Trà Lê, Em Đang Nói Cái Gì Cơ

Chương 27: C27



Ngày hôm sau, Trà Lê dậy rất sớm, vừa mới mở mắt ra đã lập tức gọi điện thoại cho Úc Bách, muốn biết kết quả thảo luận của tổng thư ký Úc Tùng với uỷ ban đêm hôm qua như thế nào. Về việc “nhiệm vụ bảo vệ trẻ vị thành niên” trong nhiều năm của Vị Bảo Biện, tòa thị chính có thái độ như thế nào và sẽ có biện pháp gì.

Chuông báo nhắc nhở nửa phút Úc Bách mới ấn nghe.

Trà Lê còn tưởng hắn còn đang ngủ, đang muốn xin lỗi thì Úc Bách bên kia đã cười lên:

– Đỡ phải ấn chuông cửa, anh xuống dưới mở cửa cho tôi đi.

Trà Lê: –??!!!

Anh một mặt nghĩ bụng, lừa người ta à, một mặt đi chân không xuống đất bước đến bên cửa sổ nhìn xuống bên dưới nhà.

Úc Bách vừa mới đỗ xe ở bên ngoài cửa nhà Trà Lê, vừa nghe điện thoại vừa xuống xe đẩy cổng ra, đi thẳng vào khu vườn hoa diên vĩ, đột nhiên giật mình ngẩng lên nhìn, quả nhiên thấy tấm rèm ở phòng ngủ tầng hai được hé mở.

Khoảnh khắc hắn ngước lên, khe rèm cửa lập tức được khép lại.

Trà Lê xuống dưới mở cửa, biểu cảm rất nghiêm túc nói:

– Tôi đang muốn hỏi anh tình hình tiến triển vụ việc đây, anh mau vào đi.

Úc Bách cầm theo cái túi đi vào trong nhà.

Trà Lê đóng cửa lại, sau gáy treo một cái khung hệ điều hành mini, nội dung liên tục đổi mới:

Vì sao nhìn thấy anh ta mình lại vui thế nhỉ?

Vì sao vì sao vì sao?

Này rốt cuộc là vì sao?

A mặc kệ, mình vui quá đi!

—— Cảnh sát Trà Lê lòng dạ không đủ sâu muốn học thành quả che giấu hệ điều hành sơ cấp.

Úc Bách: – …

Trà Lê đóng cửa lại, lúc quay lại cũng từ bỏ mọi tâm tư, giữ chặt lấy Úc Bách dẫn hắn ngồi xuống sô pha, lại muốn đi rót nước mời hắn.

Úc Bách giữ tay anh lại, nói:

– Anh đừng gấp, đã nói tôi đến sẽ tự mang rồi.

Trong túi giấy hắn mang theo có hai bữa sáng kiểu Trung Hoa do đầu bếp nhà họ Úc làm, ngoài ra còn có mấy túi đồ ăn vặt, cơm cháy và khoai tây chiên đều là khẩu vị mà lần trước Trà Lê nói thích.

– Anh đúng là …người tốt. – Trà Lê càng vui vẻ hơn, hào phóng phát tấm thẻ người tốt.

Úc Bách rất thẳng thắn thừa nhận:

– Đúng vậy, tôi cũng thấy mình rất tốt.

Hai người ngồi cùng nhau ăn sáng, Úc Bách cũng đồng thời thông báo cho Trà Lê tình hình mới nhất.

Úc Tùng làm thêm giờ cho đến rạng sáng mới về nhà, triệu tập đại diện ủy ban đến dự cuộc họp, do Úc Tùng đích thân chủ trì cuộc họp. Tổng thư ký trần thuật:

– Từ vụ việc mà em trai và người bạn cảnh sát trong lúc vô tình đã phát hiện ra, sự việc can hệ trọng đại, thế nên tôi mới đành phải làm phiền đến thời gian cá nhân của mọi người. Bởi vì việc này có liên quan đến tương lai và hy vọng của toàn thành phố Noah.

Nhóm đại diện nghe xong toàn bộ sự việc, trong lúc bị sốc ngắn ngủi đã lập tức đưa ra quyết định, tất cả các đại diện của ủy ban sẽ cùng nhau thẩm vấn trưởng phòng số 1 của Vị Bảo Biện.

– Trưởng phòng số 1 nói thế nào? – Trà Lê lo lắng sự việc này sẽ không được thuận lợi, nói, – Nếu chị ta không thừa nhận, tôi có thể làm chứng, tôi là cảnh sát đã đích thân điều tra toàn bộ sự việc. Tôi có nhân chứng, một trong những người bị hại là con trai cộng sự của tôi, nhân chứng mục kích, nhân viên công tác trạm tàu điện ngầm, cùng với nhân viên hiệu sách. Tôi còn có vật chứng, công cụ sửa chữa bị tịch thu hiện đang nằm trong tủ sắt của tôi.

Úc Bách lại tung ra câu trả lời khiến cho Trà Lê bị bất ngờ:

– Trưởng phòng số 1 không hề chối tội mà thừa nhận toàn bộ. Chị ta thừa nhận nhiều năm qua Vị Bảo Biện luôn sử dụng công cụ sửa chữa để can thiệp vào sự trưởng thành của trẻ vị thành niên của thành phố Noah, thậm chí chị ta còn chủ động nộp lên hồ sơ dự phòng, có hơn một trăm nhiệm vụ chỉnh sửa do đích thân chị ta phê chuẩn.

Trà Lê đang uống sữa đậu nành ướp lạnh, vừa nghe thế, nhiệt độ của sữa đậu nành ướp lạnh còn giảm xuống thấp hơn mười hai lần.

– Thế nhưng. – Úc Bách tiếc nuối nói, – Khi bàn giao hồ sơ dự phòng, trưởng phòng số 1 còn tỏ vẻ có những điều khoản đặc biệt trong Luật Hành chính của Thành phố Noah liên quan đến nội dung công việc của Vị Bảo Biện, căn cứ theo quy định của điều khoản đó, sự tồn tại và việc sử dụng công cụ sửa chữa là hợp pháp, thực thi pháp luật sửa chữa là chức năng nhiệm vụ của Vị Bảo Biện ngay từ khi mới thành lập, hàng quý, các báo cáo công việc sẽ được gửi đến lãnh đạo cao nhất của các cơ quan dân sự và sở cảnh sát, thực hiện theo đúng chế độ và quy định của pháp luật. Trước đây không thực hiện công khai trước toàn dân cũng do quy định bảo mật của bộ phận đặc biệt, nhiều năm qua Vi Bảo Biện vẫn luôn hoạt động như thế, còn có cục trưởng cơ quan dân sự và…thự trưởng của tổng thự cảnh sát đều đã chứng thực chuyện này.

Trà Lê vô cùng ngỡ ngàng:

– …Thự trưởng không biết về công cụ sửa chữa cơ mà?

– Chú ấy với cục trưởng cơ quan dân sự đều không biết Vị Bảo Biện khi làm việc đã dùng phương pháp gì. – Úc Bách nói, – Trên báo cáo của Vị Bảo Biện không viết rõ ràng, họ chỉ biết Vị Bảo Biện sửa chữa cho trẻ vị thành niên thôi. Nhưng lời khai mà họ cung cấp cho ủy ban có thể chứng minh tính hợp pháp của các công việc hàng ngày của Vị Bảo Biện.

Chính là nói, việc Vị Bảo Biện sử dụng công cụ sửa chữa để “sửa chữa” trẻ vị thành niên là hợp pháp.

– Thế nhóm đại diện nói như thế nào? – Trà Lê nói, – Dù là trên trình tự hợp pháp nhưng trên mặt luân lý đạo đức cũng không thể bỏ qua được.

Úc Bách nói:


– Anh tôi nói, ýkiến ​​của các đại biểu đều được chia đều giữa ưu và nhược điểm, 50-50.

– … – Trà Lê rất sốt ruột, – Có phải họ chưa hiểu rõ hiệu ứng dây chuyền của công cụ sửa chữa này không? Nó không chỉ loại bỏ khuyết điểm mà còn có ảnh hưởng đến về sau nữa? Anh còn chưa nói rõ với anh trai anh về hậu quả của việc tước bỏ một phần cảm xúc này hay sao?

– Nói rồi. – Úc Bách nói, – Tối hôm qua tách ra với anh xong, tôi đến văn phòng anh ấy luôn, cũng nói ra các vấn đề mà anh đã phát hiện ra. Anh tôi vô cùng sốc và phẫn nộ. Nhưng mà chắc anh hiểu rõ hơn tôi, thành phố Noah không phải là thành phố chỉ nói suông, tổng thư ký cũng không phải hoàng đế, có nhiều lúc anh ấy cũng phải nghe theo quyết nghị của các đại diện. Thực ra có rất nhiều đại diện cho rằng công cụ chỉnh sửa có tác dụng tích cực đến việc sửa sai cho trẻ em đi đúng đường, và nó đã bảo vệ hiệu quả nhiều trẻ em khỏi những sai lầm nhỏ biến thành sai lầm lớn. Ý kiến của họ là Vị Bảo Biện không thể lạm dụng công cụ sửa chữa, cần phải được giám sát một cách khoa học hơn và việc sử dụng chúng cần được hạn chế, nhưng không nên dừng hoàn toàn.

Trà Lê rất choáng:

– Tôi đã quá sai lầm khi hiểu sai sự việc, cớ sao họ cũng mắc sai lầm vậy chứ, lẽ nào họ cũng không phát hiện ra hay sao? Tôi chỉ là một cảnh sát nhỏ, bộ não mạnh nhất của sở cảnh sát thì cũng chỉ có phá án mà thôi, họ mới là những ngời quản lý thành phố, tương lai của Thành phố Noah sẽ do họ kiểm soát, tại sao họ lại ngu dốt đến vậy? Một đám ngu ngốc giống như tôi!

Úc Bách lại nở nụ cười:

– Anh đừng nóng, tôi còn chưa nói xong mà. Tổng thư ký Úc Tùng đã vượt qua mọi sự phản đối và có bài phát biểu đầy nhiệt huyết để cứu những đứa trẻ, cuối cùng đã thuyết phục được đa số đại biểu, và kết quả bỏ phiếu là—

Cái người này sao lại dừng vào lúc quan trọng vậy chứ!

Trà Lê sốt ruột đến mức biến thành một người tí hon bản Q phát điên nói:

– Anh mau nói đi, anh mau nói đi.

– Ủy ban đã đưa ra quyết định. – Úc Bách nói, – Công khai toàn bộ việc này trước công chúng, tiếp tục sử dụng hay cho dừng công cụ sửa chữa hay không sẽ được quyết định bằng cuộc bỏ phiếu của người dân tại phiên điều trần.

Phiên điều trần ban đầu nhằm mục đích mời người dân bỏ phiếu về việc liệu văn phòng thứ hai của Vị Bảo Biện có nên tiếp tục giữ lại hay là bãi bỏ.

Úc Bách nói:

– Hiện tại họ quyết định hai vụ việc sẽ cùng được thu thập ý kiến, phiên điều trần được quyết định vào cuối tuần sau, đủ cho người dân có thời gian để hiểu rõ sự thật.

Trà Lê nhíu mày gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện, vội nói:

– Thế tuần này nhiệm vụ hằng ngày của Vị Bảo Biện thì sao, chả lẽ những người mặc đồ đen kia vẫn tiếp tục chấp hành à?

– Đương nhiên là cũng phải tạm dừng rồi. – Úc Bách nói, – Hơn nữa tất cả các trường tiểu học và trung học trong thành phố sẽ đóng cửa trong một tuần. Ngày hôm nay chắc sẽ thông báo luôn đó.

Trà Lê nghi hoặc:

– Nghỉ học để làm gì?

– Ở nhà chờ, sẽ có chuyên gia tới nhà thông báo trẻ con nhà họ có từng là mục tiêu nhiệm vụ của Vị Bảo Biện hay không. – Úc Bách nói, rồi nở nụ cười thần bí, – Trưởng phòng văn phòng số 1 nói, hiệu quả của công cụ sửa chữa có thể đảo ngược lại được đấy.

Trà Lê: –!!!

Mười giờ sáng ngày hôm đó, tòa thị chính đã tổ chức họp báo vạch trần việc Vị Bảo Biện đã sử dụng trái phép thiết bị cải tạo để can thiệp đối với trẻ vị thành niên trong nhiều năm qua.

Sau khi sự việc được tiết lộ, dư luận đã dậy sóng.

Tới gần giữa trưa, trên TV, báo in và các phương tiện truyền thông tự do đều đưa tin về vụ việc, các nền tảng trực tuyến lớn đăng thông tin, toàn bộ cư dân mạng đều đồng loạt chú ý đến tình hình diễn biến phát triển tiếp theo, trên các đường phố, ngõ ngách, người dân cũng bàn tán và tranh cãi về vấn đề này.

Sau bữa cơm trưa, Trà Lê nằm trên sô pha lướt điện thoại, nhìn thấy sự việc có tiến triển rõ rệt, trong lòng tràn đầy hy vọng về kết quả của phiên điều trần.

Thự trưởng bưng chén trà từ bên ngoài bước vào, mặt mày sưng sỉa càu nhàu:

– Sao cháu lại để cả giày nằm trên sô pha vậy?

– Giày cháu rất sạch. – Trà Lê nói, – Ở nhà mà chú cũng nhiều chuyện thế cơ à?

Thự trưởng nổi giận:

– Bởi vì đây là nhà chú! Đây là sô pha của chú!

Trà Lê: – …Ồ ồ ồ cháu xin lỗi, cháu quên mất.

Anh ngồi dậy phủi phủi lớp bụi không tồn tại trên ghế sofa, đế giày quả thực rất sạch sẽ.

Buổi sáng nay, anh đến nhà thự trưởng trước 10 giờ, đi thẳng vào nhà thự trưởng yêu cầu thự trưởng cùng anh xem phát sóng trực tiếp cuộc họp báo, vừa xem vừa nói kháy thự trưởng, quý nào cũng nhận được báo cáo công việc của Vị Bảo Biện, chú có nghiêm túc xem không? Có nghiêm túc đặt câu hỏi không? Những việc hay ho mà họ làm chú có biết không?

Tối hôm qua thự trưởng nhận được cuộc hẹn gặp của ủy ban, mí mắt đã nhảy liên tục, mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó rồi, hiện tại xem phát sóng trực tiếp cuộc họp báo, biết được chân tướng sự việc, lại bị Trà Lê ở một bên nói kháy ra vào, tức đến nỗi huyết áp tăng vòn vọt.

Cảnh sát Trà Lê rất biết săn sóc lấy ra lọ thuốc đã chuẩn bị sẵn có dán nhãn “Thuốc hạ huyết áp”, vừa nói kháy chế nhạo thự trưởng vừa đưa thuốc cho ông uống.

Huyết áp của thự trưởng viu một phát tăng lên, Trà Lê cho ông uống một viên, viu một phát hạ xuống. Trà Lê tiếp tục chế giễu ông, huyết áp lại lập tức tăng lên, tiếp tục uống một viên nữa, huyết áp lại hạ xuống… Cột huyết áp màu đỏ mà chỉ Trà Lê mới nhìn thấy hết đi lên lại hạ xuống, suýt chút nữa thì hỏng rồi.

Đây cũng là cách Trà Lê trả thù thự trưởng vì ông không chịu tiết lộ tung tích cộng sự cho anh.

Vợ thự trưởng dẫn học sinh cấp ba đi mua đồ, từ bên ngoài đi vào đã thấy hiệu trưởng nằm đó, sùi bọt mép, còn Trà Lê thì đang ở bên cạnh ăn hoa quả.

– Giáo viên của em vừa thông báo toàn trưởng được nghỉ trọn tuần này. – Học sinh cấp ba reo lên chạy tới, lại ngạc nhiên kêu lên, – Xảy ra chuyện gì vậy ạ? Ông làm sao vậy anh?

Thự trưởng khò khè ngồi dậy ôm thùng rác bắt đầu nôn.


Trà Lê nói:

– Ông em uống nhầm thuốc, nôn mấy lần thì khỏe thôi. Nếu em mà ăn nhầm đồ, nhớ phải nôn ra đấy, nôn ra thì mới khỏe lên được.

– Vâng ạ. – Học sinh cấp ba đã có được một số kiến ​​thức sơ cứu.

Trà Lê ăn trưa ở nhà thự trưởng, thấy cậu học sinh cấp ba ở chung với vợ chồng thự trưởng rất hòa hợp, ngoan ngoãn và rất được ông bà yêu quý, không hề mang dáng vẻ khiến người ta thấy phiền như ở trước mặt mình.

Ăn cơm xong vợ thự trưởng và học sinh cấp ba đi ngủ trưa, thự trưởng đi vào vườn chăm sóc vườn rau, Trà Lê nằm ở sô pha chơi di động, bị thự trưởng không thích vì không chịu cởi giày.

Thự trưởng ở vườn rau bị phơi nắng đến mặt đỏ phừng phừng, ông vặn khăn ướt lau mặt, hỏi Trà Lê:

– Sao hôm nay không thấy cháu và Úc Bách dính vào nhau thế? Chú nghe nói mấy ngày vừa rồi hai đứa cháu dính lấy nhau khoe ân ái khắp nơi.

Trà Lê biết có giải thích cũng không giải thích rõ được, mà anh cũng lười đi làm sáng tỏ, chỉ nói:

– Từ lúc vụ việc của Vị Bảo Biện xảy ra, văn phòng anh trai anh ấy thiếu người, quá nhiều việc sợ là không xử lý hết được nên bảo anh ấy đi hỗ trợ. Thế nên anh ấy đi làm không công mấy ngày cho anh trai anh ấy rồi.

Việc này là Úc Bách mang thêm việc cho anh trai, hắn đi hỗ trợ xử lý cũng là điều đương nhiên. Bản thân Úc Tùng có lẽ cũng muốn dạy em trai làm việc, nên nhân cơ hội này bảo em trai đi theo mình.

Thự trưởng ghé sát vào, hỏi:

– Cháu đã gặp người nhà cậu ta chưa?

Trà Lê: – … Chú đừng lo việc không đâu.

Thự trưởng nói:

– Thế nào là việc không đâu? Hai đứa cháu yêu đương thần tốc, đã sắp đến bước gặp phụ huynh, bên cháu không có người lớn, tất nhiên phải là chú ra mặt rồi!

Trà Lê quả thực không biết phải nói thế nào, có quá nhiều sự nhầm lẫn ở đây.

Thứ nhất là anh với Úc Bách không hề yêu nhau gì cả.

Thứ hai càng chưa nói đến chuyện gặp người lớn trong nhà.

Cuối cùng là dù có gặp, vì sao phải cần thự trưởng ra mặt? Đương nhiên phải là cộng sự rồi…Cộng sự rốt cuộc đang ở đâu?

Anh đã liên tục dò hỏi, nhưng thự trưởng kiên quyết không chịu tiết lộ, hơn nữa mỗi lần bị anh dò hỏi, trạng thái thời gian thực ở giao diện thông tin đều cùng một nội dung: Để bảo vệ bản thân và bảo vệ Trà Lê, không thể nói sự thật ra được.

– Từ lâu chú đã biết cộng sự của cháu không phải do người của Vị Bảo Biện bắt. – Trà Lê đột nhiên nổi lên nghi ngờ, – Chú cố tình tạo hiểu lầm cho cháu, muốn cháu đi điều tra Vị Bảo Biện. Từ lâu chú đã phát hiện Vị Bảo Biện có vấn đề, có phải không?

Cáo già thự trưởng này phủ cái khăn ướt lên đâu, vừa buồn cười vừa chân thành nói:

– Không có, chú không hề.

Mấy ngày sau, tới thứ Tư, Úc Bách cuối cũng cũng bứt ra được hẹn Trà Lê ăn cơm.

Trước đó Úc Bách cũng đã bắt đầu dần dần điều chỉnh phong cách ăn mặc của mình, không hề hoa hòe hoa sói lòe loẹt như Úc Bách 1.0 nữa, mấy ngày nay đến văn phòng tổng thư ký làm những công việc lặt vặt, hắn đã cắt tóc ngắn, trang phục cũng biến thành áo sơ mi cùng quần tây.

Nơi hai người hẹn gặp nhau là cạnh một tòa nhà nổi bật gần nhà Trà Lê.

Vợ chồng thự trưởng tối nay đi xem nhạc kịch, Trà Lê đành phải dẫn theo học sinh cấp ba không có ai trông. Hai người vừa đi vừa tìm xem Úc Bách đang ở đâu.

Kiến trúc nổi bật của phố Bagel là một tượng điêu khắc bánh mì tròn đầy màu sắc rực rỡ cao ba mét. Úc Bách đứng trước bánh mì tròn, vừa lúc đứng chính giữa vòng tròn, cảm thấy mình đã rất nổi bật.

Trà Lê và học sinh cấp ba vừa cãi nhau vừa đi đến đây tìm người.

Úc Bách nhìn thấy, sao còn mang theo trẻ con thế? Thôi thôi đã mấy ngày không gặp nhau rồi, không sao cả, gặp được nhau là vui rồi…Lập tức đứng thẳng tắp tạo ra tư thế cực kỳ đẹp trai.

Trà Lê đi tới, đi qua!

Anh đi qua trước mặt Úc Bách.

Úc Bách: – …

Trà Lê và học sinh cấp ba đi đến đầu bên kia rồi nhanh chóng quay lại, mù mịt nhìn khắp nơi, lại chẳng hề thấy cái người mình đang tìm ở ngay trước mặt mình.

Úc Bách: – …

Học sinh cấp ba: – Úi trời, bạn của anh thất hẹn với anh rồi!

Trà Lê không thể nào nghe nổi câu vu khống thế được, tức giận rồi:


– Bạn anh không phải là người như vậy.

Úc Bách: – Khụ khụ khụ!

Trà Lê và học sinh cấp ba quay đầu lại, cuối cùng đã phát hiện ra Úc Bách đang đứng trước bánh mì tròn.

– Sao anh lại ăn mặc như thế này? – Trà Lê hỏi, – Làm tôi còn tưởng…là tượng điêu khắc mới chứ.

Học sinh cấp ba phụ họa theo:

– Đúng vậy á, em cũng nghĩ vậy á, một cái bánh mì tròn quá đơn điệu, cho nên khắc thêm một người đứng bên cạnh ăn bánh mì tròn.

Học sinh cấp ba nghĩ sao nói vậy, nói xong còn cảm thấy buồn cười, thế là cười lên mấy tiếng.

Trà Lê nói xong nhìn quanh, mấy giây sau, trên đầu xuất hiện làn khói trắng giống như máy hơi nước.

Úc Bách nhìn không hiểu, mà cũng không thèm để ý việc bị bỏ qua, nói:

– Mãi tôi mới xong việc được, muốn dẫn anh…hai anh em đi ăn món ngon. Hai người muốn ăn gì?

Học sinh cấp ba rất cụ thể:

– Em muốn ăn hamburger.

Trà Lê đành phải nói:

– Tôi gì cũng được.

Úc Bách đành phải dẫn hai người đi mua hamburger.

Học sinh cấp ba vốn dĩ chính là một đứa trẻ vị thành niên, vóc dáng lại nhỏ, cả đường đi cứ luôn túm ống tay áo của Trà Lê, Úc Bách đi trước hai người.

Trà Lê đi phía sau nhìn hắn, tim đập thình thịch thình thịch như nai con, Úc Bách thay đổi cách ăn mặc, tóc cắt ngắn, sao bỗng nhiên trở nên đẹp trai thế nhỉ? Túi da này vốn dĩ đã đẹp rồi, trước kia Trà Lê cũng than thở 1.0 quá đẹp trai, nhưng mà nó hoàn toàn khác với vẻ đẹp trai và khí chất hiện tại của hắn, hoàn toàn không giống nhau, không hề giống nhau chút nào, nhưng mà không giống ở chỗ nào vậy.

Học sinh tiểu học và trung học đều được nghỉ, quán hamburger chật kín, Úc Bách đi vào xếp hàng, bảo Trà Lê và học sinh cấp ba chờ bên ngoài, hỏi Trà Lê:

– Anh muốn ăn vị gì?

Trà Lê chọn vị xong, học sinh cấp ba nói:

– Của em cũng giống anh trai.

Úc Bách đi vào.

Trà Lê nói:

– Em vừa là khỉ nhỏ vừa là nhân tinh.

Học sinh cấp ba khinh thường:

– Vậy thì có sao, anh giống khỉ lớn, em là con khỉ nhỏ giống anh. Chắc chắn anh là con riêng của bố, hai chúng ta là anh em ruột.

Hai người gườm gườm với nhau, nhưng học sinh cấp ba vẫn túm chặt ống tay áo của Trà Lê.

Úc Bách mua hamburger trở lại, ba người ngồi ở trên ghế dài bên cạnh quảng trường vừa ăn vừa trò chuyện.

Chủ yếu là Úc Bách và Trà Lê nói chuyện với nhau, hai người nói về những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua không gặp nhau, Úc Bách nói về mình bận những việc gì, hỏi Trà Lê:

– Mấy ngày nay anh làm gì?

Hắn nhìn Trà Lê với đôi mắt sáng ngời, tràn đầy mong đợi.

Trà Lê nói:

– Hôm kia bắt được tên trộm mỗi ngày ở cửa hàng tiện lợi trộm hộp kẹo cao su, hôm qua rửa xe, hôm nay không có chuyện gì xảy ra.

Úc Bách: – …

Học sinh cấp ba nói chen vào:

– Anh ơi anh ngốc quá, anh ấy muốn nghe anh nói nhớ anh ấy.

– Anh không có nhớ anh ấy. – Trà Lê tức giận, – Ăn hamburger của em đi. Ngồi cách xa một chút.

Úc Bách: – …

Học sinh cấp ba dịch xa một centimet, dựng lỗ tai tiếp tục nghe lén.

Trà Lê cắn một miếng lớn hamburger và nói:

– Tôi…vừa mua hai hộp trà rồi.

Úc Bách ý thức điều này có nghĩa là gì, khóe môi không kìm được nhướng lên.

Ba người lặng lẽ ăn bánh mì hamburger, hai người lớn rơi vào yên lặng mờ ám, còn cậu nhóc thì có vẻ chán nản.

Bản tin buổi tối đang chiếu trên màn hình lớn ở tòa nhà đối diện quảng trường.

– Tôi sẽ gánh chịu tất cả hậu quả. – Một giọng nữ nói.

Trà Lê và Úc Bách đột nhiên cùng ngừng động tác, đều nhìn về phía màn hình.


Đó là trưởng phòng văn phòng số 1 của Vị Bảo Biện đang nhận phỏng vấn của đài truyền hình. Chị ta trông rất bình tĩnh và điềm tĩnh, thong dong trả lời mấy phóng viên vây quanh mình.

– Bất kể người dân đưa ra quyết định gì tại phiên điều trần, tôi cũng sẽ không có ý kiến gì cả.

– Anh hỏi gì? …Đúng vậy, công cụ sửa chữa có thể đảo ngược, hóa giải được, chúng tôi có trang thiết bị đảo ngược.

– Đương nhiên, danh sách đã được trình lên ủy ban tòa thị chính, để bảo vệ quyền riêng tư của trẻ vị thành niên, ủy viên sẽ đến thông báo cho phụ huynh của những đứa trẻ đã được sửa chữa, chắc là phụ huynh đã gặp chuyên viên rồi.

– Đúng, chúng tôi tiếp nhận vô điều kiện sự sắp xếp phối hợp của ủy ban. Phụ huynh có thể nộp đơn xin đảo ngược cho ủy viên, chúng tôi đã giao thiết bị đảo ngược cho ủy ban xử lý.

Chị ta vẫn là khí chất như thế, dường như mình có thể kiểm soát 100% mọi thứ.

Trà Lê và Úc Bách: – …

– Tôi có hơi sợ bà ấy. – Trà Lê nói khi tin tức chuyển màn hình, – Tôi nhìn thấy chị ta là căng thẳng.

Khi gặp mặt, anh hoàn toàn không nghĩ đến siêu năng lực của mình…Chỉ sợ có nghĩ tới cũng không dám lật xem giao diện thông tin của chị ta, người phụ nữ này mang đến cho người ta một áp lực rất nặng nề.

Úc Bách nói:

– Tôi cũng vậy. Chị ấy trông rất giống một người dì mà tôi biết…Tôi nhìn thấy chị ta còn căng thẳng hơn cả anh nữa.

Trà Lê muốn giễu cợt hắn, vừa quay sang, bốn mắt hai người chạm nhau, đều không nói gì cả chỉ yên lặng nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười.

– Đúng thế ạ. – Học sinh cấp ba nhíu mày nói, – Cháu cũng sợ bà ấy.

Phiên điều trần cuối tuần được tổ chức như dự kiến.

Kết quả bỏ phiếu đại biểu công dân đã có ngay chiều hôm đó.

​ Sau đó, Úc Tùng – Tổng thư ký Ủy ban Tòa thị chính Thành phố Noah đã ký một bức thư gửi người dân:

Cái gọi là “nhiệm vụ thường xuyên” văn phòng số 1 Vị Bảo Biện là cực kỳ nguy hại cho xã hội và gần với hành vi kh ủng bố. Trưởng phòng văn phòng số 1 bị cách chức tạm thời để hợp tác điều tra thêm. Văn phòng số một đã bị giải thể và sáp nhập vào Văn phòng số 2. Sau này Vị Bảo Biện chỉ còn một bộ phận, đồng thời thực hiện việc bảo vệ và giám sát trẻ vị thành niên.

Thiết bị đảo ngược được mở ra toàn diện, cha mẹ có thể đưa con đi thực hiện đảo ngược bất cứ lúc nào. Để đảm bảo trật tự xã hội ở mức độ lớn nhất có thể, việc đảo ngược tuân theo nguyên tắc tự chủ tự nguyện và do người giám hộ là người quyết định đảo ngược hay không.

Văn phòng số 2 vốn bị bãi bỏ sẽ được bảo lưu, trưởng phòng văn phòng số 2 được xóa đi “số 2”, tiếp quản hoàn toàn Vị Bảo Biện, lên làm tổng trưởng phòng.

Làm chứng nhân tham dự phiên điều trần, Úc Bách và Trà Lê lúc nhìn thấy trưởng phòng số 2 thì mắt như sắp rớt ra ngoài. Hóa ra đó là người đàn ông bảo vệ vừa trông cửa, dọn dẹp, phục vụ trà và nước trong Vị Bảo Biện.

Úc Bách có người ở bên trên khẩn cấp tìm hiểu tin tức, thì ra trưởng phòng số 2 trước sau thủ vững ở Vị Bảo Biện cho dù văn phòng đã không còn, cấp dưới đều đã đi các bộ phận khác nhưng vẫn bưng trà, nước, dọn dẹp, quét tước vệ sinh, không chịu đi. Bởi vì chỉ cần ông còn ở đó, thì tâm nguyện ban đầu khi thành lập Vị Bảo Biện là bảo vệ trẻ vị thành niên vẫn còn.

Tổng trưởng phòng tân nhiệm tiếp nhận phỏng vấn, nói rằng sẽ để Văn phòng Vị Bảo Biện phát huy đúng vai trò của mình:

– Trẻ vị thành niên là những cá thể độc lập, có quyền tự do ý chí và nhân phẩm cơ bản, cũng đều cần được người trưởng thành bảo vệ. Sự phát triển lành mạnh của người chưa thành niên là trách nhiệm của mỗi gia đình và toàn xã hội…

Trà Lê nhìn ông ta, hai mắt lấp lánh, nói với Úc Bách:

– Chú này có vẻ giống như một nhà sư quét rác ấy.

Úc Bách suy tư một hồi nói:

– Tôi lại cho rằng đây có lẽ là cấu trúc của truyện tranh, không có hy vọng nào bị tiêu tan hoàn toàn.

Sau khi cuộc thu thập ý kiến kết thúc và rời khỏi hội trường, phóng viên chen chúc ùa vào muốn phỏng vấn cảnh sát Trà Lê đã vạch trần chân tướng Vị Bảo Biện.

Trà Lê túa mồ hôi đầy đầu, treo hai dòng nước mắt thành sông bị mọi người chen lấn làm cho biến dạng. May mà Úc Bách đại danh đỉnh đỉnh đã xuất hiện một cách sáng chói! Hắn kịp thời lái chiếc thể thao tắc kè hoa Chameleon tới.

Các phóng viên nhìn thấy liền nghĩ, oa tin đồn tình ái còn hót hòn họt hơn cả tin tức xã hội! Họ lập tức giải tán mà đuổi theo Úc Bách.

Trà Lê bị ép bẹp dí bấy giờ mới mới lấy lại được hình thể, cũng nhân cơ hội thoát thân.

Lại một ngày sau.

Úc Bách có người bên trên lại tới thông báo tin tới:

– Có tin tốt và tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước.

Trà Lê nói:

– Cái nào cũng được, anh mau nói đi.

– Tin tốt là, – Úc Bách nói, – Hai đứa trẻ kia đều có trên danh sách đảo ngược, tôi thấy rồi, là bố mẹ hai đứa đăng ký lên.

Trà Lê cười rộ lên, yên tâm nói:

– Ôi tốt quá, thật sự là tốt quá rồi.

Úc Bách không cười, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ ngoài dự kiến.

Trà Lê:? Thế tin xấu là?

Úc Bách tiếc nuối nói:

– Chỉ có khoảng năm mươi trẻ vị thành niên tương ứng với số phụ huynh đến đăng ký, còn chưa đến một nửa.

Ngoài cửa sổ có cơn gió thổi vào.

Trà Lê và Úc Bách yên lặng không nói gì.

Quyển thứ nhất – Đứa con của thần – xong.