Bộ Lâm Thịnh Dung: “...” Cô ấy ngủ thấy cái gì mà đấm đá loạn xạ thế kia. Nhưng nhìn thì thấy rõ ràng là giấc mơ đẹp. Cô ấy còn đánh người trong trạng thái hưng phấn nữa.
Nhưng sau đó Vũ Âm liền lăn qua trực tiếp ôm lấy Bộ Lâm Thịnh Dung, đầu còn rút vào ngực cô ấy không khác gì bé con.
Bộ Lâm Thịnh Dung nhìn người ở trong ngực mình, chân còn không an phận gác lên người mình liền thở dài. Đời này cô ngang ngược bao nhiêu cũng không thể bằng người trong ngực. Cô thua cô ấy thật rồi.
Cô nhẹ nhàng đưa tay vén tóc Vũ Âm qua một bên, nhìn khuôn mặt trắng trẻo, vô cùng diễm lệ ở trong ngực mình chỉ có thể mỉm cười thật nhẹ. Cô cố gắng đè nén dục vọng của bản thân xuống. Không được để cô ấy mắng mình là cầm thú nha.
Cô đặc biệt thích khuôn mặt của Vũ Âm, không những xinh đẹp mà còn thuộc kiểu chỉ cần nghiêm mặt có thế biến thành ngự tỷ lạnh lùng, cao ngạo. Lúc trước cô rất thích có khuôn mặt như vậy nhưng ông trời lại cho cô khuôn mặt ai nhìn cũng lầm tưởng cô là gái nhà lành.Lúc đó cô còn mắng ông trời một trận, bảo ông ta không có mắt. Thôi thì ông trời bù đắp cho cô có người yêu có khuôn mặt ngự tỷ coi như bù đắp cũng được. Cô hứa sẽ không mắng ông trời nữa.
Nhưng sau đó cô lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Vũ Âm theo hành động của mình liền giật mình mở to hai mắt. Sau đó thứ mà lúc nãy cô bảo là mềm mại trực tiếp xuất hiện trước mắt cô.
Cô lại nhìn lên thấy Bộ Lâm Thịnh Dung đang ngắm mắt liền thở phào nhẹ nhõm. May mà cô ấy ngủ say, không thì không phải cô quá mất mặt hay sao. Chỉ là không hiểu sao trong lòng có chút hụt hẵng. Thử hỏi xem mĩ nữ trước mặt ai lại không động tâm. Vậy mà Bộ Lâm Thịnh Dung cả tâm cũng không động, tâm tĩnh như mặt hồ không chút gợn sóng.
Vũ Âm lại nhớ đến lời của Doãn Tư Ninh.
Chẳng lẽ hiện tại cô đã mất giá đến mức dâng đến miệng ai thì ai cũng chê hay sao. Doãn Tư Ninh chê cô đã đành, Bộ Lâm Thịnh Dung còn chê cô dữ hơn, cô đã dâng đến miệng mà người ta cả sờ cũng không muốn.