Đài ngắm mặt trời mọc thật ra chính là một con dốc thoai thoải khổng lồ, phía ngoài cùng có lan can vây quanh là địa điểm tốt nhất để ngắm mặt trời.
Nhưng hiện tại, đừng nói là chỗ đứng tốt nhất, ngay cả trên dốc thoải Lâm Phỉ cũng không thấy được chỗ đất trống nào có thể đặt chân nghỉ ngơi.
Khắp nơi nhìn đâu cũng toàn người là người!
Sao tinh lực những người này tốt như vậy? Sớm tinh mơ đã leo lên để chờ mặt trời mọc?
Lâm Phỉ mệt mỏi gần như không thể đứng nổi, tùy tiện tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống.
Không bao lâu, một trận gió thổi qua còn xen lẫn mùi lạ.
Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao nơi này lại có chỗ trống.
Bởi vì bên cạnh là nhà vệ sinh!
Lâm Phỉ suy sụp tinh thần, không ngờ rằng cậu vất vả leo lên chỉ để hứng gió lạnh, ngửi mùi hương bát ngát của nhà vệ sinh.
“Hay là chúng ta đổi chỗ đi?” Bùi Cảnh Hành đề nghị.
“Ở đây đông người như vậy, chúng ta còn có thể đi đâu?”
“Bên trong không chừng còn chỗ trống, chỉ là có thể sẽ hơi chật chội một chút.”
“Thôi vậy, tôi thực sự không muốn động đậy, cũng lười chen chúc với người khác. Cậu qua đây đi, trên này lạnh muốn chết rồi.”
“Ồ.” Bùi Cảnh Hành đi tới, mặc cho Lâm Phỉ gắt gao ôm lấy hắn.
Trong lúc vô thức, Bùi Cảnh Hành cũng vươn tay ra ôm eo Lâm Phỉ, hai người hoàn toàn dính vào nhau không để lọt một khe hở nào.
Khi Lâm Phỉ đang mơ mơ màng màng ngủ, mắt cá chân đột nhiên bị thứ gì đó chích vào một cái. Cậu bị dọa giật bắn cả mình lập tức mở to mắt, chộp lấy điện thoại mở đèn pin xem đó là cái gì.
“Sao vậy?” Bùi Cảnh Hành cùng đến xem.
“Hình như tôi bị con gì đốt một cái.”
Ánh đèn quét qua đống cỏ, nháy mắt Lâm Phỉ nhìn thoáng thấy đó là vật gì. Đầu cậu nhanh chóng bị bốn chữ lớn xâm chiếm: Sống không bao lâu*.
(*)
Lâm Phỉ chết tâm ngã vào trên vai Bùi Cảnh Hành: “Là bọ cạp, thế là hết. Tôi sắp chết rồi phải không.”
“Không đâu, cậu đừng lo, tôi đi hỏi nhân viên công tác một chút.”
Không bao lâu, Bùi Cảnh Hành vừa đi liền quay lại, còn mang theo một nhân viên công tác.
Người kia cẩn thận lật mắt cá chân Lâm Phỉ nhìn kỹ, đưa ra kết luận: “ Không có chuyện gì, chỉ là bọ cạp bình thường không có độc.”
“Bọ cạp còn độc tính không?”
“Chà, cứ yên tâm đi.” Nhân viên công tác ngáp một cái, bỏ đi không nói một lời.
Bị bọ cạp đốt không chết cũng tàn phế, làm sao có thể không có chuyện gì.
Lâm Phỉ nước mắt lưng tròng nhìn bầu trời đen kịt, tôn nghiêm trùm trường không cho phép cậu ôm Bùi Cảnh Hành khóc thút thít.
Một lát sau, cậu lấy điện thoại ra đưa lưng về phía Bùi Cảnh Hành, không biết đang làm gì.
“Phỉ ca, cậu đang làm gì vậy?”
Lâm Phỉ đẩy Bùi Cảnh Hành ra không để hắn nhìn.
“Hồi ức nửa đời trước của tôi.”
“Nhân viên công tác nói cậu không có việc gì…”
Lâm Phỉ thở dài, giọng điệu tang thương mà nói: “Bị bọ cạp đốt làm sao có thể không có việc gì, nhân viên kia chắc là cảm thấy tôi không cứu nổi, cố ý gạt tôi.”
“A? Vậy làm sao bây giờ? Hay là tôi đi tìm anh ta một lần nữa nhé?” Bùi Cảnh Hành vừa nói vừa làm bộ muốn đứng dậy.
Lâm Phỉ ấn hắn xuống: “Thôi quên đi, cậu đi thêm lần nữa cũng vậy thôi.”
“Nhưng mà…”
“Đừng đi, tôi thấy hơi lạnh. Cậu ở lại đây với tôi đi.”
“Phỉ ca, cậu đừng dọa tôi.”
Giọng Bùi Cảnh Hành khẽ run, đột nhiên nắm chặt lấy tay Lâm Phỉ dường như rất sợ hãi.
Lâm Phỉ tự nhủ trong lòng cậu đây là đã tạo nghiệt gì, mạng nhỏ của mình đã khó giữ, trái lại còn muốn an ủi người khác.
Cậu thở dài trong lòng, an ủi Bùi Cảnh Hành: “Cậu đừng khóc đó nha, vừa nãy tôi nói chơi.”
An ủi một hồi lâu, Bùi Cảnh Hành mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Lâm Phỉ viết nửa đời trước của mình, càng viết càng cảm thấy bi thương, nhịn không được cứ liên miên lải nhải với Bùi Cảnh Hành.
Tuy vậy cậu tốt xấu gì cũng còn giữ được một chút lý trí, không đem chuyện mình xuyên thư kể hết ra.
Bùi Cảnh Hành trong lòng cũng có tính toán riêng. Danh tiếng của Lâm Phỉ trong trường có thể nói là người người nhà nhà đều biết, đánh nhau trốn học là chuyện thường ngày.
Nhưng những gì hắn nghe được về Lâm Phỉ lại là từ nhỏ học tập chăm chỉ, hiện tại thậm chí có hơi hối hận.
Lâm Phỉ mà hắn nhìn thấy tự nhiên gần giống với loại thứ hai hơn. Nhưng một người làm sao lại có biểu hiện tương phản gần như hai người khác nhau?
Nói nói một hồi, mệt mỏi vì cả đêm không ngủ dâng lên, Lâm Phỉ ngã vào trên đùi Bùi Cảnh Hành, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sắc trời dần dần sáng lên nhưng Lâm Phỉ lại cảm giác như bầu trời đang đè xuống. Bóng tối bao phủ lấy cậu, mặc cho cậu đấu đá vùng vẫy như thế nào cũng không thể thoát ra được.
Lâm Phỉ giãy giụa hồi lâu mới mở được mí mắt nặng trĩu.
Cậu rốt cuộc cũng hiểu tại sao trước mắt mình lại là một vùng tăm tối.
Bùi Cảnh Hành ngồi dưới đất cũng ngủ thiếp đi, đầu cúi thấp xuống vừa vặn chặn trên người cậu.
Lâm Phỉ thở phào nhẹ nhõm, muốn đứng lên nhưng thân trên vừa động đậy lại bị một lực đè cậu trở về.
Bùi Cảnh Hành sâu kín nhìn cậu: “Cậu tỉnh rồi?”
Giọng nói kia giống như là u linh đem cả người cậu vây lại. Lâm Phỉ giật cả mình, đột nhiên bò dậy nhìn thẳng vào Bùi Cảnh Hành nhưng cậu phát hiện đối phương chỉ là nghi hoặc nhìn mình, trong mắt không có tia âm u nào.
Lâm Phỉ vỗ vỗ đầu của mình, gần đây ảo giác hình như càng ngày càng nhiều
“Mấy giờ rồi?”
“Mới năm giờ, mặt trời còn chưa lên.”
“Sao giờ này còn chưa lên.” Lâm Phỉ tự lẩm bẩm, lấy điện thoại mở đèn pin nhìn thoáng qua mắt cá chân mình, ngoại trừ hơi sưng đỏ một chút cũng không có gì bất thường.
Nhớ tới mình tối hôm qua một bộ dạng nhân sinh không còn gì luyến tiếc tổng kết nửa đời trước, mặt mũi Lâm Phỉ muốn bốc cháy.
Tất cả là tại con bọ cạp, không có độc mắc gì đi đốt người ta?
Lâm Phỉ rất không thoải mái đứng dậy, nhìn ra bên ngoài thấy bầu trời đã ngả sang màu vỏ quýt nhưng mặt trời vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Tất cả mọi người đều phàn nàn mặt trời khi nào mới lên, đã đợi mấy giờ rồi.
Có người lập nhóm wechat trực tiếp, nói rằng những người đứng phía trước sẽ phát trực tiếp cảnh mặt trời mọc cho mọi người.
Lâm Phỉ cũng tham gia nhóm cùng Bùi Cảnh Hành nhìn bầu trời từ từ chuyển sang sắc đỏ.
Sắp sáu giờ, đã qua thời gian tốt nhất để ngắm mặt trời trong truyền thuyết nên mọi người dần dần tản đi. Hôm nay trời đầy mây, chắc là mặt trời sẽ không mọc.
Bùi Cảnh Hành đề nghị hay là bọn họ cũng đi thôi.
Nhưng Lâm Phỉ lại lôi kéo hắn chiếm một vị trí không tệ ngắm mặt trời: “Chúng ta tới đây không phải để ngắm mặt trời sao? Không cần biết nó có đẹp hay không, tụi mình đều phải nhìn một lần.”
“Được, tôi nghe cậu.”
Lại đợi hơn một tiếng, ánh sáng trắng rực rỡ hiện lên trong từng lớp mây hồng, mặt trời tựa như chiếc đĩa màu đỏ được bao bọc giữa những tầng mây từ từ hiện ra.
Tiệm ăn sáng duy nhất giữa sườn núi là cửa hàng Big Face Chicken. Tuy rằng một suất cháo giá hai mươi nhưng kinh doanh vẫn rất nhộn nhịp.
Lâm Phỉ không thiếu tiền, bản chất đi du lịch chính là tiêu tiền cho nên đại gia là cậu mua một đống đồ ăn sáng. Tuy ăn không ngon nhưng để lấp đầy bụng thì cũng tạm ổn.
Để đến Tây Sơn ngồi cáp treo còn phải đi qua hai ngọn núi, suốt cả đoạn đường Lâm Phỉ cảm giác như cõng bia đá trên lưng.
Lúc ngồi lên xe, cậu đã sắp xếp xong xuôi sinh hoạt trong ba ngày tiếp theo rồi: Đi ngủ!
Trở về nhà liền ngủ một trận quên trời quên đất!
—–
Hai người tự về nhà của mình. Khi Lâm Phỉ ngã xuống giường liền bắt đầu ngủ.
Lúc tỉnh lại lần nữa, cậu thậm chí có cảm giác không biết hiện tại là ngày nào.
Lâm Phỉ xoa xoa trán rồi mơ mơ màng màng mở cửa, lọt vào trong tầm mắt là một bóng người gầy gò.
Chẳng lẽ còn đang nằm mơ?
Lâm Phỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua là phòng của mình, chăn màn vén ra một góc, bên trong không có ai.
Cậu lắc lư muốn quay trở vào, bóng người kia do dự tiến lên nắm tay cậu.
Lâm Phỉ nhéo người kia một cái, đầu óc rốt cuộc tỉnh táo một chút rồi ngơ ngác hỏi: “Không phải là mơ sao?”
“Cậu trước kia có từng nằm mơ thấy tôi sao?”
“Có.” Lâm Phỉ nhắm mắt lại, lắc đầu nguầy nguậy: “Bùi Cảnh Hành, sao cậu lại ở đây?”
“Tôi ghé thăm cậu một chút, nếu không bóp chân về sau sẽ rất đau.”
Không nhắc tới thì thôi, chứ hắn vừa nhắc tới Lâm Phỉ lại cảm thấy chân mình vừa đau vừa sưng, khó chịu vô cùng.
Lâm Phỉ ngã xuống giường, yên tâm thoải mái hưởng thụ Bùi Cảnh Hành phục vụ.
“Tay nghề của cậu còn rất chuyên nghiệp nha.”
“Vừa mới học, cậu không chê là tốt rồi.”
“Đừng nói là cậu đi học cái này vì tôi đó chứ?”
“Ừm.”
Lâm Phỉ líu lưỡi, không hổ là nhân vật chính thụ, hiền huệ cỡ này cơ mà. Đáng tiếc sau này phúc lợi đều là của người khác hưởng.
Hai người một bên xoa bóp một bên nói chuyện phiếm, nháy mắt thời gian trôi qua nhanh chóng.
Xoa bóp xong, cơm cũng chuẩn bị xong, Lâm Phỉ lôi kéo Bùi Cảnh Hành đi ăn cơm. Sau đó vừa xem TV vừa nói một ít chuyện phiếm.
Trong lúc vô tình, dường như Lâm Phỉ lại ngửi được một chút mùi thơm như có như không.
Cậu nhìn về phía Bùi Cảnh Hành, đúng lúc đối phương đỏ mặt hỏi cậu có thể về phòng hay không, hắn có việc muốn nói với Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ liền đưa hắn vào phòng.
“Cậu sao vậy? Sắc mặt sao lại đỏ như vậy?” Lâm Phỉ sờ lên trán Bùi Cảnh Hành, nhiệt độ cũng không cao hơn mình chút nào.
Cái này không giống như phát sốt, ngược lại giống như là…
Lâm Phỉ biến sắc, muốn rút tay về nhưng Bùi Cảnh Hành lại đột nhiên ấn chặt tay cậu.
Bùi Cảnh Hành ngước mắt nhìn Lâm Phỉ, đôi mắt ngấn lệ và đuôi mắt đỏ hồng ẩm ướt lộ ra vẻ đáng thương vô cùng.
Lâm Phỉ dời tầm mắt xuống nhìn thấy Bùi Cảnh Hành hé môi thở dốc, cánh môi đỏ tươi.
Không hiểu sao, cậu lại liên tưởng đến bốn chữ thổ khí như lan*.
(*)
Trời ạ, làm sao cậu lại dùng loại từ ngữ này hình dung Bùi Cảnh Hành? Thật sự quá tội lỗi!
Lâm Phỉ chột dạ nhìn xung quanh, chân bị ép lùi từng bước về phía sau. Cho đến khi sau lưng là một mảng lạnh buốt, cậu mới kịp phản ứng mình đã bị ép vào chân tường rồi.
Bùi Cảnh Hành được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, lòng bàn tay nóng bỏng chụp lên lưng Lâm Phỉ.