Đó là lời ông nội nói với nam chính trong phim, một câu không dài nhưng chỗ nào cũng có từ mới nên Lâm Phỉ chả hiểu gì.
Bùi Cảnh Hành nhìn vào mắt Lâm Phỉ rồi nói: “Để tôi đọc lại, cậu nghe cho cẩn thận.”
“Ừ.”
“Some of us get dipped in flat, some in satin…”
(*)
Cách phát âm của Bùi Cảnh Hành rất hay còn đôi mắt đen của hắn lấp lánh dưới ánh đèn giống như bầu trời đêm đầy sao, mọi thứ đều thật hấp dẫn.
Sau khi đọc lại, Lâm Phỉ vẫn không hiểu.
“Cậu có đang nghe không?”
Lâm Phỉ tỉnh lại, ho khan: “Cậu nói lại đi, tôi vẫn không nghe rõ.”
Sự thật đã chứng minh rằng cho dù hắn có đọc nó hai lần hay năm lần, Lâm Phỉ vẫn không biết nghĩa câu này đâu.
Lâm Phỉ nhìn Bùi Cảnh Hành im lặng rồi ra hiệu cho hắn dịch luôn đi.
Bùi Cảnh Hành cạn lời: “Tôi chỉ dịch một lần thôi, nhớ đây này.”
Giọng điệu của hắn nghiêm túc đến mức Lâm Phỉ phải dựng thẳng người chăm chú lắng nghe.
Bùi Cảnh Hành nói lại cả một câu bằng tiếng Anh và một câu dịch bằng tiếng Trung: “Có vài người nông cạn, lại có một số người bên ngoài đẹp đẽ bao nhiêu thì bên trong lại thô tục bấy nhiêu.”
“Nhưng đến một lúc nào đó con sẽ tìm được người tỏa ra ánh sáng lấp lánh tựa cầu vồng.”
“Con sẽ nhận ra không thứ gì có thể so sánh được với người ấy nữa”. (*)
Ba mươi giây dài như hàng thế kỷ đối với Lâm Phỉ.
Thật khó để cậu diễn tả cảm giác vừa rồi.
Cậu như thể bị mắc kẹt trong đôi mắt Bùi Cảnh Hành, dù có vùng vẫy thế nào cũng không tìm được đường ra.
Sau khi giọng nói hạ xuống, mọi thứ trở lại bình thường.
Sau đó, Lâm Phỉ không xem được thêm nội dung nào nữa, trong đầu cậu chỉ toàn lời nói của Bùi Cảnh Hành.
Đúng rồi, hình như hắn càng ngày càng kỳ lạ, cậu phải đẩy nhanh tốc độ đưa Bùi Cảnh Hành và Ứng Thần đến với nhau!
Lâm Phỉ nằm ở trên giường suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy muốn phát triển được tình cảm thì nhất định phải chạy theo nội dung tiểu thuyết!
Đó là công viên giải trí, nhà ma, phim ảnh!
Đến thứ sáu, Lâm Phỉ vênh mặt bảo Bùi Cảnh Hành ngày mai hãy đến Happy Valley* với cậu.
(*)
Giọng lớn như thể sợ Ứng Thần không nghe thấy.
Bùi Cảnh Hành hào hứng nắm lấy tay Lâm Phỉ: “Được thôi, tôi còn chưa bao giờ đến Happy Valley.”
Cậu bé đáng thương còn chưa được tổ chức sinh nhật, cũng chưa từng đến Happy Valley. Sau này khi Bùi Cảnh Hành với Ứng Thần bên nhau cũng phải có một kỷ niệm thật vui vẻ ở đây.
Thật ra Lâm Phỉ không định đến Happy Valley vào lúc này.
Khi nào Bùi Cảnh Hành và Ứng Thần bị lừa đến Happy Valley, mối quan hệ sẽ được vun đắp trong phút chốc.
Trước khi tan học, Lâm Phỉ nói với Bùi Cảnh Hành rằng tối nay cậu có việc phải làm nên về nhà trước, ngày mai hai người sẽ gặp nhau ở cổng Happy Valley.
Bùi Cảnh Hành vui vẻ đồng ý.
Trở lại chiếc giường to đủ cho năm người nằm, Lâm Phi thật sự cảm thấy có một chút cô đơn.
Thói quen là một điều khủng khiếp.
Trước khi đi ngủ, Lâm Phỉ đã tắt hết đồng hồ báo thức và dự định sẽ đánh một giấc thật ngon, cậu sẽ vui hơn rất nhiều nếu thấy thanh tiến trình tăng vọt khi thức dậy.
Vào sáng sớm hôm sau, Lâm Phỉ vẫn thức dậy theo đồng hồ sinh học.
Cậu trùm chăn bông che mặt, ý thức dần dần chìm xuống.
Một khuôn mặt trắng đến phát sáng cùng với đôi mắt hơi đỏ xuất hiện trước mặt cậu.
Cảnh này khiến Lâm Phỉ nghĩ đến một câu: Thanh xuân nợ tôi một mỹ nhân.
Suy nghĩ đó chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc, Lâm Phỉ hoảng hồn tỉnh táo lại rồi cong người bật dậy. Sao có thể so sánh một nam nhân với một người đẹp được?
Lâm Phi lộ vẻ khó hiểu trên mặt và hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Bùi Cảnh Hành giơ tay cầm một xấp giấy.
“Lúc về, tôi phát hiện bài thi của cậu nên định đem trả. Tiện thể đi Happy Valley cùng nhau luôn, cậu ok không?”
Lâm Phỉ xoa đầu, trong lòng than thở kế hoạch đã hoàn toàn bị phá nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ thờ ơ nói: “Không sao đâu, cậu tới rồi thì đi thôi.”
Một lúc sau, Lâm Phỉ thu dọn đồ đạc, ăn bữa sáng nhanh nhanh rồi đến Happy Valley với Bùi Cảnh Hành.
Bên ngoài cửa sổ dòng xe vội vàng lướt qua, Bùi Cảnh Hành không biết đang nhìn gì nhưng hắn có vẻ rất thích thú.
Lâm Phỉ ngáp dài, nhắm mắt lại.
Cậu không biết mình đã đi được bao lâu thì cảm thấy có ai đó đang chọc mình.
Lâm Phỉ mở mắt: “Sao vậy?”
“Cái đó…” Bùi Cảnh Hành có vẻ hơi xấu hổ.
“Cậu quên à? Nói gì với tôi cũng được, tôi sẽ không giận.”
Bùi Cảnh Hành mím môi: “Tôi vừa nhìn thấy biển báo phía trước có một thủy cung…”
“Muốn đi không?”
“Tôi chưa tới đó bao giờ.” Bùi Cảnh Hành nhìn chằm chằm Lâm Phỉ: “Tôi xem trên phim thấy thủy cung rất đẹp. Ngoài cậu ra, thứ đẹp thứ hai chính là thủy cung.”
Lâm Phỉ thấy đầu óc choáng váng, cậu không biết là do đôi mắt sáng ngời của Bùi Cảnh Hành hay là do lời nói của đối phương.
Như thể não không còn kiểm soát lời nói nữa, cậu tự nhiên đề nghị đi chơi thủy cung.
Bùi Cảnh Hành cười cong đôi mắt: “Được rồi, chúng ta đi thủy cung.”
Sau đó, hắn lấy điện thoại di động ra có ý muốn kiểm tra xem cần làm gì không.
Lâm Phỉ suy nghĩ một lúc cũng lấy điện thoại di động ra gửi vào vòng bạn bè nói rằng họ định đi thủy cung.
Ứng Thần có thể nhìn thấy tin này và đến thủy cung suôn sẻ được hay không thì phụ thuộc vào duyên trời định của cậu ta vậy.
Khi đến gần bể cá, Bùi Cảnh Hành bất ngờ mím môi rồi bảo Lâm Phỉ đừng đến bể cá.
“Ủa sao vậy?”
Bùi Cảnh Hành đưa điện thoại cho Lâm Phỉ: “Có tin nói rằng công viên thủy cung huấn luyện động vật biểu diễn, họ không quan tâm đến tính mạng của chúng. Nếu chúng ta đến thủy cung, chúng ta lại ủng hộ sự giả dối của họ. ”
Lâm Phỉ lướt xem tin, có hình ảnh và bài báo rất chấn động.
Nếu cậu biết thủy cung như thế này, cậu sẽ không bao giờ đến đó nữa.
“Vậy thì chúng ta sẽ không đến thủy cung, cậu còn muốn đi đâu không?”
“Tôi không biết…”
“Chúng ta đến Happy Valley như dự định ban đầu thì sao?”
“Vậy được.”
Lâm Phi lôi điện thoại di động ra nhìn lại. Sau khi xem xét, cậu quyết định không đăng nó lên mạng nữa. Nếu Bùi Cảnh Hành thay đổi ý định lần nữa chẳng phải là sẽ bẫy Ứng Thần sao.
Hai người bước vào Happy Valley, Bùi Cảnh Hành thích thú với mọi thứ và muốn lên đu quay.
Lâm Phỉ sẽ cưỡi cái loại đu quay này bằng tư cách một Alpha á!
Hai phút trước, cậu đã từ chối Bùi Cảnh Hành như thế.
Hai phút sau, cậu ngồi trên con ngựa gỗ và chụp ảnh cho Bùi Cảnh Hành bên cạnh.
Phải nói là cực kỳ có lý khi các nam chính phim thần tượng luôn chụp ảnh nữ chính như thế này.
Bùi Cảnh Hành ngồi trên đu quay cười như một đứa trẻ, mái tóc đen bị gió thổi bay nhẹ nhàng sau đầu, lộ ra đường nét tinh xảo. Mỗi bức ảnh đều có thể xài làm màn hình nền.
Sau đó cả hai người chơi tháp rơi tự do.
Lâm Phỉ có một bóng ma với trò này.
Kiếp trước, sau khi tốt nghiệp trung học, cậu và vài người bạn cùng lớp đã đi chơi tháp rơi cao nhất thế giới, tốc độ gần 50m/s.
Nó khủng khiếp hơn cả một lần chơi tháp rơi thông thường.
Đúng ra tháp rơi sẽ dừng lại trong hai hoặc ba giây và sau đó đột ngột rơi xuống khi lên đến đỉnh. Nhưng Lâm Phỉ và những người khác đã dừng lại ở đỉnh tháp hơn mười giây đến khi có tiếng sấm đột ngột vang trên bầu trời và họ rơi xuống.
Tháp nâng lên rồi lại rơi xuống tổng 3 lần, trong lúc nâng thì mọi người vừa khóc vừa la hét, sau 3 lần rơi thì mọi người ôm nhau khóc.
Khi đó, Lâm Phỉ đã khóc đến mức gần như tắt thở.
Bùi Cảnh Hành kéo Lâm Phỉ rồi hỏi: “Sao cậu không đi?”
Lâm Phỉ cười nói dối: “Tôi đi mua chai nước, cậu có thể đi chơi một mình.”
“Tôi đi với cậu.”
“Không sao đâu, không cần hai người đi mua nước. Tôi đã chơi tháp rơi nhiều lần rồi, chơi một mình thích hơn.”
“Nhưng tôi muốn chơi với cậu.” Bùi Cảnh Hành kéo tay Lâm Phỉ, lén liếm môi.
Sự chú ý của Lâm Phi đều đổ dồn vào tháp rơi, cậu thoáng thấy động tác lén lút của Bùi Cảnh Hành nhưng cậu không để ý, cho rằng đó là ảo giác của mình.
“Tại sao phải chơi với tôi?”
“Hai người cùng rơi xuống rất lãng mạn.”
Khi tháp rơi khởi động, đầu óc đang rối bời và sợ hãi thì lãng mạn ở chỗ nào chứ?
Lâm Phỉ thật sự không hiểu nổi mạch não của Bùi Cảnh Hành nhưng cũng chẳng phải lần đầu, cậu không thèm dò xét, chỉ nhẹ giọng nói: “Giữa chúng ta không cần lãng mạn.”
“Tôi cần.” Bùi Cảnh Hành nắm cổ tay Lâm Phỉ lắc lắc: “Tôi thích, cậu đi cùng tôi được không?”
Thoạt nhìn không khác gì những cặp đôi xung quanh.
Lâm Phỉ sửng sốt trước ý nghĩ của chính mình, bỏ qua vẻ căng thẳng của Bùi Cảnh Hành: “Cậu thả tay tôi ra trước đã.”
Bùi Cảnh Hành vẫn lôi kéo Lâm Phỉ xếp hàng như không nghe thấy.
Đứng cuối hàng, Lâm Phỉ còn chưa kịp nói gì hắn đã buông tay ra.
Lâm Phỉ cau mày, giờ nói gì cũng có vẻ không ổn.
Xếp hàng chơi tháp rơi tuy có vẻ dài nhưng thực ra rất nhanh. Mỗi phút một đợt, một đợt hơn chục người, một lúc sau đã tới lượt hai người.
Chân Lâm Phỉ sắp nhũn ra tới nơi nhưng bây giờ phóng lao phải theo lao. Hết lần này tới lần khác cậu tự nhủ bản thân là một Alpha, không được chạy trốn.
Bùi Cảnh Hành ngồi bên cạnh cúi đầu một lúc lâu vẫn chưa cài chặt được khóa an toàn.
Lâm Phỉ mở khóa an toàn của mình và nghiêng người sang để giải thích cho Bùi Cảnh Hành cách làm.
Đầu cậu tựa vào ngực Bùi Cảnh Hành, Bùi Cảnh Hành cúi đầu xuống hôn lên đỉnh đầu cậu.
Lâm Phỉ cảm thấy có thứ gì đó chạm nhẹ trên đầu, nhưng trong đầu cậu chỉ nghĩ đến việc chạy khỏi chỗ và không dính vào trò này nữa.
Sau khi kiểm tra dây an toàn của Bùi Cảnh Hành, cậu cũng thắt dây an toàn của mình.
Các nhân viên kiểm tra từng người một thì rời đi, cùng với tiếng nhạc ầm ĩ tháp rơi đột ngột đi lên.
Khoảnh khắc rời khỏi mặt đất, Lâm Phỉ cảm thấy nội tạng căng cứng thành một quả bóng, trong lòng khó chịu không nói nên lời.
Trong mơ hồ, cậu cảm thấy có thứ gì đó mát lạnh trên mu bàn tay.
Hơi thở thơm mát thấm vào da thịt, thấm vào toàn thân khiến cậu bình tĩnh lại một chút.
Khi dừng lại trên không vài giây, Lâm Phỉ mới dành thời gian nhìn lướt qua, chính là Bùi Cảnh Hành nắm tay cậu.
Bùi Cảnh Hành, hắn không sợ sao?
Có thể thả tay ra khỏi chỗ ngồi rồi bình tĩnh nắm lấy tay cậu!
Không có nhiều thời gian, Lâm Phỉ chỉ kịp nhìn Bùi Cảnh Hành một cái rồi tháp rơi đột nhiên hạ xuống.
Ngay giây phút đó, Lâm Phỉ thậm chí không còn cảm thấy trọng lực, tâm trí của cậu chỉ toàn là khuôn mặt tươi cười của Bùi Cảnh Hành.
Pháo hoa trong lòng đột nhiên nổ tung, Lâm Phỉ nghe tiếng tim đập thình thịch.
Cuối cùng cậu cũng biết tại sao công viên giải trí là nơi bắt buộc đến để hẹn hò.
Nếu không phải vì những trở ngại khác nhau giữa cậu và Bùi Cảnh Hành, cậu nhất định sẽ yêu người này.