặt trong có khắc chữ cho cô xem. Nhẫn được khắc trên cùng một vị trí đó cả mặt trong lẫn mặt ngoài. Thiết kế tinh xảo bởi được nạm một viên kim cương nhỏ nhưng lại sáng vô cùng. Giống một cái nhẫn đính hôn.

_Mặt trong cái nhần có khắc kí tự của thương hiệu trang sức thuộc tập đoàn Vũ Tuyên, là tập đoàn của nhà tôi...và tôi đã nhìn thấy một người đàn ông khác mang cái nhẫn giống hệt như này.

_Dĩ nhiên không phải là trùng hợp, mặt ngoài của nhẫn người đó mang có khắc hai chữ cái "ĐQ". Cái nhẫn tôi đang cầm cũng có.

_Nếu như vậy thì sao chứ?

Hiểu trước giờ cũng không biết trên nhẫn có những chi tiết như vậy, từ bé đến giờ cô chỉ xem qua một hai lần, chỉ những lúc nhớ mẹ cô mới dám mở ra xem một chút.



_Em không nghĩ đó là nhẫn đính hôn của ba mẹ em?

_Nhưng mà...đã lâu như vậy rồi thì làm sao tìm được. Với lại...

_Tôi sẽ cho người tra thông tin về người đã mua nhẫn. Tất cả thông tin của khách mua hàng đều được lưu trữ lại kế cả ngày mua.

_Em không mong tìm lại người thân của mình?

_Có..

Hiểu Ngư chưa nói hết lời nước mắt không kìm được đã trào ra. Cô rất muốn là đằng khác, muốn một lần biết được cảm giác có gia đình trọn vẹn, muốn biết thế nào là bữa cơm là không khí gia đình. Đến lúc đó sẽ không ai nói cô là "thứ dưới đất chui lên nữa"

Cô ôm eo Quế Quân úp mặt trong lòng anh thút thít, cánh tay nhỏ vòng qua ôm chặt lấy người anh. Cảm ơn vì lúc này cô vẫn còn Quế Quân bên cạnh, anh đã làm rất nhiều chuyện vì cô, chuyện gì cũng có thể đến bây giờ gia đình cũng muốn tìm lại cho cô.

Đình Hiểu Ngư cô thật sự nợ anh quá nhiều, cả đời này cũng không trả hết.

Quế Quân im lặng tựa cằm lên vai Hiểu Ngư suy nghĩ, anh tin phán đoán của mình là đúng. Tin chắc chắn là người đó không lệch đi đâu được. Làm gì có sự trùng hợp nào cứ lặp đi lặp lại như vậy. "ĐQ" được khắc trên nhẫn chắc chắn là chữ cái đầu trong họ của ba mẹ Hiểu Ngư và đó là nhẫn đính hôn.

Nhưng điều anh thắc mắc là tại sao một người đeo nhẫn một người lại xâu vào dây chuyền. Còn nữa mẹ cô để lại là vì muốn cô tìm lại ba mình nghĩa là bà đã có ý định từ bỏ, anh không tin một người mẹ lại có thể nhẫn tâm từ bỏ đứa con bé bỏng do chính mình đã mang nặng đẻ đau, lí do vì sao bà lại bỏ đi. Hướng thông tin anh biết được là hai mẹ con cô sống ở khu nhà thuê đó hoàn toàn không có sự xuất hiện hay nghe ai nói đến người ba.

Quế Quân lại lo lắng đến khi tìm được người kia không muốn nhận con hay vì bất kì lí do nào đó. Hiểu Ngư đã phải chịu quá nhiều tổn thương trong quá khứ và những tổn thương đó dường như đã hình thành bóng ma tâm lý trong cô, ám ảnh mãi không buông. Anh không muốn tâm hồn cô phải chịu thêm bất kỳ đã kích nào nữa.

Đề nghị lần này của anh có thật sự đúng đắn hay anh đang gián tiếp làm cô tổn thương?