Biểu diễn xong, Úc Bách trở lại bên cạnh Trà Lê, còn mang về một ít ngôi sao còn chưa tan hết, cười nhìn anhê, muốn nghe lời nhận xét của anh về màn biểu diễn vừa rồi của mình.
Trà Lê bị hắn làm cho thần hồn điên đảo, thậm chí còn có chút ngượng khi đối mặt với hắn, anh đưa tay bắt lấy ngôi sao vỡ phía sau hắn, hiệu ứng đặc biệt của truyện tranh không phải thực thể, kết quả đương nhiên là không bắt được gì cả.
Ông chủ quán bar cầm lấy chiếc kèn cla-ri-nét thưởng thức ngắm nghía, không tiếc lời khen ngợi màn biểu diễn của Úc Bách, đồng thời lấy hai ly rượu từ trong quầy bar, cùng chạm ly với Úc Bách.
Trà Lê cuối cùng cũng khôi phục lại trang thái bị bạn trai làm cho mê mẩn thần hồn, vội dùng ánh mắt ám chỉ Úc Bách, nhanh thử ông chủ đi chứ, xác nhận một lần nữa đi, rốt cuộc ông chủ có phải người đến từ thế giới thực chỗ anh xuyên đến không.
Úc Bách hít sâu một hơi, đột nhiên hát một câu đô rê mi pha son la gì đấy:
– Em yêu anh à anh yêu em…
Trà Lê: – …
Ông chủ: –???
Úc Bách: – …
Ám hiệu kết nối của thế giới thực được hắn tỉ mỉ lựa chọn vẫn không thể đối được. Ông chủ hoàn toàn không hề bối rối, còn nghĩ rằng Úc Bách đang hát nhạc thiếu nhi, là đang thổ lộ với Trà Lê, rất lịch sự khen:
– Làn điệu đơn giản nhưng rất dễ thương, hà hà.
Một người phục vụ tới nói rằng có một bàn khách quen muốn uống nước và trò chuyện với ông chủ. Ông chủ liền xin lỗi Úc Bách với Trà Lê rồi qua đó tiếp đãi khách, cũng nói mình xong bên đó sẽ lại qua đây ngay, còn muốn trò chuyện với Úc Bách về kèn cla-ri-nét.
Chỉ còn lại Úc Bách và Trà Lê, Trà Lê không biểu cảm nói:
– Vừa rồi là bài gì vậy? Đó là bài hát thiếu nhi ở quê thế giới thực anh à?
– Đó là ca khúc quảng cáo mà người người đều biết người người đều hay. – Úc Bách bình tĩnh nói, – Anh có thể khẳng định, anh ta không phải đến từ chỗ bọn anh.
Hắn đã thử hai lần cho nên đưa ra kết luận rất chắc chắn, rằng ông chủ quán bar không phải là khách đến từ thế giới thực.
Trà Lê nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu sao hắn lại chắc chắn như vậy, chỉ bằng một câu thần chú thịnh vượng, dân chủ, cùng một bài đồng dao trẻ con, thế mà Úc Bách lại có thể khẳng định ông chủ không phải đến từ thế giới 3D của Úc Bách?
Úc Bách chớp đôi mắt to ngây thơ hai lần rồi nói:
– Em không tin phán đoán của anh à? Anh vẫn còn lý do nữa, có lẽ có thể chứng minh anh ta khác biệt rất lớn so với anh.
Trà Lê tò mò hỏi:
– Là lý do gì?
– Em còn nhớ lúc anh vừa mới tới không? – Úc Bách nói, – Là một du khách truyện tranh đến từ thế giới thực, vừa xuyên vào anh đã biết nơi này là thế giới truyện tranh, bởi vì anh có thể nhìn thấy hiệu ứng truyện tranh mà cư dân địa phương không thể nhìn thấy được. Ông chủ này rõ ràng là không nhìn thấy.
Trà Lê lâm vào trầm tư, một lát sau mới nói:
– Thế nhưng kết quả đi điều tra hôm nay cho thấy ông chủ này chắc chắn đã bị người nào đó thay thế, nếu anh ta không đến từ thế giới 3D, liệu có phải người dân bản xứ của thế giới này nhưng mà tráo đổi linh hồn với ông chủ 1.0 không?
Úc Bách lập tức gật đầu thừa nhận:
– Rất có khả năng này.
Hắn cho rằng mình dùng lý do “ông chủ không nhìn thấy hiệu ứng đặc biệt của truyện tranh” thuyết phục được Trà Lê tin rằng ông chủ không phải là người du hành truyện tranh đến từ thế giới thực. Tuy nhiên Trà Lê đã nghĩ đến một điểm khác biệt rất lớn khác giữa ông chủ và Úc Bách. Khi mà Úc Bách vừa xuyên tới, giao diện thông tin bị người du hành truyện tranh tạo ra BUG, xuất hiện ký tự hỗn loạn. Nhưng vài ngày sau, bảng thông tin của Úc Bách đã được làm mới với nội dung mới.
——Ít nhất chứng minh rằng hệ thống siêu năng lực xác định thân phận của Úc Bách và ông chủ là khác nhau.
Căn cứ vào logic này, Trà Lê mới tạm thời miễn cưỡng tiếp nhận kết luận của Úc Bách là ông chủ có lẽ không phải đến từ thế giới thực.
– Cùng một thời không hai người khác nhau phát sinh trao đổi linh hồn cho nhau, đây cũng là đề tài thường thấy. – Úc Bách nói nửa chừng lại đổi kiểu nói khác, – Sự cố thường thấy. là ông chủ 1.0 và 2.0 đều là người trong thế giới truyện tramh, bị trao đổi cơ thể ngoài ý muốn, điều này cũng có khả năng.
Trà Lê nhíu mày nói:
– Thế ông chủ 2.0 từ đâu chui ra, còn cần phải từ từ điều tra. Nhưng mà hiện tại xem ra, trước khi phạm tội và bị xử phạt tù thì chính là ông chủ 1.0. Căn cứ thời gian để tính toán thì người có tiếp xúc với nghi phạm buôn lậu hàng cấm chính là ông chủ 2.0.
Ở thành phố Noah tội phạm không nhiều, nhưng gom một chút đủ hai người, còn lần lượt rơi vào ông chủ quán bar, cái này gọi là cái gì?
Úc Bách và Trà Lê thì thầm nói về vụ án, từ quầy bar chuyển đến ghế dài yên tĩnh.
Phục vụ tới đưa manu, Úc Bách nhận manu, Trà Lê cũng thò đầu xem cùng.
Úc Bách hiện tại coi như là bạn của ông chủ, tuân thủ lễ nghi xã giao cơ bản, nên thể hiện sự ủng hộ, hắn đặt một chai rượu ngoại đắt tiền ở cuối đơn hàng, Trà Lê thì chỉ vào hình ảnh một ly đồ uống có cồn trông khá sặc sỡ, trưng cầu ý kiến Úc Bách. Úc Bách cười đánh dấu cho anh rồi trả lại manu cho người phục vụ.
Khi rượu được mang tới, Trà Lê nhấp thử một ngụm rượu ngoại nhỏ rồi lập tức bỏ cuộc, chuyển sang ly ly rượu hoa quả xinh đẹp, uống một ngụm dài qua ống hút mới gột rửa hết vị đắng của rượu ngoại. Anh lại nhấc chiếc cốc lên và quan sát màu sắc chuyển màu của đồ uống, tò mò không biết nó được pha như thế nào.
Úc Bách uống rượu của mình, ánh mắt luôn rơi vào sườn mặt Trà Lê. Trà Lê cầm ly kia, uống một ngụm bằng ống hút, rồi nhìn vào chỗ màu đã nhạt đi, rồi nhấp một ngụm nữa, rồi lại nhìn tiếp.
Úc Bách nở nụ cười.
Trên sân khấu lại có các vũ công biểu diễn, âm nhạc vang lên và tiếng reo hò vang dội.
Úc Bách ghé sát vào tai Trà Lê hỏi:
– Trước khi anh tới, em đã từng uống rượu của người khác chưa?
Trà Lê nói:
– Có uống một lần rồi, là hôm ăn cơm ở nhà thự trưởng, uống chén rượu nhỏ của chú ấy, cũng rất khó uống.
– Gì cơ? – Úc Bách nhìn chăm chú vào đôi môi lúc đóng lúc mở của anh, không tập trung nghe rõ anh đang nói gì.
– Em nói là, – Trà Lê xoay mặt sang nói, – Một lần.
Mặt họ gần nhau đến mức gần như hôn nhau.
Trà Lê không dám cử động, Úc Bách cũng không lùi về, hai người nhìn nhau hơi thở đan xen, Úc Bách không giấu được khát khao muốn hôn xuống của mình, cũng không đè nén được nữa, hắn quyết định vào lúc này nghe theo trái tim, từ từ tiến lại gần.
Trà Lê theo bản năng nhắm mắt lại,
Ngày sau đó, anh cảm nhận được một cái chạm nhẹ và ấm áp lên môi mình.
Úc Bách hôn xong rồi rụt về cách hơn một mét, cầm nửa ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, vì uống quá gấp mà chất lỏng còn sánh ra ngoài, hắn cũng không quan tâm đến.
Trà Lê mù mờ mở mắt ra, chạm tay vào khoé môi vừa được hôn đến, hơi chút xấu hổ đồng thời tò mò đánh giá Úc Bách.
Sắc đỏ trên mặt Úc Bách lan đến tận cổ, màu sắc có thể so sánh với màu cà chua chín.
Cọng tóc ngốc trên đầu Trà Lê động đậy, dùng một giọng điệu không hiểu hỏi:
– Chỉ…chỉ thế là xong à? Sao ngày hôm qua em thấy người khác hôn nhau không phải hôn như vậy. Có phải anh không biết hôn không?
Úc Bách cảm giác được anh đang khiêu khích hắn, ánh mắt nhìn anh lộ ra vài phần nguy hiểm.
Thế nhưng Trà Lê chưa từng gặp loại nguy hiểm như này đến từ giống đực, bởi vậy cũng không hề thấy nguy hiểm, còn nhiệt tình nhớ lại hiện trường mục kích hôm qua để trợ giúp Úc Bách:
– Hôm qua đó, có hai người ngồi ở ghế dài đằng trước kia kìa, đầu tiên là chạm môi vài cái, sau đó hai đôi môi dính chặt vào nhau, đầu hai người còn lắc qua lắc lại như này này…
Vừa nói anh vừa vụng về bắt chước kiểu lắc qua lắc lại đó.
– Được rồi được rồi. – Úc Bách quả thực phục rồi, trong nháy mắt bầu không khí mờ ám đã hoàn toàn biết mất không còn tăm hơi, hắn không còn tinh thần đâu mà dám hôn lại lần nữa, tính nguy hiểm cũng đã không còn, buồn bực nói sang chuyện khác, – Lát nữa ông chủ còn tìm anh để trò chuyện về kèn cla-ri-nét, em dự tính thử anh ta thế nào? Chúng ta thảo luận về nó trước đi đã.
Trà Lê còn đang vui vì được hôn, bị bạn trai thực tập cắt ngang, cũng buồn bực, nói:
– Không thảo luận gì hết, tuỳ cơ ứng biến đi.
Anh cầm ly rượu lên, cắn ống hút rồi uống cạn, cầm ly nhìn chằm chằm vào màn trình diễn múa cột trên sân khấu như bị mê hoặc.
Ngay tức thì Úc Bách nhận ra mình một lần nữa đã mất đi cơ hội ngàn năm có một rồi. Hắn không khỏi bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân một cách sâu sắc, mình đúng là một tên đần trong tình yêu, tại sao mỗi lần đều không biết nắm chắc cơ hội chứ? Vừa rồi lẽ ra mình nên đẩy Trà Lê vào sô pha, không màng tất cả mà hôn… hôn kiểu mà đầu lắc qua lắc lại ấy.
– Chỗ ngồi của hai anh trống quá. – Có người bưng một chiếc cốc đi tới, đứng ở bên ngoài ghế dài, hỏi, – Em có thể ngồi được không ạ?
Hai người đồng loạt nhìn qua, người tới là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, cao khoảng 1m75, rất gầy, mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, quần trắng, có thắt lưng trang trí màu vàng buộc ngang eo áo, tóc dài xoăn, một bên vén ra sau tai để lộ chiếc khuyên tai vàng, lông mày cong và mắt to, khuôn mặt nhỏ và cằm nhọn.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Úc Bách đi gay bar bị đàn ông tiếp cận, hơn nữa còn là một người cực kỳ quyến rũ, nhất thời ngây hết cả người ra.
– Được mà. – Trà Lê đặt ly không lên trên bàn, lên tiếng, – Em ngồi chỗ của anh luôn đi.
Úc Bách giật mình hết hồn, thế này nghĩa là gì? Chỉ bởi vì mình không nghiêm túc hôn mà giờ bị Trà Lê trở mặt chạy lấy người hay sao?
– Con người anh tốt quá. – Thanh niên kia cười tươi đi vào, muốn ngồi ở vị trí trống ngay bên cạnh Úc Bách.
Cùng lúc Trà Lê đứng dậy, nhưng không phải là bỏ đi mà không nói hai lời ngồi xuống đùi Úc Bách, một tay vòng lấy cổ Úc Bách,
Úc Bách: – …
Sắc mặt thanh niên kia cũng biến đổi.
Trà Lê nói:
– Em cứ ngồi đi, giờ thì đúng là chỗ trống rồi đấy.
Thanh niên áo trắng kia không nói được gì nữa vội vã bỏ đi.
– Vừa nãy anh thổi kèn cla-ri-nét, cậu thanh niên đẹp trai ngây thơ này vẫn cứ luôn nhìn anh mãi. – Trà Lê một tay vòng lấy cổ Úc Bách, tay kia nhéo mặt Úc Bách, hung dữ nói, – Úc Bách 2.0 đa tài đa nghệ thật đúng là người người đều thích nhỉ!
Úc Bách không tỏ ý kiến gì với việc này, cũng không quan tâm, còn cười lên nói:
– Vừa rồi anh còn tưởng kỳ thực tập của anh phải kết thúc rồi.
Trà Lê buông bàn tay vừa nhéo mặt hắn ra, hỏi:
– Cậu ta xinh đẹp thế kia, anh thích kiểu như vậy à?
Úc Bách buồn cười nói:
– Em hỏi anh có thích hay không à?
Hắn nhận thấy Trà Lê dường như đã say, đôi mắt và khuôn mặt đều lộ ra trạng thái say rượu.
– Không biết. – Trà Lê nói không biết, kỳ thực là biết, ánh mắt Úc Bách nhìn cậu đẹp trai kia khác với ánh mắt hắn nhìn mình.
Anh lại hỏi Úc Bách:
– Lúc anh còn ở thế giới thực thích loại hình đàn ông nào? Anh từng thích người nào chưa? Có người nào từng thích anh chưa? Họ đã từng tỏ tình với anh chưa?
Anh gần như tựa vào trong ngực Úc Bách, Úc Bách muốn ôm anh thật chặt nhưng lại có chút xấu hổ, liên tiếp bị anh tra hỏi, tâm trí choáng váng và mất tập trung, suy nghĩ hồi lâu mới trả lời:
– Có người tỏ tình với anh rồi, nhưng anh đã từ chối.
Trà Lê hỏi:
– Sao lại từ chối?
Úc Bách nói:
– Người đó vẫn đang học đại học, còn chưa đến hai mươi tuổi. Lý do anh từ chối là vì anh thích người bằng tuổi anh và biết quan tâm người khác.
Trà Lê vui vẻ nói:
– Em chính là bằng tuổi với anh và biết quan tâm người khác này. Cho nên em chính là hình mẫu lý tưởng của anh có đúng không?
Úc Bách nói:
– Đúng vậy, chính là vậy đó.
Trà Lê hỏi:
– Thế anh xuyên qua bao lâu thì thích em?
Úc Bách đáp:
– Gần như ngay sau đó.
– Gần như ngay sau đó? – Trà Lê nói, – Tức là sao? Gần như?
Úc Bách cười rộ lên, nói:
– Là…vừa xuyên qua là đã thích em rồi.
Trà Lê bật cười lên, căn bản không tin:
– Anh rất biết ăn nói và rất biết dỗ dành người ta, có lúc trông anh không biết yêu, có lúc lại rất sành sỏi, có lúc này có lúc kia, anh là một tên ngốc.
– Là đủ ngốc. – Úc Bách cũng thừa nhận điểm này, – Anh hình như đã nắm vững một số kỹ năng yêu đương, nhưng không quá nhiều.
Trà Lê bị hắn trêu chọc cười thành tiếng, đầu hơi choáng vángg, rất tự nhiên ngả đầu vào vai hắn, nói:
– Tới cũng tới rồi, anh có thể sống thật tốt và yêu trong thế giới của em đi. Em cho rằng bất kể là ở thế giới nào, chỉ cần sống nghiêm túc thì đó sẽ là một cuộc sống tốt đẹp.
Dường như Úc Bách bị câu nói này làm cho xúc động, thất thần một lát. Rồi sau đó hắn sửa lại lời Trà Lê:
– Trước đây là thế giới của em, hiện tại là thế giới của hai ta. Từ lâu anh đã nói với em, anh không muốn quay về thế giới thực, anh bằng lòng ở lại nơi này.
Trà Lê hơi choáng đầu óc nhưng theo bản năng rất không thích cách nói này của Úc Bách, nói:
– Nhưng… làm sao anh chắc chắn rằng nơi trước kia của anh là thế giới thực? anh tới nơi này được một thời gian rồi, không khí anh thở, đồ ăn anh ăn và thậm chí cả rượu anh vừa uống, chúng có phải là không thật không? Anh nghĩ em có chân thật không?
– … – Úc Bách bị hỏi đến nghẹn họng.
– Mọi người sống ở đây đều nghĩ rằng thế giới của họ là thế giới thực. – Trà Lê nói, – Bao gồm em, cho dù không bị lực lượng không tên thúc giục, đánh thức nhận thức của em về việc trở thành một nhân vật truyện tranh, em cũng không cho rằng em không phải là một con người chân thật, bởi vì cuộc sống của em là chân thật.