Hoắc Đế Thành sửng sốt, cúi đầu, cả người toát lên vẻ khó chịu và luống cuống.
"Bắc Bắc, anh… anh sẽ không để bà ấy quấy rầy em…" Dứt lời, anh tiến lên một bước, ngón tay khẽ vuốt ve mặt cô, giọng nói run rẩy: "Em đừng vội từ chối anh như vậy được không? Anh chỉ cần một cơ hội..."
Anh còn chưa kịp nói hết thì bỗng trong nhà bỗng nghe thấy trong nhà vang lên một tiếng "cạch", rồi cửa phòng tắm được mở ra.
Lâm Diệc Nhiên quấn khăn tắm ở trần đi ra ngoài, vừa lau tóc vừa hỏi: "Bắc Bắc, là người đến đưa quần áo cho anh à?"
Bạch Bắc Bắc cũng giật mình, còn chưa kịp quay đầu nhìn lại đã bị bàn tay to lớn che mắt của cô lại.
Hoắc Đế Thành sa sầm mặt, khe híp mắt lại, từng thớ thịt trên mặt đều lộ ra vẻ không vui: "Sao cậu lại tắm ở đây?"
Lâm Diệc Nhiên từ tốn duỗi người, anh ta vừa mới tắm xong, cả người ướt sũng, ánh mặt trời chiếu vào, làn da bánh mật tỏa ra ánh sáng như sa tanh, cơ bắp rắn chắc mang theo vẻ quyến rũ.
Anh ta chú ý tới vẻ mặt giận dữ của Hoắc Đế Thành thì nhếch miệng, dịu dàng nói: "Tổng giám đốc Hoắc thông minh như vậy, sao không đoán thử xem?"
Cô nam quả nữ ở chung một nhà thì còn có thể đoán được gì?
Hoắc Đế Thành siết chặt ngón tay, ôm cả người Bạch Bắc Bắc vào lòng.
Trong lòng anh biết rất rõ, giống như những gì Bạch Bắc Bắc đã nói, cô vẫn chưa báo thù, hoàn toàn không có khả năng rơi vào tình yêu nam nữ như này, là Lâm Diệc Nhiên cố ý nói ra những lời này để chọc giận anh.
Nhưng anh sẽ không để anh ta được toại nguyện.
Đúng lúc này, người mà Lâm Diệc Nhiên căn dặn đã mang quần áo tới.
Hoắc Đế Thành nhận lấy túi trước, rồi ném thẳng chiếc túi cho Lâm Diệc Nhiên, rồi lật tay kéo Bạch Bắc Bắc ra khỏi nhà.
Đợi đến khi Hoắc Đế Thành mở miệng, Bạch Bắc Bắc phát hiện mình đã đứng ở ngoài cửa rồi.
"Anh đang làm gì vậy?" Cô cau mày.
Trong mắt của Hoắc Đế Thành tràn đầy lửa giận: "Bắc Bắc, sao em có thể để Lâm Diệc Nhiên tắm rửa trong nhà của em vậy? Chẳng khác nào đang dẫn sói về nhà."
Bạch Bắc Bắc lườm anh từ trên xuống dưới: "Hoắc Đế Thành, thật ra chuyện này phải trách anh đấy."
"Cái gì?" Hoắc Đế Thành sửng sốt, tại sao Bạch Bắc Bắc để Lâm Diệc Nhiên tắm rửa trong nhà lại trách anh chứ?
"Là do tối qua anh đã sai người nhốt bác sĩ Lâm lại, lúc nãy anh ấy mới được thả ra. Anh ấy sợ em xảy ra chuyện nên không kịp thay quần áo đã chạy đến đây. Anh ấy có bệnh thích sạch sẽ, muốn tắm ở nhà của em, nên em không thể từ chối được."
Dứt lời, Bạch Bắc Bắc liền nhìn Hoắc Đế Thành: "Do đó bây giờ anh có còn cảm thấy chuyện này không liên quan đến anh không?"
Hoắc Đế Thành nhất thời nghẹn họng, chẳng lẽ mình đã tự lấy đá đập vào chân mình ư?
"Còn nữa, Hoắc Đế Thành, anh đang đứng ở lập trường nào, lấy thân phận gì mà đòi dạy dỗ tôi." Bạch Bắc Bắc trừng mắt nhìn anh, mặc dù gương mặt xinh đẹp nhưng lại nói ra những lời lạnh lẽo.
Hoắc Đế Thành mím môi, trong lòng dâng lên cảm giác bực bội và bất lực, anh phát hiện cho dù nhìn thấy Lâm Diệc Nhiên đến gần Bạch Bắc Bắc, anh cũng không có tư cách để nổi giận.
Lâm Diệc Nhiên nhanh chóng thay quần áo rồi mở cửa ra, nhìn thấy hai người đang đứng đối diện nhau ở cửa thì nhếch miệng cười: "Bắc Bắc, cảm ơn em, bây giờ anh đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi."
Bạch Bắc Bắc vội vàng xua tay đáp: "Bác sĩ Lâm không cần phải cảm ơn đâu."
Thái độ của cô đối với Lâm Diệc Nhiên tốt hơn mình rất nhiều, trong lòng Hoắc Đế Thành lại cảm thấy khó chịu.
Anh liếc nhìn Lâm Diệc Nhiên, ánh mắt âm trầm ám chỉ: "Nếu cậu đã tắm xong rồi, sao còn không mau đi đi mà đứng đây làm gì?"
Lâm Diệc Nhiên làm như không nhìn thấy ám chỉ của anh đối với mình, mà nói với Bạch Bắc Bắc: "Nếu em không có chuyện gì, vậy thì anh không quấy rầy m nữa. Vết thương ở chân của em vẫn chưa khỏi, nên em hãy vào trong nghỉ ngơi đi."
Rồi anh ta cười híp mắt nhìn Hoắc Đế Thành: "Tổng giám đốc Hoắc hãy đi cùng tôi đi, đừng quấy rầy Bắc Bắc nghỉ ngơi nữa."
Hoắc Đế Thành nhìn thấy gương mặt ôn nhu như ngọc của anh ta thì luôn cảm thấy ẻo lả, kích động muốn vung nắm đấm.
Hai người nhìn nhau, dường như có tia lửa bắn ra khắp nơi, Bạch Bắc Bắc cũng cảm nhận được bầu không khí ngưng trọng, nên đẩy Hoắc Đế Thành ra, rồi nói nhỏ vào tai anh.
"Anh đi trước đi, đợi chừng nào anh chính thức hủy bỏ hôn ước thì chúng ta hẵng nói chuyện tiếp. Bây giờ trên người anh vẫn còn hôn ước, nhưng lại nói chuyện theo đuổi em, khiến em cảm thấy mình giống như tiểu tam đập chậu hoa của người ta vậy."
Hoắc Đế Thành nghe xong câu này, sắc mặt đã dịu đi rất nhiều, mặc dù Bạch Bắc Bắc không còn kiên quyết nữa, nhưng thái độ đã mềm mỏng hơn rồi.
"Được, Bắc Bắc, em đợi anh, anh sẽ xử lý mọi chuyện, rồi đi thích em bằng tấm thân trong sạch."
Dứt lời, Hoắc Đế Thành liền khiêu khích liếc nhìn Lâm Diệc Nhiên: "Cậu hai Lâm, chúng ta đi thôi."
Hai người lạnh mặt, cùng đi thang máy xuống lầu, sau đó cửa thang máy đóng lại.
Lâm Diệc Nhiên liếc nhìn Hoắc Đế Thành: "Ban nãy Bắc Bắc đã nói gì với anh thế?"
Hoắc Đế Thành hờ hững lườm anh ta: "Chẳng phải cậu hai Lâm rất thông minh à? Cậu đoán thử xem."
Anh trả lại nguyên văn cho Lâm Diệc Nhiên, sắc mặt của Lâm Diệc Nhiên càng lạnh lẽo hơn.
Sau khi ra khỏi thang máy, Lâm Diệc Nhiên lạnh lùng chế giễu anh: "Tổng giám đốc Hoắc, tôi khuyên anh đừng lãng phí tâm tư vô bổ nữa, Bắc Bắc sẽ không chấp nhận anh đâu, bởi vì anh đã từng để bóng ma cho cô ấy."
Vẻ mặt của Hoắc Đế Thành hờ hững: "Chúng ta không thể nói sớm như vậy, chúng tôi đã có nền móng tình cảm rồi, đâu giống như cậu hai Lâm, bây giờ Bắc Bắc vẫn còn gọi cậu là bác sĩ Lâm, xem ra trong lòng cô ấy, cậu chỉ vào vai bác sĩ mà thôi. Còn tôi thì khác..."
Dứt lời, khóe miệng của anh nở nụ cười đắc ý: "Cậu có phát hiện ra không, trong bữa tiệc cô ấy còn gọi tôi là anh Hoắc, vậy mà bây giờ đã gọi thẳng tên của tôi rồi. Tối qua, chúng tôi đã xảy ra chuyện còn kích thích cậu nghĩ rất nhiều."
Dứt lời, anh không đợi Lâm Diệc Nhiên đáp lại đã nhàn nhã rời đi.
Lâm Diệc Nhiên đã có kích động muốn giết người, tên Hoắc Đế Thành này thật khiến người khác phải phát điên, anh ta rất muốn biết rốt cuộc tối qua anh đã làm gì Bắc Bắc.
Trong lòng Hoắc Đế Thành cũng không thoải mái, mặc dù anh vừa mới chiếm được ưu thế, nhưng Lâm Diệc Nhiên có thể tắm rửa ở nhà Bắc Bắc, rất rõ ràng anh ta đã chiếm địa vị không hề tầm thường trong lòng Bắc Bắc.
Khi anh quay về công ty, đúng lúc Triệu Nhất Minh vừa mới họp xong, nhìn thấy Hoắc Đế Thành quay lại thì chuẩn bị đi tìm anh để báo cáo tình hình. Hoắc Đế Thành dứt khoát phớt lờ anh ta, mà lấy điện thoại ra gọi.
Sau khi đối phương bắt máy, giọng nói giận dữ của Hoắc Đế Thành như được rít ra từ trong kẽ răng.
"Lâm Diệc Hoằng, rốt cuộc em trai của cậu là cái giống gì hả? Tại sao tâm cơ lại sâu như vậy, cố ý khoe vóc dáng trước mặt Bắc Bắc? Vóc dáng như bạch trảm kê của cậu ta thì có gì hay ho đâu mà khoe ra cơ chứ?"
Anh dám thề rằng, chắc chắn lúc đó Bắc Bắc đã nhìn thấy.
Trong lòng Hoắc Đế Thành vừa chua vừa không phục, anh và Bạch Bắc Bắc đã kết hôn rồi ngủ với nhau được ba năm, nhưng Bắc Bắc chưa từng thấy vóc dáng anh.
Triệu Nhất Minh lặng lẽ hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, cũng may lúc nãy anh ta không theo ông chủ đi vào, xem ra tổng giám đốc Hoắc đã gặp cậu hai Lâm ở chỗ của cô Bạch, chắc chắn đó là một đấu trường Tu La.
Lâm Diệc Hoằng vô tội hứng chịu một tràng pháo nổ của Hoắc Đế Thành, lúc anh ta đang định lên tiếng thì phát hiện anh đã cúp máy.
Trong lòng anh ta vừa uất ức vừa mơ màng, tại sao chuyện do Lâm Diệc Nhiên gây ra lại đổ lên đầu của anh ta, rõ ràng anh ta đang đứng về phe của Hoắc Đế Thành mà.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, sau khi Lâm Diệc Nhiên rời khỏi nhà của Bạch Bắc Bắc, đã đến tìm Lâm Diệc Hoằng để tính sổ ngay, nhưng bây giờ Lâm Diệc Hoằng vẫn chưa hề hay biết.
Vết thương ở chân của Bạch Bắc Bắc đã gần khỏi rồi, nên cô chuẩn bị bắt đầu nộp hồ sơ xin việc.
Trên thực tế lý lịch của cô rất đẹp, cô tốt nghiệp ở trường thiết kế nổi tiếng trên thế giới, hơn nữa trong quá trình học đại học đã giành được rất nhiều huy chương vàng trong các cuộc thi thiết kế thời trang, nên hàm lượng vàng cực kỳ cao.
Có rất nhiều đàn anh đàn chị đều là nhà thiết kế được các thương hiệu quốc tế trọng dụng. Trong quãng thời gian học đại học, cô cũng may mắn được thực tập ở nhiều thương hiệu nổi tiếng khác nhau.
Mặc dù sau khi tốt nghiệp mắt của cô bị mù, bốn năm không có việc làm, nhưng dựa vào lý lịch và giao thiệp này, muốn tìm một công việc ở thành phố S cũng không quá khó.
Huống hồ cô còn đính kèm bản thảo thiết kế trước đây của mình, do chính thầy hướng dẫn đích thân nhận xét, nên tràn đầy cảm hứng.
Cả Bạch Bắc Bắc và Sở Thanh Nguyệt đều cho là thế, nhưng sự thật lại khác hẳn những gì hai người nghĩ.
Các công ty mà cô xem trọng đều không thông qua hồ sơ, thậm chí Bạch Bắc Bắc còn không có cơ hội để được phỏng vấn, cũng không nhận được cuộc gọi nào, chuyện này thật kỳ lạ.
Trong lòng Bạch Bắc Bắc buồn bực, nên đã chủ động gọi điện tự tiến cử mình, ai dè HR vừa nghe thấy cái tên Bạch Bắc Bắc này đã cúp máy ngay.
Hết cách rồi, Bạch Bắc Bắc đành phải chủ động nộp CV vào các công ty có quy mô vừa và nhỏ, có mấy nhà đã tiến hành phỏng vấn.
Rõ ràng ở mỗi phân đoạn, cô đều tự cho rằng câu trả lời của mình không thành vấn đề, nhưng cuối cùng vẫn bị rớt.
Trong lần phỏng vấn cuối cùng, Bạch Bắc Bắc đã tập trung toàn bộ sức lực, trả lời câu hỏi của người phỏng vấn, cô có thể nhìn ra người phỏng vấn cực kỳ hài lòng về cô, thậm chí còn chuẩn bị tuyển dụng cô ngay tại chỗ.
Nhưng lại có ai đó bước vào thì thầm điều gì đó vào tai người phỏng vấn.
Ánh mắt của người phỏng vấn bỗng thay đổi, nhìn Bạch Bắc Bắc bằng ánh mắt nuối tiếc: "Xin lỗi, cô không đáp ứng được tiêu chuẩn tuyển dụng của chúng tôi."
Cuối cùng Bạch Bắc Bắc cũng cảm nhận được điều bất thường.