Lúc Lâm Phỉ run rẩy hai chân trở về nhà, Bùi Cảnh Hành ra đón cậu với vẻ mặt đưa đám: “Xin lỗi, tôi không giúp được gì cho cậu hết.”
“Có gì để xin lỗi chứ, tên điên Ứng Thần đó…”
Chợt nhớ tới thân phận của Bùi Cảnh Hành, Lâm Phỉ bèn nuốt nước bọt nói: “Tốt hơn hết là cậu nên tránh xa hắn ra.” Sau đó cậu xua tay: “Dù sao thì tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện này.”
“Tại sao hắn lại tức giận?”
“Cậu đừng dính líu tới chuyện này nữa, tôi đi lên trước đây.”
Lâm Phỉ cố gắng hết sức để giữ tư thế đi của mình trông như bình thường, nhưng Bùi Cảnh Hành vẫn nhìn ra được đầu mối.
Bùi Cảnh Hành không hỏi đã có chuyện gì xảy ra, hắn chỉ nắm lấy tay Lâm Phỉ rồi dìu cậu lên tầng.
Cơn đau trên người vẫn chưa biến mất, Lâm Phỉ cũng không có tâm trạng học hành nữa, cậu dứt khoát lên diễn đàn lướt xem.
Không biết có chuyện gì đang xảy ra mà Lâm Phỉ cảm thấy hơi khó chịu, như thể có người đang nhìn chằm chằm vào cậu vậy.
Mỗi lần ngẩng đầu lên ngó, cậu chỉ có thể bắt gặp ánh mắt của Bùi Cảnh Hành.
Cứ như vậy mấy lần, Lâm Phỉ bèn để điện thoại xuống: “Cậu nhìn tôi hoài để làm gì vậy?”
Bùi Cảnh Hành mất tự nhiên sờ gáy mình: “Tôi thấy hình như Ứng Thần chạm vào tuyến thể của cậu rồi, sau đó cậu… Cảm giác của cậu khi bị chạm vào tuyến thể như thế nào?”
Lâm Phỉ đưa tay ra sau lưng chạm vào tuyến thể của mình nhưng không có cảm giác gì sất.
“Không thấy gì hết, bình thường giống như chạm vào mặt hay sờ vào tay vậy á.”
Bùi Cảnh Hành mong chờ nhìn về phía Lâm Phỉ, hắn chắp tay vào nhau tạo thành con số “1”.
“Tôi có thể nhìn một chút được không?”
Lâm Phỉ nhớ đến chuyện lần trước mình uống say rồi sờ soạng người Bùi Cảnh Hành, cậu giật mình theo bản năng.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt mong đợi của Bùi Cảnh Hành, cậu lại không nhẫn tâm nói lời từ chối.
Cậu thầm nghĩ, chắc là do Bùi Cảnh Hành chưa phân hóa nên đối với vấn đề này có hơi tò mò ha.
Vậy thì… Để Bùi Cảnh Hành nhìn chút chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Lâm Phỉ gật đầu, Bùi Cảnh Hành thấy thế bèn hào hứng bước đến gần.
Vì góc nhìn bị hạn chế nên Lâm Phỉ không thể nhìn thấy mặt Bùi Cảnh Hành được. Cậu chỉ mơ hồ cảm nhận được khuôn mặt của Bùi Cảnh Hành đang cách rất gần với tuyến thể của mình, toàn bộ hơi thở nóng hổi của hắn đều phả vào nơi nhạy cảm ấy.
Cảm giác mơ hồ này còn kích thích hơn cả việc đụng chạm thật sự. Lâm Phỉ cảm thấy khí huyết đang dâng trào khắp người mình, hơi nóng dần xâm chiếm cả cơ thể nhưng cậu lại không tìm được lối để trút hết ra ngoài.
Cậu không khỏi nhớ đến tình huống lúc trên xe, tay của Bùi Cảnh Hành lạnh ngắt, nếu sờ lên, nói không chừng có thể xoa dịu tình trạng tồi tệ hiện giờ của cậu.
Ấy thế mà đúng lúc này, cậu nghe thấy giọng nói trầm hơn so với bình thường của Bùi Cảnh Hành: “Tôi có thể chạm vào được không?”
Trong lòng Lâm Phỉ gào thét chống cự, vì cậu sợ những gì đã xảy ra trước kia sẽ lặp lại.
Mặt khác, cậu lại rất mong chờ, chắc là hơi nóng đốt cháy cả bộ não cậu luôn rồi.
Chuyện trong đầu còn chưa được giải quyết rõ ràng, cậu đã kiềm lòng không được mà “Ừ” một tiếng.
Vừa nói xong, trong lòng Lâm Phỉ cảm thấy mọi thứ kết thúc thật rồi.
Cậu đành phải cam chịu số phận: Thì là vậy đó, Bùi Cảnh Hành tò mò, mình chỉ giúp hắn thỏa mãn sự tò mò thôi mà?
Bàn tay lạnh như băng nhẹ nhàng chạm lên tuyến thể, sự tương phản to lớn khiến toàn thân Lâm Phỉ nổi da gà.
Nhưng phải nói rằng, phương pháp này thật sự có tác dụng.
Khí lạnh xâm nhập vào tuyến thể, tạo ra hình dáng của những gợn sóng không ngừng khuếch trương, nó thổi bay cái nóng mà cậu không sao đuổi đi được.
Nhưng sau đó, bàn tay Bùi Cảnh Hành cũng nóng lên.
Lâm Phỉ hơi ngửa cổ ra sau, muốn thoát ra nhưng bàn tay ấy lại giống như một cái bóng cứ kề sát vào cổ cậu mãi thôi.
Dần dần, Lâm Phỉ cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Không phải Bùi Cảnh Hành nói chỉ chạm chút thôi à? Sao lại còn không nặng không nhẹ mà ấn lên vậy?
Lâm Phỉ nâng mí mắt lên nhìn, cậu định bụng ngăn Bùi Cảnh Hành lại, nhưng không ngờ lại bị gương mặt trước mắt dọa cậu sốc đến nỗi quên mất mình muốn làm gì.
Bùi Cảnh Hành nặng nề nhìn cậu, con ngươi hắn đen láy tựa như một khu rừng ngập tràn trong sương mù dày đặc.
Khuôn mặt hắn gần như trắng đến mức trong suốt, không có lấy một giọt máu nào, nếu nhìn kỹ có thể thấy cả những mạch máu mỏng dưới da.
Tất cả sắc màu lộng lẫy đều tập trung trên môi hắn, đỏ tươi như cánh hoa hồng ngâm mình trong máu.
Ba gam màu đỏ, đen, trắng đầy mâu thuẫn với nhau, mang đến hiệu ứng thị giác không khác gì một trận sấm sét.
Đột nhiên Lâm Phỉ như người mất hồn, cậu chỉ có thể trừng mắt nhìn Bùi Cảnh Hành từ từ cúi đầu xuống, nhưng lại không thể thốt ra câu ngăn cản nào.
Trong phút chốc, một vật vừa ấm áp lại ẩm ướt khẽ lướt qua tuyến thể của cậu.
Một dòng điện mạnh mẽ từ tuyến thể chạy vọt đến xương cụt, eo Lâm Phỉ đau nhức, nguồn nhiệt tích tụ trong người cũng phun trào ra ngoài.
Lâm Phỉ ngơ ngác nhìn trần nhà, trong đầu hiện lên hai chữ:
Xong phim!
Cậu bèn đẩy đầu Bùi Cảnh Hành ra, không biết phải đối mặt với Bùi Cảnh Hành như thế nào.
Cứ coi như là lần trước cậu uống say đi, nhưng lần này rõ ràng cậu đang trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.
Bùi Cảnh Hành lúng túng ngồi dậy: “Xin lỗi, vừa rồi tôi chưa được cậu cho phép… Cậu đừng giận được không, tôi sai rồi.”
Lâm Phỉ yếu ớt liếc nhìn Bùi Cảnh Hành, không phải, cậu thì sai chỗ nào chứ, tôi mới là người sai hoàn toàn nè!
“Sao cậu không nói chuyện? Cậu giận tôi hả?”
Lâm Phỉ mệt mỏi khoát tay: “Không giận cậu, tôi muốn vào nhà vệ sinh một chút, cậu ra ngoài trước được không?”
“Cậu thật sự không giận tôi đúng không?” Bùi Cảnh Hành đứng lên, đi chưa được hai bước đã quay đầu lại hỏi.
“Ừ, không hề giận.”
Bùi Cảnh Hành vừa đi ra ngoài, Lâm Phỉ đã hết sức xấu hổ mà thay quần lót mới. Về phần chiếc quần lót ấy, cậu còn không thèm nhìn đã thẳng thừng ném nó vào thùng rác.
Cái thứ này, cậu không muốn nhìn thấy lần thứ hai!
Vậy mà đến buổi tối, Lâm Phỉ lại vô cùng hối hận vì hành động lúc nãy của mình.
Sau khi Bùi Cảnh Hành đi từ nhà vệ sinh ra, hắn trưng một vẻ mặt không hiểu hỏi Lâm Phỉ: “Phỉ ca, thứ màu trắng trên quần lót của cậu là gì vậy? Sao tôi không có?”
Lâm Phỉ sốc nặng.
Đờ phắc! Cậu nhớ rõ ràng trước khi vứt cái quần lót đó, cậu đã cố tình gấp nó lại cẩn thận để che đi thứ bên trong mà trời?
Không lẽ hồi chiều cậu chưa hết phê?
Lâm Phỉ bèn vào nhà vệ sinh xem, cậu phải thừa nhận hình như hồi chiều đầu óc cậu có vấn đề thật.
Cậu chẳng những không xếp lại mà còn để cả phần không nên thấy nhất ngửa lên trên cùng!
Vừa quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt tò mò của Bùi Cảnh Hành, Lâm Phỉ thật sự cảm thấy tội lỗi trong lòng.
Trước khi phân hóa, những người này không có bất kì phản ứng sinh lý nào, vậy nên Bùi Cảnh Hành hoàn toàn không hề biết nó là gì!
Lâm Phỉ hít một hơi thật sâu, bắt đầu bịa đặt lung tung.
“Này hả, đây là một chất dịch nhầy chỉ xuất hiện sau khi phân hóa. Nó giống như nước mũi hay mồ hôi gì đó thôi à.”
“Có nước mũi là vì bị cảm lạnh, đổ mồ hôi vì thời tiết nóng, vậy cái thứ màu trắng kia là vì gì vậy?”
“Cái này là tại vì… Giống như thức ăn thừa á, nó được sản sinh ra hàng ngày, đến một lượng nhất định thì sẽ được đào thải ra ngoài.”
Nói y như thật vậy, Lâm Phỉ không thể không khen chỉ số IQ của mình.
Bùi Cảnh Hành không nghi ngờ gì, hắn ngoan ngoãn gật đầu.
“Tần suất thải ra của tất cả mọi người đều giống nhau à?”
“Về mặt lý thuyết thì đúng là vậy, nhưng nó cũng như thức ăn thừa nên vẫn phụ thuộc hoàn toàn vào hoàn cảnh cá nhân.”
“Vậy tần suất của Phỉ ca thì như thế nào?”
Lâm Phỉ choáng váng đến nỗi suýt nữa đã đứng không vững, cậu vịn vào bồn rửa tay, giọng nói trở nên không ổn định.
“Đây là chuyện riêng tư, cậu đừng có hỏi nhiều.”
Bùi Cảnh Hành gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Tuy rằng chuyện này đến đây đã kết thúc, thế nhưng Lâm Phỉ vẫn nhạy bén phát hiện Bùi Cảnh Hành rất có hứng thú với tuyến thể của cậu, thậm chí còn quấn lấy cậu vào buổi tối để hỏi mùi chất dẫn dụ của cậu.
“Mùi thì nhiều lắm, cậu nghĩ ra được mùi nào thì chắc chắn sẽ có người có mùi đó.”
“Vậy chất dẫn dụ có vị như thế nào?”
“Không biết, tôi đã nếm thử bao giờ đâu.”
Bùi Cảnh Hành nhếch môi nhưng giọng nói vẫn đầy tò mò như cũ.
“Mùi của chất dẫn dụ có thay đổi theo từng cảm xúc khác nhau không?”
“Tôi không biết!” Lâm Phỉ cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, chủ yếu là vì những chuyện đã xảy ra hồi chiều. Vậy nên bây giờ hễ cứ nghe giọng Bùi Cảnh Hành là cậu sẽ thấy hơi là lạ.
“Chuyện này Ứng Thần am hiểu lắm đấy, cậu đi mà hỏi hắn.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết, đi ngủ!”
Dĩ nhiên là Lâm Phỉ chỉ thuận miệng nói đi hỏi Ứng Thần mà thôi, mà chuyện cậu không ngờ đến là Bùi Cảnh Hành thật sự dám đi hỏi thật!
“Ứng Thần, chất dẫn dụ có vị như thế nào?”
Ứng Thần hừ lạnh một tiếng, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn hắn.
Bùi Cảnh Hành bĩu môi, hắn thở dài lẩm bẩm: “Tiếc ghê, tôi chưa phân hóa, không nếm được mùi của Phỉ ca.”
“Nếm?” Ứng Thần ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi.
Bùi Cảnh Hành chớp chớp mắt, như thể vừa bị giọng của Ứng Thần hù dọa nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của đối phương: “Ừ, hôm qua tôi có thử xem nhưng lại không nếm ra được vị gì.”
Ứng Thần ném điện thoại lên bàn phát ra tiếng “rầm” lớn khiến tim Lâm Phỉ sợ đến run lên.
Lâm Phỉ cảm nhận được Ứng Thần đang trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt ấy hệt như muốn xuyên thủng người cậu vậy.
Không phải, từ đầu đến cuối cậu đã mở miệng nói câu nào đâu, mắc mớ gì lại trừng mắt nhìn cậu chứ?
Lâm Phỉ không nói nên lời, thầm ngẫm chắc đây là số phận của nam phụ rồi, đã định trước phải chịu đựng tất cả mọi chuyện.
Sau sự cố này, Lâm Phỉ sợ hãi phát hiện lại có thêm một người nữa cứ nhìn chằm chằm vào tuyến thể của cậu.
Ứng Thần ngồi ngay sau cậu, giống như cả ngày hắn không có chuyện gì làm, hở một tí là trêu chọc tuyến thể của cậu.
Lâm Phỉ chịu không nỗi bầu không khí quái dị này nữa, vừa hết tiết cậu đã vọt vào nhà vệ sinh.
Sự thật đã chứng minh rằng hóa ra chạy vào nhà vệ sinh là một quyết định sai lầm.
Bị Ứng Thần chặn trong nhà vệ sinh hai lần, cậu còn chưa kịp rút ra được bài học xương máu nào cho bản thân thì ngày hôm nay đã chào đón lần thứ ba.
Hai tay Lâm Phỉ bị bắt chéo ở sau lưng, đứng ở góc tường với tư thế kì lạ.
Ứng Thần thổi nhẹ vào tai Lâm Phỉ, thấp giọng nói: “Làm sao đây? Tôi cũng rất tò mò không biết tuyến thể của cậu có vị gì đó.”
“Cái đồ ăn tạp*, cậu đói đến mức xuống tay với một Alpha à? Tên cầm thú!”
(*)
“Tôi chính là tên cầm thú đấy. Ngoan nào, đừng nhúc nhích để tôi nếm thử chút xem.”
“Đừng có mơ! Tôi là Alpha! Hai chúng ta không có cái mùa xuân đó đâu!”
“Tôi cũng không có cái mùa xuân đó với cậu, tôi chỉ muốn nếm thử xem cậu có vị như thế nào thôi.”
“Đồ biến thái!”
Lâm Phỉ càng vùng vẫy, Ứng Thần càng ra sức hơn.
Hắn quen Lâm Phỉ bao nhiêu năm rồi? Cái tên Bùi Cảnh Hành kia chỉ mới quen với Lâm Phỉ bao lâu?
Tại sao Bùi Cảnh Hành có thể hôn cậu chứ?
Hai người đang phân cao thấp, hoàn toàn không hề chú ý đến có người bước vào.
Người nọ giơ nắm đấm lên, hung hăng đánh vào lưng Ứng Thần một cái.
Ứng Thần – một tên Alpha da dày thịt béo bị đánh đến mức khẽ rên lên.