Trả Thù Vợ Mù: Tổng Giám Đốc, Chúng Ta Hòa Ly Đi

Chương 63



Cha An nhìn ánh mắt sững sờ và khó tin của An Nhiễm Nhiễm, mím môi: "Vừa rồi các người cũng đã nói, Hoắc Đế Thành thích vợ cũ, cũng vì vợ cũ mà muốn từ hôn với con, sao cha có thể để con chịu uất ức này được chứ? Nhiễm Nhiễm, nhà họ An của chúng ta không phải loại người không biết xấu hổ, cậu ta đã không thích con thì chúng ta cũng không thèm cậu ta. Con yên tâm, cha nhất định sẽ tìm cho con một người..."

Ông ta còn chưa nói xong đã bị An Nhiễm Nhiễm hung tợn cắt ngang, hốc mắt đỏ hoe nhưng lại tràn đầy bất mãn cùng khó chịu: "Cha, tại sao cha lại quyết định thay con? Cha biết con đã phí biết bao nhiêu sức lực để đính hôn với Hoắc Đế Thành mà. Con nằm mơ cũng muốn được gả cho anh ấy, khó khăn lắm mới đính hôn được với anh ấy. Cha dựa vào đâu mà đồng ý từ hôn thay con, dựa vào đâu chứ!"

Giọng nói của cô ta sắc bén, gần như vỡ nát, cuối cùng trong mắt hiện lên một chút hận ý.

Cha An ngây ngẩn cả người, An Nhiễm Nhiễm trước mặt ông luôn ngoan ngoãn lễ phép. Ông ta biết cô ta thích Hoắc Đế Thành, có thể sau khi biết tin hủy hôn sẽ tức giận và bất mãn, nhưng ông ta không ngờ phản ứng của cô ta lại quá quắt và điên rồ như vậy, lại còn dùng ánh mắt căm thù mà nhìn ông ta.

Cha An lập tức nổi giận: "An Nhiễm Nhiễm, con có biết con đang nói chuyện với ai không? Cha là cha của con. Hôn ước không phải của một mình con mà là giữa nhà họ Hoắc và nhà họ An. Cha là người đứng đầu nhà họ An, chỉ cần cha đồng ý là được, con có dị nghị gì cũng phải nín lại cho cha!"

Lửa giận của ông ta vô cùng mãnh liệt, đến nỗi mẹ An cũng phải sửng sốt. Thấy An Nhiễm Nhiễm đỏ mắt nhìn chằm chằm cha An, bà ta vội vàng nắm lấy cánh tay cô ta, giấu cô ta ra sau lưng mình.

"Mọi người bớt giận đi, đừng nóng giận, chúng ta là người một nhà, tại sao phải ầm ĩ đến nước này, không phải chỉ là một Hoắc Đế Thành thôi sao!"

Bà ta quay đầu nhìn An Nhiễm Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, cha con nói đúng, trong lòng Hoắc Đế Thành không có con, cho dù con có gả cho cậu ta cũng sẽ không hạnh phúc, bị tra tấn cả một đời. Chi bằng tìm một người yêu con, như vậy cuộc sống của con sẽ dễ dàng hơn nhiều, cũng sẽ hạnh phúc hơn nhiều. Con phải tin tưởng lời của mẹ, mẹ là người từng trải..."

An Nhiễm Nhiễm chậm rãi nhìn bà ta, mang theo sự thất vọng cực kỳ: "Mẹ, ngay cả mẹ cũng cho rằng cha nói rất đúng sao?"

Mẹ An sững người một lúc, mím môi không dám nhìn thẳng vào mắt con gái. Bà ta biết An Nhiễm Nhiễm thích Hoắc Đế Thành đến mức nào, thích đến điên cuồng, cũng biết con gái mình đã âm thầm làm rất nhiều chuyện kinh khủng, nhưng hiện tại chuyện đã định rồi, cứ làm ầm ĩ lên cũng vô ích.

"Nhiễm Nhiễm, mẹ biết con thích Hoắc Đế Thành, nhưng chuyện tình cảm không phải chuyện của một người, mà là của cả hai bên. Hoắc Đế Thành không thích con..."

"Các người luôn nói Hoắc Đế Thành không thích con, còn luôn nhấn mạnh chuyện này." An Nhiễm Nhiễm ngắt lời bà ta, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt cố chấp: "Đúng, hiện tại anh ấy không thích con, nhưng sau này thì sao. Nếu con lấy anh ấy, con có rất nhiều thời gian ở bên anh ấy, con sẽ cố gắng hết sức thể hiện cái tốt của mình, cố gắng để anh ấy thích con, rõ ràng con đã sẵn sàng kết hôn với anh ấy…"

Cô ta nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt ấm ức, giọng nói khàn đi.

Mẹ An thở dài trong lòng, An Nhiễm Nhiễm và Hoắc Đế Thành cũng coi là cùng nhau lớn lên, đã hơn hai mươi năm rồi cũng không thấy Hoắc Đế Thành thích cô ta. Chỉ vì ân cứu mạng nên mới nhìn cô ta thêm một cái, không thích là không thích, chuyện này không phải là thứ mà cố gắng là có thể đổi lấy.

Nhưng An Nhiễm Nhiễm không hiểu, cô ta vừa cố chấp vừa điên cuồng, rõ ràng đã mất đi lý trí.

"Không được, con phải đi tìm Hoắc Đế Thành. Con không đồng ý hủy hôn, dù có chết cũng không hủy hôn. Anh ấy còn nợ con một ân cứu mạng, trước kia con đã cứu mạng anh ấy, anh ấy không thể vô tình như vậy."

An Nhiễm Nhiễm lẩm bẩm gì đó, muốn chạy ra ngoài lại bị cha An túm lại. Ông ta trầm mặt ủ rũ sai người hầu bắt cô ta lại, nhốt cô ta trong phòng không cho ra ngoài.

Làm sao An Nhiễm Nhiễm có thể khỏe hơn đám người hầu cường tráng này, cô ta vùng vẫy một cách tuyệt vọng nhưng vẫn bị nhốt trong phòng.

Cha An nghe tiếng la hét điên cuồng trong phòng, vẻ mặt bất lực nhưng kiên định.

Dù có lỗi với con gái nhưng vì nhà họ An, ông ta không thể không làm vậy. An Nhiễm Nhiễm vừa mở miệng là kể lại ân cứu mạng của mình với Hoắc Đế Thành.

Nhưng theo cuộc thương lượng giữa cha An và Hoắc Đế Thành, dường như Hoắc Đế Thành hoàn toàn không nhắc tới ân cứu mạng, nếu trong lòng anh không coi trọng chuyện này, vậy Nhiễm Nhiễm có cứu mạng anh thì cũng đã sao.

Mẹ An lo lắng kéo cánh tay cha An: "Sức khỏe của Nhiễm Nhiễm không tốt, cứ để con bé như vậy, nhỡ con bé xảy ra chuyện gì thì sao?"

Cha An nhàn nhạt liếc bà ta một cái: "Yên tâm đi, nó là con gái tôi, nhất định có thể suy nghĩ thông suốt. Nhiễm Nhiễm bây giờ đã trưởng thành, sức khỏe của nó tự nó rõ, chuyện bà nói sẽ không bao giờ xảy ra."

Nói xong thì nghe thấy trong phòng có tiếng đồ đạc bị va đập.

Cha An mặc kệ, kéo mẹ An xuống lầu, tiếng ném đồ và tiếng khóc kéo dài cả tiếng đồng hồ, dần dần trầm mặc, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Đúng như cha An đoán trước.

Ông ta quá hiểu An Nhiễm Nhiễm, cô ta thích Hoắc Đế Thành là đúng, nhưng cô ta yêu bản thân mình nhiều hơn, không thể vì Hoắc Đế Thành mà coi thường thân thể và tính mạng của mình. Loại uy hiếp như thế chỉ là diễn kịch mà thôi.

Lúc này, trong phòng An Nhiễm Nhiễm bừa bộn, trên sàn đầy mảnh thủy tinh và sứ vỡ. Cô ta vứt hết những thứ có thể vỡ được, nhưng cha mẹ cô ta vẫn không mở cửa cho cô ta ra ngoài.

Cô ta thất thần ngồi ở trên giường, lau đi nước mắt trên mặt, đôi mắt đỏ hoe tràn đầy hận ý.

Bạch Bắc Bắc, đều do Bạch Bắc Bắc. Nếu cô không quay lại, Hoắc Đế Thành sẽ không bao giờ hủy hôn với cô ta, đều là lỗi của Bạch Bắc Bắc, nếu cô có thể biến mất thì tốt biết mấy.

An Nhiễm Nhiễm suy nghĩ đến đó, trên mặt tràn đầy sự điên cuồng. Cô ta muốn Bạch Bắc Bắc chết, chỉ cần cô chết, Hoắc Đế Thành sẽ là của cô ta, sẽ không nghĩ đến việc hủy hôn với cô ta.

Sau khi nghĩ thông suốt tất cả những điều này, trong đầu cô ta nảy ra một ý tưởng.

A Kỳ, nhất định phải tìm A Kỳ về. Cô ta phải để A Kỳ giết Bạch Bắc Bắc một lần nữa.



Bạch Bắc Bắc không biết Hoắc Đế Thành đã đạt được thỏa thuận với cha An, cũng không biết ý định giết cô của An Nhiễm Nhiễm. Cô đến công ty trên danh thiếp và gặp Trần Thanh Lâm, con trai của bà Trần.

Quả nhiên, như Hoắc Đế Thành đã nói, anh ấy là người có gia giáo, rất hòa đồng.

Có thể là bà Trần đã kể cho anh ấy nghe những gì đã xảy ra ở "Khinh Nhiễm", Trần Thanh Lâm rất nhiệt tình với cô, liên tục cảm ơn cô vì đã giải vây giúp mẹ mình.

Nhưng vì Trần Thanh Lâm cũng rất quan tâm đến năng lực nên cần sơ yếu lý lịch của Bạch Bắc Bắc và một số tác phẩm trước đây của cô, sau khi xem xong thì rất hài lòng.

Mặc dù Bạch Bắc Bắc có ba năm không tham gia vào công việc thiết kế, nhưng cô đã tốt nghiệp tại một trường danh tiếng và có lý lịch thực tập rất tốt, tham gia một cuộc thi có giá trị cao và giành được huy chương vàng, những thiết kế trước đây của cô cũng tràn đầy cảm hứng, khiến lòng người rung động.

Tài năng xuất chúng như vậy, khó trách nhà họ An phong sát cô nghiêm mật như thế.

"Cô Bạch, cô rất xuất sắc, công ty chúng tôi rất cần nhân tài như cô."

Trần Thanh Lâm nói xong câu đó, Bạch Bắc Bắc hoàn toàn nhẹ nhõm, nở nụ cười, khiến người khác không khỏi cảm thán vì sự xinh đẹp ấy.

Các loại phúc lợi anh ấy đưa ra cũng rất hào phóng, Bạch Bắc Bắc đồng ý nhận việc vào thứ Hai tuần sau, chuyện công việc đã hoàn toàn giải quyết xong xuôi.

Vừa rời khỏi công ty, Hoắc Đế Thành đã gọi điện tới.

Bạch Bắc Bắc nhấc máy, giọng nói tươi cười của Hoắc Đế Thành truyền đến: "Thế nào? Khi nào thì đi làm?"

Giải quyết xong vấn đề công việc, tâm trạng của Bạch Bắc Bắc rất tốt: "Làm sao anh biết bọn họ nhất định sẽ thuê tôi?"

Nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô, Hoắc Đế Thành cúi đầu, vô thức nhếch khóe miệng, trên mặt lộ ra vẻ cưng chiều: "Em xuất sắc như vậy, nếu Trần Thanh Lâm không có tầm nhìn xa thì công ty đã đóng cửa từ lâu rồi."

Nghe vậy, Triệu Nhất Minh ngẩng đầu lên, liếc nhìn sếp Hoắc, bị vẻ cưng chiều trên mặt anh dọa cho run cả người.

Trên khuôn mặt như tảng băng kia của sếp Hoắc vậy mà lại xuất hiện vẻ mặt như vậy, thật là quái dị đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Bạch Bắc Bắc có chút đỏ mặt trước lời khen ngợi trắng trợn của anh, cô ho khan một tiếng, nghiêm nghị nói: "Tìm tôi có chuyện gì? Nói ngắn gọn thôi!"

Nghe cô "trở mặt vô tình", gương mặt Hoắc Đế Thành tràn đầy bất đắc dĩ: "Ừm, đúng là anh có chuyện muốn nói với em."

"Anh và An Nhiễm Nhiễm đã hủy bỏ hôn ước, sẽ tuyên bố ngay."

"A?" Bạch Bắc Bắc không nghĩ hiệu suất của Hoắc Đế Thành nhanh như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất hả giận.

Hôn ước mà An Nhiễm Nhiễm đã hao tâm tốn sức, hại biết bao nhiêu người mới có được cuối cùng vẫn tan tành, Bạch Bắc Bắc vô cùng muốn nhìn thấy biểu cảm của cô ta bây giờ.

"Chúc mừng anh cuối cùng cũng thoát khỏi người phụ nữ độc ác này."

Cô không hề giấu giếm ác ý của mình.

Hoắc Đế Thành cười đổi chủ đề: "Tối nay em có rảnh không?"

Nghe vậy, thần sắc Bạch Bắc Bắc thần sắc căng thẳng, nghĩ đến phân tích về lão sói xám vẫy đuôi của Sở Thanh Nguyệt, vẻ mặt cảnh giác: "Anh muốn làm gì?"