An Đức Liệt thân vương bị Lôi Triết làm cho mất hết mặt mũi trước mắt mọi người, lại không hề nổi giận, bởi vì hắn biết rằng, trừ mình ra, mấy vị thân vương kia cũng đều đối với cái ghế ngồi của Tra Lý Tam Thế như hổ rình mồi.
Nếu Lôi Triết và Mộ An hoàng hậu ngã về bất cứ ai trong bọn họ, chính mình liền xong đời.
Người thừa kế hợp pháp thứ nhất nếu như biến mất không còn tăm hơi, người ở lượt chọn thứ hai đương nhiên sẽ có cơ hội. Tương tự như thế, những người thừa kế thứ ba, thứ tư và thứ năm đều cũng sẽ có ý nghĩ xằng bậy như vậy, mà Lôi Triết hoàn toàn có năng lực khiến cho cái gọi là người thừa kế từng người từng người một biến mất.
Lựa chọn giữa hắn và Mộ An hoàng hậu mới là quyết định cuối cùng.
Quai hàm của An Đức Liệt thân vương chếch lên, bắp thịt hơi cử động mấy lần, đây là biểu tình lén lút nghiến răng nghiến lợi mới có thể khơi ra khuôn mặt như vậy. Chỉ là thời gian thoáng qua, hắn liền cao giọng cười ha hả: ” Thân mến, tôi chẳng qua chỉ là cùng bảo bối của cậu đùa một câu chuyện cười nho nhỏ. Tôi đã tính toán sai năng lực chịu đựng của cậu ấy, vì thế tôi thật lòng xin lỗi hai người.”
Hắn trước tiên bưng lên một ly rượu đỏ rồi uống cạn, ngữ khí thập phần phóng khoáng: ” Đến đây đến đây đến đây, cạn ly rượu này, chúng ta vẫn là bạn đồng hành tốt nhất.”
Thời điểm nghe thấy bốn chữ ” Bảo bối của cậu “, Lôi Triết theo bản năng mà liếc Giản Kiều một cái, ánh mắt có chút lấp lóe.
Giản Kiều lại phảng phất giống như không nghe thấy, cầm chén rượu lên, giương về phía An Đức Liệt thân vương, sau đó uống một hơi cạn sạch. Dịch rượu đỏ tươi nhiễm vào đôi môi mỏng của cậu, mà khuôn mặt tái nhợt quá mức khiến một vệt diễm sắc ấy hiện ra vô cùng nổi bật.
Giờ phút này cậu phi thường bình tĩnh.
Sau khi gặp phải sỉ nhục như vậy, cậu không gục ngã, cũng không trốn chạy, mà là lựa chọn lưu lại, sau đó dùng tư thái hờ hững cùng đám ma quỷ đó hòa giải. Bởi vì cậu biết rằng, thể diện của chính mình chính là thể diện của Địch Tác Lai Đặc.
Thấy cậu hào hiệp như thế, Lôi Triết cảm thấy thú vị mà ngoắc ngoắc môi, sau đó cũng giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, cuối cùng chỉ vào một vũ nương Ấn Độ đứng ở trong góc nhỏ, trầm giọng hạ lệnh: ” Cô tới nơi này nhảy một điệu nhảy đi.”
Vũ nương Ấn Độ vóc người đẫy đà, da dẻ ngăm đen, hoàn toàn không phù hợp với thẩm mỹ hiện nay. Cho nên, dù cho cô ta có quấn ngực khêu gợi cùng quần dài vải the, hoàn toàn triển lộ cơ thể mỹ lệ của chính mình, thì cũng không quá nhiều quý tộc thưởng thức kỹ thuật nhảy của cô ấy.
Sau khi yến hội bắt đầu, cô và nhạc công của cô vẫn đứng tại góc khuất tầm thường nhất, yên lặng cùng đợi chờ triệu hoán.
Nghe thấy mệnh lệnh của Lôi Triết, hai con mắt tô vẽ đen kịt của cô lập tức trợn tròn, trong con ngươi màu hổ phách óng ánh phóng xạ ra ánh sáng mừng rỡ như điên. Cô biết rằng, chỉ cần cho mình một khối thổ địa chỉ là to bằng lòng bàn tay, cô có thể múa ra một mảnh xán lạn cực hạn.
Cô là tinh linh vì vũ đạo mà sinh ra.
Chỉ trong tích tắc, cô và các nhạc công của mình đã vào trạng thái.
Hai người đạp nhịp trống gấp gáp, tựa hươu con trong rừng nhảy lên tiến nhập từ ghế sô pha vờn quanh sàn nhảy, nhón chân lên bắt đầu xoay tròn. Trong phút chốc, chiếc váy đầy hoa mạn đà la vàng bắt đầu nở rộ như hoa, vòng eo tựa xà linh hoạt vặn vẹo, cùng với cái rốn được khảm nạm một viên bảo thạch màu lam, lập tức rơi vào tầm mắt của mọi người.
Niềm vui của âm nhạc khiêu vũ và sự cuồng nhiệt của giai điệu Ấn Độ, so với rượu ngon trần cất mấy chục năm lại càng thêm say lòng người. Mọi thứ từ đất nước cổ xưa đó dường như đều trở nên cay nồng.
An Đức Liệt thân vương cùng với tất cả những người đi theo hắn nhìn đến trợn mắt hốc mồm, sau đó như mê như say. Những sự khó chịu trước đây, đã bị bọn họ quên sạch sành sanh.
Tiếng khen, tiếng vỗ tay, tiếng huýt gió, thậm chí là âm thanh nuốt nước bọt, tất cả những thứ ấy đem bầu không khí tiệc rượu đẩy đến cao trào. Hết thảy khách mời đều xúm lại đây, si mê nhìn vũ nương không ngừng nhảy xoay tròn.
Những người duy nhất tỉnh táo và bình tĩnh chỉ có Giản Kiều cùng Lôi Triết.
” Hãy tự chăm sóc sửa sang bản thân đi.” Thẳng đến lúc này, Lôi Triết mới từ bên trong túi áo móc ra một cái khăn mùi soa, đưa cho Giản Kiều.
Lúc nói lời này, hắn đang nhấm nháp nhâm ly rượu mạnh trong ly, ánh mắt trước sau nhìn theo vũ nương, phảng phất đối với Giản Kiều hoàn toàn không có hứng thú. Mà tình huống chân thực là, hắn muốn nhìn cẩn thận người này, sau đó tiến lên một bước kiểm tra xem thân thể của đối phương có bị thương tổn hay không, nhưng hắn biết rằng làm như vậy chẳng có thêm được ích lợi gì, điều đó sẽ chỉ làm Giản Kiều rơi vào lúng túng.
Hắn biết rằng, thời điểm như thế này, Giản Kiều cần nhất không phải là quan tâm đeo bám, mà là cảm giác lơ là nhẹ như mây gió.
Không có người nào thích việc đem vết thương của chính mình bại lộ cho người khác xem.
Giản Kiều nhận lấy khăn tay, chậm rãi lau trán, chóp mũi, cùng với mồ hôi ở xung quanh cổ. Cậu biết rằng mình bây giờ có bao nhiêu chật vật, mà Lôi Triết thoạt nhiên liếc mắt một cái cũng không nhìn hành vi của cậu lại làm cho cậu đạt được cảm giác an toàn rất lớn.
Càng không thể chịu đựng nổi thì càng không muốn bị người khác chú ý tới, đây là một loại tâm thái tự bảo vệ.
Vũ nương nhảy đến khí thế hừng hực, không có bất kỳ người nào đem ánh mắt dư thừa đặt ở trên người Giản Kiều.
Vì vậy, ở cái góc sôi động nhưng lại yên tĩnh này, Giản Kiều có thể ung dung không vội mà chỉnh lý chính mình, sau đó chậm rãi tìm lại tôn nghiêm.
” Ngày hôm nay rất cảm tạ anh.” Một lát sau, dáng vẻ của Giản Kiều đã trở nên gọn gàng và thanh lịch trở lại, nhẹ giọng nói rằng: ” Chiếc khăn tay của anh —”
Lôi Triết ngắt lời cậu: ” Cậu có thể đem nó ném đi.”
Đây là một cái khăn mùi soa làm bằng tơ lụa, chỉ là một khối nho nhỏ cũng đáng giá vài kim tệ, mà cái kim tệ là số tiền người bình thường tiêu pha trải qua một năm.
Giản Kiều vốn luôn tằn tiện tiết kiệm không nỡ vứt đi, vì vậy nên đã gấp lại chồng thành khối nhỏ hình vuông, để vào bên trong túi, nhẹ giọng nói rằng: ” Tôi giúp anh giặt sạch, được không?”
Lôi Triết dùng dư quang khóe mắt nhìn thấy hành động cực kỳ quý trọng của cậu, không biết tại sao, đáy lòng cũng như muốn đứng lên nhảy múa vui sướng. Hắn nhấp một ngụm rượu, nhờ vào đó che lấp khóe môi đang giương lên, làm bộ vô tình nói rằng: ” Tùy cậu.”
Giản Kiều gật gật đầu, châm chước hỏi: ” Anh đối với bọn họ từng nói qua cái gì sao? Bọn họ vì sao lại cho rằng tôi là bảo bối của anh?”
Giản Kiều không khỏi cau mày khi phải nhắc đến từ ngữ vô cùng ám muội mơ hồ này.
Khóe môi đang giương lên của Lôi Triết cứng đờ trong nháy mắt, tiện đà thẳng thắn: ” Đúng vậy, tôi đã từng nói với bọn hắn, cậu là con mồi của tôi. Không ai có thể động đến cậu cho đến khi tôi thấy chán.”
Hắn trực tiếp nhìn về phía Giản Kiều, giọng điệu mang theo trào phúng: ” Đừng hiểu lầm, tôi đối với nam nhân không có hứng thú. Tôi chỉ là tâm huyết dâng trào, tiện tay làm một chuyện tốt mà thôi. Tôi nghĩ cậu cần phải cảm tạ tôi, chứ không phải chất vấn tôi. Nếu như không có tôi, những người này sẽ như con đỉa đói vững vàng hấp thụ ở trên thân thể của cậu.”
Lôi Triết là công tử nhà giàu. Nữ nhân bị hắn theo đuổi không là một trăm thì cũng phải tám mươi.
Có vô số văn thơ liên quan tới sự phong lưu của hắn, Giản Kiều từng vô số lần từ người hát rong nơi nghe nói qua, cho nên cậu đương nhiên sẽ không sản sinh ra một chút hiểu lầm.
” Cảm tạ anh.” Giản Kiều nhìn sâu vào đôi con ngươi xanh thẳm, ” Anh đã cứu vớt tôi, anh không chỉ là người tốt nhất mà tôi từng gặp ở Cách Lan Đức và Ba Nhĩ Tát, ngay cả trong lãnh thổ của tôi, Địch Tác Lai Đặc, cũng không có ai có thể tốt hơn anh.”
Dừng lại một lát, cậu cực kỳ chân thành nói rằng: “Giờ khắc này, không có bất kỳ ngôn ngữ nào có thể đủ để diễn tả lòng biết ơn của tôi đối với anh. Gặp được anh là may mắn lớn nhất trong sinh mệnh cằn cỗi của tôi.”
Hắn dùng đầu ngón tay dài nhỏ chỉ chỉ về phía trái tim của chính mình, để chứng minh nó đang đập dữ dội vì Lôi Triết như thế nào. Đôi đồng tử đen láy che kín sương mù dày đặc, giờ đây lại nhìn Lôi Triết chăm chú hơi lập loè phát ra một ít ánh sáng.
Nghe thấy lời nói bao bọc mật đường này, nhìn thấy bên trong hai tròng mắt óng ánh sáng nhạt kia, đại não Lôi Triết lâm vào trạng thái hỗn độn.
Vũ nương mỹ lệ dáng người, nhạc sĩ sục sôi nhịp trống, cùng với người chung quanh cười to hoan hô, cũng giống như bị bầu trời màn đêm nuốt chửng, lâm vào trạng thái không thể nhận ra, không thể nghe thấy. Trong mắt, trong tai, trong tâm lý của hắn, chỉ còn dư lại một thân ảnh và thanh âm của Giản Kiều.
Hắn cứng đờ một hồi lâu mới tiến lên liếm liếm răng nanh sắc bén chính mình, làm bộ không để ý chút nào nói rằng: ” Bá tước tiên sinh, cậu thật là biết khen tặng người khác.”
” Mỗi một lời tôi nói đều xuất phát từ trái tim.” Giản Kiều lần thứ hai chỉ chỉ trái tim của chính mình.
Không có bất kỳ người nào biết được, thời điểm khi cậu sắp rơi vào vực sâu tuyệt vọng, ánh nắng mà Lôi Triết đã chiếu ấm áp đến cỡ nào. Thời điểm tóm chặt lấy những tia ánh nắng này, cũng như khoảnh khắc mượn sức mạnh của nó từ bên trong sợ hãi thức tỉnh, cậu thiếu chút nữa cảm kích rơi lệ.
Lôi Triết không chịu nổi. Nếu như có thể, hắn thật sự rất muốn ôm trán trầm ngâm.
Hắn từ trước đến giờ đều rằng, động vật nhỏ yếu đuối sẽ coi người bảo vệ chúng là sợi dây gắn kết sâu sắc nhất. Người ấy đi tới chỗ nào, chúng nó sẽ lại đi tập tễnh theo tới chỗ ấy, con ngươi ướt nhẹp tròn xoe luôn vừa sùng bái vừa khát mộ mà nhìn mình, sau đó hướng về phía mình ngọt ngào mà gọi vài tiếng, nghiễm nhiên coi mình là là tất cả của chúng.
Những con mèo hoang, chó hoang và một con báo nhỏ cũng được Lôi Triết thu dưỡng như thế. Chỉ cần Lôi Triết ở nhà, chúng nó sẽ như hình với bóng theo sát hắn, phát ra tiếng kêu gầm gừ gầm gừ.
Mà ánh mắt bá tước tiên sinh giờ khắc này cùng đám động vật nhỏ đó quả thực giống nhau như đúc.
Này quá tệ! Chết tiệt, hắn không muốn bị một người đàn ông dính trên người đâu!
Lôi Triết âm thầm ở trong lòng oán giận, nhưng không biết rằng biểu hiện của hắn không liên quan gì đến những cảm xúc tiêu cực như ” Thiếu kiên nhẫn ” hoặc là ” Ghét bỏ “.
Hắn hướng về phía Giản Kiều bĩu môi, như thể chiếu lệ qua loa, sau đó ngửa đầu uống cạn sạch rượu trong ly. Dựa vào động tác uống rượu, hắn che giấu khóe môi đang điên cuồng giương lên của chính mình.
Vũ nương còn ở giữa sân xoay tròn, một vòng rồi lại một vòng, như một đóa hoa vĩnh viễn bất bại. Mồ hôi thuận theo cái trán của cô ấy rơi ra, làm da tay ngăm đen phản xạ ra ánh sáng trơn bóng lộng lẫy. Giờ khắc này cho dù cô ấy không trắng, không gầy, cũng không có trạng thái tốt nhất, nhưng lại giống như ma quỷ nắm giữ sức hấp dẫn trí mạng.
An Đức Liệt thân vương đem vũ nương đang xoay tròn bên trong kéo vào ngực, điên cuồng hôn môi.
Vũ nương chỉ là hơi sững sờ sau đó liền thản nhiên tiếp nhận loại đối đãi thô bạo này.
Còn lại khách mời cũng dồn dập đem nam nhân, nữ nhân vừa ý từ lâu cầm cố ở bên người, tận tình hưởng lạc.
Nha phiến thơm nồng, rượu mạnh thuần hậu, nước hoa cam liệt, mồ hôi chua thối, dung hợp thành một đám thực vật hủ bại, vừa ngọt ngào vừa buồn nôn, lan tràn về bốn phương tám hướng.
Một cô gái hồng lâu giãy dụa eo thon đi tới bên ghế sô pha, loạng choà loạng choạng mà đổ tới trong lồng ngực Lôi Triết. Hai gò má đỏ bừng cho thấy cô ta đã quá say.
Nếu như ở ngày thường, Lôi Triết sẽ cười sang sảng đem người ôm chầm lấy, tùy ý thưởng thức một phen.
Mà ngày hôm nay, hắn lại đem người ta đẩy ra, trên mặt mang theo biểu tình không kiên nhẫn mà chán ghét.
Hắn nhìn về phía Giản Kiều, trầm giọng nói rằng: “Nhìn thấy không? Đây chính là trung tâm quyền lực mà cậu ngóng trông. Nó không phải thiên đường, mà là đầm lầy. Phàm khi rơi vào mảnh sinh vật đầm lầy này, cuối cùng đều sẽ bị quấn vào bên trong vũng bùn dày nặng sền sệt hư thối ấy. Cho nên, tại trước khi hãm sâu, tôi khuyên cậu sớm trở lại Địch Tác Lai Đặc một chút đi, nơi này không thích hợp cho cậu đâu.”
Lúc nói lời này, tim của hắn dường như bị ai đó giằng xé. Một loại cảm giác hơi đâm nhói không giải thích được dần dần nổi lên.