Vài khung xe ngựa sang trọng chạy trong sương mù dày đặc, sâu trong sương mù dày đặc lờ mờ có thể trông thấy từng tòa nhà tan hoang thấp bé, công trình kiến tức từ những tảng đá chồng lên nhau.
Cửa xe của vài khung xe ngựa đều vẽ một đóa hoa sen bạc tinh tế, đây là dấu hiệu của các quý tộc.
Bầu trời to lớn và xung quanh đều là màu xám, không khí ẩm ướt chui vào từ trong khe hở của cửa sổ, mang đến một mùi hương gỗ bị nấm mốc.
Trong chiếc xe ngựa ở phía trước, một người đàn ông dùng sức đóng cửa sổ xe, lẩm bẩm nói: “Trời ơi, cái mùi này khó ngửi quá!”
Hắn ta bịt mũi miệng lại, chỉ lộ ra đôi mắt nâu tràn đầy vẻ chán ghét.
Trên người hắn ta mặc áo sơ mi trắng và áo khoác màu đỏ bằng nhung, phía dưới là quần bò màu đen bằng nhung và đôi boot bằng da, cổ và cổ tay đều xịt nước hoa nồng đậm, gương mặt trang điểm đầy son phấn, mái tóc dài màu đỏ dùng dây cột màu trắng bằng lụa buộc ở sau ót, ăn mặc xinh đẹp như một quý tộc.
Nhưng hắn ta không phải quý tộc, chỉ là người hầu của quý tộc mà thôi.
Chỉ cần chủ nhân được hầu hạ có đầy đủ tài phú khổng lồ, vậy người hạ đẳng như hắn ta cũng có thể sống cuộc sống xa hoa hơn cả tam lưu quý tộc.
Hắn ta rút từ trong túi áo ra một cái khăn tay đầy mùi nước hoa, liên tục vẫy qua lại mấy lần trên không trung, sau đó dùng giọng giễu cợt phàn nàn: “Khó tin là Cách Lan Đức vĩ đại cũng sẽ có chỗ tệ như vậy!”
Một gã hầu khác ngồi bên cạnh hắn ta cũng châm chọc nói: “Năm năm trước thành Địch Sách Lai Đặc còn tốt hơn chỗ này gấp trăm lần!”
Nhưng mà cũng không phải.
Địch Sách Lai Đặc được lấy từ ý của “Hoang vu”. Vốn dĩ Thành Địch Sách Lai Đặc là một cái thành hoang, chỗ đó ngày nào con dân cũng ăn không no bụng áo không đủ che thân, ngay cả lão bá tước và bà tước phu nhân quản lý thành năm nào cũng ăn không no mà nhiễm bệnh nặng, sau đó bởi vì không đủ tiền khám và chữa bệnh, cuối cùng cả hai đều mất đi.
Mà Cách Lan Đức được lấy từ ý của “Vĩ đại”, thành Cách Lan Đức là một cái thành vĩ đại, cũng là thành giàu nhất trong Thác Đặc Tư Đại Lục. Tuy nó chỉ là một phần của đế quốc Glory, nhưng là hoàn toàn độc lập về chính trị, quân sự và tự lập pháp quyền.
Nghe nói, tài phú của thành chủ Cách Lan Đức có một không hai trong Thác Đặc Tư Đại Lục. Nếu không phải bởi vì cưới con gái cả của thành chủ Cách Lan Đức, Charles III hoàn toàn không lên được vị trí Quốc Vương. Hoàng Hậu mang theo rất nhiều của hồi môn và đội quân khổng lồ giúp đỡ Quốc Vương dọn sạch tất cả chướng ngại.
Cũng vì vậy, thành Cách Lan Đức còn nổi tiếng hơn thủ đô Polsa của Glory, cũng là nơi mà tất cả mọi người đều mơ mộng muốn vào.
Hai người hầu đùa giỡn xem Cách Lan Đức không đáng một đồng, chỉ là bởi vì tâm lý ghen tị so sánh của nhà giàu mới nổi đang quấy phá mà thôi. Bọn họ đến từ thành Địch Sách Lai Đặc nhưng chỗ đó từ làm nơi nghèo khó nhất của Thác Đặc Tư Đại Lục.
Nhưng mà bây giờ đã không như vậy nữa.
Sau khi lão bá tước qua đời, tiểu chủ nhân của bọn họ là bá trước Giản Kiều phát triển ngành trồng trọt cỏ và ngành mỏ, lại đặc biệt phát minh ra trang thiết bị và kỹ thuật gia công châu báu, chỉ dùng thời gian năm năm đã khiến cho thành Địch Sách Lai Đặc thoát khỏi sự nghèo khó, đã trở thành thành trì giàu có của Thác Đặc Tư Đại Lục.
Hôm nay thành Địch Sách Lai Đặc sản xuất rất nhiều nước hoa, hoa cỏ, son phấn và châu báu, mà các khoản hàng hóa này hoàn toàn là bảo vật được các quý tộc trân trọng và yêu thích nhất. Bọn họ bằng lòng bỏ ra một số tiền lớn để mua vật phẩm xa xỉ này của Địch Sách Lai Đặc.
Hàng năm tiền thuế của thành Địch Sách Lai Đặc cũng tăng cao, hơn nữa mức độ còn rất lớn, cuối cùng làm cho Charles III chú ý. Cũng bởi vì vậy cho nên năm xuân năm nay, lần đầu tiên bá trước Giản Kiều là chủ quản của toàn thành này nhận được thư mời sinh nhật của Quốc Vương.
Đi tới tham gia tiệc sinh nhật của Quốc Vương là kiểm nghiệm một tên quý tộc có tiêu chí lên đỉnh cao hay không. Không hề nghi ngờ, Giản Kiều đã làm được.
Cũng bởi vậy, danh hiệu của cậu từ từng là “Đứng đầu thành hoang” biến thành là “Bá tước Hoa Đô”.
Trên đường đi tới Polsa khó tránh khỏi gặp phải kẻ cướp, vì vậy mỗi quý tộc đều mang theo đoàn kỵ sĩ của mình, mà những đoàn kỵ sĩ này lại là một lực lượng quân sự không nhỏ.
Charles III không có lòng tin áp chế cỗ lực lượng này, để cho các quý tộc tới Cách Lan Đức trước, thái dỡ vũ khí trang bị xuống, để lại thành viên của đoàn kỵ sĩ sau đó mới có thể cùng hai người đầu vào Polsa để tham gia bữa tiệc.
Giản Kiều cũng dẫn theo hơn mười kỵ sĩ, trước khi đi bái kiến Quốc Vương, cậu phải thu xếp những người này ở Cách Lan Đức.
Ngoài cửa sổ tràn ngập sương mù, ánh mắt Giản Kiều trở nên mơ hồ.
Cậu hơi mím môi, lộ ra vẻ mặt không khỏe.
Bởi vì chuyện từng gặp phải vào lúc nhỏ, cậu rất ghét thời tiết sương mù dày đặc, nhưng mà rất đáng tiếc, quanh năm Thác Đặc Tư đại lục đều là trời mưa và bao phủ sương mù dày đặc. Ánh sáng mặt trời hiếm thấy như là kim cương.
Cậu vuốt mi tâm và huyệt thái dương, ý muốn xua đuổi trí nhớ của trí nhớ của kiếp trước vọt tới từ sâu trong óc, lại bị sự ồn ào bên ngoài cửa sổ hấp dẫn sự chú ý.
Tầm mắt của cậu xuyên qua lớp sương mù dày đặc, lờ mờ trông thấy một cái đài hành hình, đài hành hình thắt lấy cổ của một gã bị vải bố trùm đầu, thân thể của người đàn ông liên tục co giật, dưới chân của người đàn ông có một đám dân thường mặc quần áo tả tơi đang vây quanh. Những người dân này đang không ngừng vung nắm tay, hét lớn: “Treo cổ hắn, treo cổ hắn, treo cổ hắn…”
Thân thể của người đàn ông lập tức trở nên cứng ngắc, sau khi người hành hình thả hắn ta xuống, một đám người vội vàng lao tới lập tức lấy hết quần áo của hắn ta, sau đó chia ra chạy khắp nơi
Người cướp được quần áo đắc ý cười lớn, người không có cướp được quần áo thì không cam lòng chửi bới, đám trẻ con vỗ tay vui đùa ầm ĩ chạy ở phía trước.
Một thi thể trắng bệch không có gì che đậy đặt ở trước mắt của rất nhiều người, nhưng lại không làm ra sự khủng hoảng nào.
Dường như cuộc sống của những người ở đây đều không sợ chết, cũng không thể nhận thức tình cảnh thương cảm, quanh năm không có ánh mặt trời chiếu sáng cho nên bọn họ cũng sẽ không biết cảm giác đắm chìm trong sự ấm áp. Mà các quý tộc chỉ biết tiêu xài, hưởng thụ và tranh quyền đoạt lợi trên việc áp đảo dân thường.
Đây là Thác Đặc Tư Đại Lục, một nơi chứa đầy sự nghèo khổ và chết lặng, cũng tràn đầy sự xa hoa lãng phí và hưởng lạc.
Con người, thực vật, động vật, tất cả đều đang sinh trưởng một cách ngang ngược. Màu xám là màu chủ đạo, tối tăm là bản chất bên trong của nó.
Mắt của Giản Kiều không tiêu cự nhìn dưới đài hành hình đang vắng vẻ, sau đó vội vàng dời tầm mắt.
Nơi này chiếu rội nội tâm thật của cậu, làm cho cậu không có cách nào đối mặt.
—
Cái chết này làm cho hai người hầu im miệng lại.
Thị trấn nhỏ xuyên qua sương mù dày đặc, phía trước chính là Cách Lan Đức vĩ đại.
“Nghe nói Công Tước của Cách Lan Đức là Lôi Triết, anh ta là người làm việc vô cùng bá đạo. Mấy năm trước, một gã bá tước lúc đi đường chạm nhẹ vào vai của anh ta, làm cho anh ta không vui sau đó lập tức chém đứt cánh tay của người đó.”
Sau khi bị nghẹn trong một lúc, một gã hầu mở miệng tiếp. Hắn ta luôn không quản được miệng của mình.
Một gã hầu khác nhìn chủ nhân đang nhắm mắt ngồi ở phía trước, khẽ phụ họa: “Tất cả chuyện này đều là thật, tôi cũng nghe nói! Tính tình của đại nhân Lôi Triết vô cùng nóng nảy, quý tộc quyền thế nhất ở Glory cũng không dám làm bậy ở trước mặt anh ta.”
“Cho nên lần này chúng ta nhất định phải cẩn thận một chút, tuyệt đối không được đắc tội vị đại nhân Lôi Triết này. Tuy anh ta không phải là Đại Công Tước của Cách Lan Đức, không có quyền kế thừa, nhưng chị ruột của anh ta là hoàng hậu của Cách Lan Đức. Hoàng Hậu và Đức Vua nhất định sẽ tạo áp lực, kêu cha truyền vị trí Công Tước cho em trai ruột của mình.”
“À, chắc chắn rồi. Đại nhân Lôi Triết nhất định sẽ kế thừa Cách Lan Đức, cũng sẽ trở thành quý tộc quyền thế lớn nhất Thác Đặc Tư.”
“Nghe nói anh ta thích nhất là sưu tập người đẹp, chúng ta có cần mua vài người đẹp từ trong tay của tú bà để tặng cho anh ta không?”
“Tốt nhất là chuẩn bị vài người, tới Cách Lan Đức rồi tôi sẽ đi hỏi thăm bên ngoài một chút, xem xem tú bà nổi tiếng nhất trong thành là ai.”
Hai người khẽ thương lượng, Giản Kiều ngồi ở phía trước đột nhiên giơ tay lên lắc vài cái. Ý là đừng nhiều chuyện.
Hai người hầu vội vàng đè suy nghĩ tìm người đẹp xuống.
Theo Giản Kiều, cách duy nhất giữ quan hệ tốt với Đại Công Tước trong truyền thuyết kia là tránh xa đối phương, không nên đối mặt. Không quen biết nhau thì tất nhiên sẽ không có mâu thuẫn.
Nhưng mà sự thật không phải như vậy. Khi một người quá tài năng, cho dù không thấy mặt, người khác bộc lộ một chút tài năng cũng sẽ sinh ra sự phản cảm và địch ý với hắn.
Mâu thuẫn vẫn sẽ phát sinh trong âm thầm.
—
Một người đàn ông có thân hình cao lớn đang cầm bút màu chậm rãi vẽ lên trên vãi.
Trên ghế sô pha màu đỏ nhung ở cách đó không xa, một quý phu nhân có dáng người đẫy đà đang lười biếng nằm nghiêng, mặc trên người một cái áo dài La Mã rất mỏng, tóc vàng óng ánh trượt trên đầu vai mượt mà của cô ta, chồng lên nhau. Khắp nơi trong quốc gia này đều tràn ngập sương mù dày đặc, mái tóc vàng giống như ánh mặt trời quý giá.
Người có mái tóc vài luôn nhận được sự yêu quý và thiên vị.
Quý phụ nhân kéo mở cổ áo vốn đã rất thấp, ánh mắt nhìn bản thân, bảo đảm dáng vẻ xinh đẹp, sau đó mới chuyển mắt nhìn người đàn ông đang ngồi vẽ kia.
Người đàn ông cũng có một mái tóc màu vàng chói mắt, dùng dây chun màu đen buộc ở sau ót, lộ ra khuôn mặt anh tuấn vô cùng xinh đẹp. Khuôn mặt này làm cho người ta nhìn đến thất thần, sau đó không nhịn được nhớ tới vị thần mặt trời ở trên đường, quanh năm khó gặp được một lần.
Người đàn ông không giống như trong quý tộc đương thời, thích ăn mặc xa hoa, trên tổng thể mà nói thì hắn có hơi không chỉnh tề. Trên người hắn mặt một cái áo sơ mi trắng bằng tơ lụa, cúc áo không cài đàng hoàng, lộ ra một mảng ngực lớn, hai bên tay áo kéo lên tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay cường tráng, phía dưới là chân quần ôm chặt thân và một đôi boot màu đen.
Ăn mặc đơn giản lại càng làm nổi bật dáng người vô cùng cao lớn của hắn.
Áo sơ mi bằng tơ lụa phát ra ánh sáng sáng bóng, nhìn qua đều rất có cảm giác. Tất cả đẳng cấp quý tộc đều rất ít người có thể có được hàng may dệt của phương Đông, giá cả của một thớt vải còn quý hơn vàng.
Nhưng mà lúc mặc trên người của người đàn ông này, cái loại hàng dệt bóng loáng đắt đỏ nhưng lại không bằng cơ bắp to lớn của hắn, lúc mặc vào lộ ra vẻ gợi cảm và hấp dẫn hơn người.
Từng nhìn thấy sư tử đực trên thảo nguyên chưa? Lúc chúng nó đi khắp nơi, cơ bắp toàn thân đều sẽ căng cứng, phập phồng và giãn nở. Sự cuồng dã của bọn nó làm cho người ta run rẩy lại làm cho người ta say mê.
Người đàn ông đứng trước vải vẽ giống như là sư tử đực vậy, cho dù đang là trạng thái bất động cũng mang lại hơi thở khiếp người.
Hắn rất nguy hiểm, đồng thời lại lộ ra vẻ lười biếng và tùy ý.
Quý phu nhân ngây ngốc nhìn hắn, mà trong mắt của hắn chỉ có bút vẽ và vải vẽ tranh.
Đột nhiên, một người đàn ông ăn mặc quý tộc đẩy cửa ra, vội vàng đi vào phòng vẽ tranh, cũng không thèm nhìn thân thể đang nằm ngang của quý phu nhân, đi vào tới bên cạnh người đàn ông tóc vàng, khẽ nói: “Lôi Triết, Bá Tước của Hoa Đô đã tới rồi. Cửa hàng nước hoa và tiệm châu báu của anh ta đã cướp đi chuyện làm ăn của chúng ta, anh có muốn đi gặp anh ta không? Đừng quên, gần đây tiểu như Lilith mà anh đang theo đuổi cũng vì mê anh ta mới từ chối lời mời của anh. Anh ta là tình địch của anh đó!”
Người đàn ông tóc vàng lui về phía sau hai bước, nheo mắt nhìn kỹ phu nhân đã nằm trên ghế sô pha, cũng không phản ứng với lời nói khiêu khích này.
Người đàn ông quý tộc cắn răng, lại nói: “Lôi Triết, tôi biết anh có nguyên tắc của anh, nhưng tốt xấu gì Cách Lan Đức cũng là của anh, vị Bá Tước ở Hoa Đô cướp đoạt lợi ích của anh trên địa bàn của anh, dụ dỗ phụ nữ của anh, lẽ nào không tích là đắc tội với anh sao?”
Lôi Triết cong môi, nụ cười thờ ơ hơi lộ ra sự khinh thường.
Nhưng mà phần khinh thường này không phải dành cho Bá Tước Hoa Đô mà là dành cho người đàn ông quý tộc ở trước mặt. Hắn hiểu người này muốn giật dây cho bản thân mình làm những gì. Một Nam Tước nho nhỏ chưa được phong tước, tất nhiên không thể đắc tội với một Bá Tước có được một vương quốc độc lập, vì vậy hắn ta cần một hậu thuẫn mạnh mẽ.
Mà bản thân mình chính là hậu thuẫn của hắn ta.
Lôi Triết nhìn vải vẽ tranh ở trước mắt, sau đó lại ngẩng đầu nhìn phu nhân cách đó không xa, tiếp tục dùng bút vẽ chi tiết.
Mắt của Nam Tước hơi chuyển động, lập tức có lời giải thích tốt hơn: “Gần đây, người trong cuộc đều nói: Suốt ngày đại nhân Lôi Triết đuổi theo phụ nữ, mà suốt ngày Bá Tước Hoa Đô lại là phụ nữ đuổi theo, bàn về mị lực thì Bá Tước Hoa Đô tốt hơn. Bị người khác lấy ra so sánh như vậy, hơn nữa còn thua, lẽ nào anh cũng không tức giận sao?”
Bút vẽ Lôi Triết vội vàng dừng trên vải vẽ.
Lúc này, quý phu nhân nằm trên ghế sô pha mở miệng: “Nghe nói vị Bá Tước Hoa Đô kia có mị lực làm cho người ta rơi vào bẫy. Chỉ cần gặp anh ta sẽ điên cuồng yêu anh ta. OMG, anh ta sắp tới Cách Lan Đức hả? Tôi rất chờ mong đó!”
Quý phụ nhân dùng hai tay trắng như tuyết bụm lấy trái tim đang đập loạn của mình, gương mặt cũng ngượng ngùng đến ửng đó.
Bịch một tiếng, Lôi Triết ném bút vẽ trong tay xuống, lấy áo khoác màu đen đang tùy tiện để trên bệ cửa sổ, giọng nói lạnh lùng chế giễu: “Đi thôi, đi gặp vị Bá Tước Hoa Đô đó. Nếu như cậu ta không giống như trong truyền thuyết, cũng không có phong thái mê người, tôi nhất định sẽ xích vào cổ của cậu ta, dẫn cậu ta đi hai vòng ở trên đường, để cho mọi người thỉnh giáo cái gọi là mị lực của cậu ta.”