Triệu Quan Tây đuổi theo xin lỗi Vu Chiếu Nguyệt, một tay đỡ eo, đi đường khập khễnh cực kỳ thấp kém.
Lâm Phỉ không nhịn được dịch đầu ra xa “chậc” hai tiếng, ngẫm lại lúc trước dáng vẻ Triệu Quan Tây mặt rạo rực nói đã tìm thấy chân ái, quả là khiến người ta cảm khái mà.
“Được rồi, hôm nay cứ vậy đi, mọi người về nhà thôi.”
Sau khi xua đám đàn em đi, Lâm Phỉ thuận tay kéo Bùi Cảnh Hành đi về hướng cửa trường học.
Kéo Bùi Cảnh Hành chuyển hướng xong, cậu liền buông cổ tay đối phương ra.
Một giây sau, tay của cậu lại bị nắm lấy gắt gao, còn theo kiểu mười ngón đan xen.
Lâm Phỉ không rút tay mình ra được, bèn hỏi Bùi Cảnh Hành: “Cậu kéo tôi làm gì? Buông ra.”
“Không buông.” Giọng nói của Bùi Cảnh Hành nghe có vẻ tức giận.
Lâm Phỉ cũng không biết hắn tức giận cái gì, hiện tại cậu khá quan tâm một vấn đề khác: “Cậu buông tay tôi ra, hai Alpha công khai nắm tay là thế nào hả?”
“Tại sao không thể? Dắt tay là một cách biểu đạt tình cảm, ai cũng có tư cách biểu đạt tình cảm, tại sao tôi không thể?”
“Được, vậy cậu muốn biểu đạt tình cảm gì?”
Bùi Cảnh Hành nắm chặt tay, bóp Lâm Phỉ thấy hơi đau.
Hắn nhìn chằm chằm Lâm Phỉ gằn từng chữ: “Ghen tức, biểu đạt sự ghen tị của tôi.”
“Cậu ghen cái gì?”
“Ghen ghét sự ăn ý giữa cậu và Vu Chiếu Nguyệt. Tôi biết, trước đó hai người nói đến đoạn xuất xứ, nhưng tôi lại không biết xuất xứ ở đâu.”
Lâm Phỉ á khẩu: “Thế thì có gì đâu mà ghen tỵ?”
“Bất cứ việc gì liên quan đến cậu, người khác biết tôi không biết, tôi đều sẽ ghen. Tôi chính là người như vậy, cậu có chán ghét tôi không?”
“Không ghét, tôi vĩnh viễn sẽ không chán ghét cậu.” Lâm Phỉ dừng một lát, rồi tiếp tục nói: “Nhưng chuyện như vậy cậu không cần ghen tỵ đâu. Quỹ tích cuộc sống của chúng ta khác biệt, thứ biết đến cũng khác, luôn có chuyện tôi biết cậu không biết mà lại có một người khác tình cờ biết. Cậu cũng đâu thể xem hết nhưng cuốn sách tôi đã đọc đúng không?”
“Tôi có thể, sách cậu đã đọc, phim cậu đã xem, bài hát cậu từng nghe, tôi đều muốn biết rõ.”
Nhịp tim của Lâm Phỉ lập tức hẫng một nhịp, lời này không phải giống như đang tỏ tình sao?
Nhưng rõ ràng thanh tiến độ không có sự cố gì cả!
Chẳng lẽ cậu mới là người có vấn đề? Nhìn ai cũng cảm thấy người đó thích mình?
“Cậu đang nghĩ gì thế? Cậu đứng trước mặt tôi, tôi lại luôn cảm thấy cậu cách tôi rất xa, rốt cuộc cậu đang suy nghĩ điều gì?”
Ánh mắt Bùi Cảnh Hành trở nên sắc bén, giống như sắp xuyên qua lòng người.
Lâm Phỉ tránh ánh mắt của hắn, thuận miệng nói: “Tôi đang nghĩ trước kia tôi đã đọc những cuốn sách nào. Vừa rồi tôi và Vu Chiếu Nguyệt nói về một lời thoại trong một cuốn tiểu thuyết, loại tiểu thuyết đấy cậu xem ít thôi mới tốt.”
May là Bùi Cảnh Hành đã thu hồi tầm mắt, không tiếp tục bức bách cậu, dời chủ đề đi: “Tại sao cậu thích xem tiểu thuyết vậy?”
“Bởi vì hồi tôi còn bé, những gì tôi có thể trải nghiệm không là gì so với thế giới này.”
“Người không thể thay đổi chiều dài sinh mệnh, nhưng có thể thay đổi độ rộng cuộc đời.”
“Tiểu thuyết với tôi mà nói, là một cách mở rộng cuộc đời.”
“Hình như tôi có hơi hiểu được.”
Lâm Phỉ khẽ cười một tiếng, hoàn toàn quên tay mình và Bùi Cảnh Hành đang giao nhau.
*
Ngày thứ hai, quả nhiên Triệu Quan Tây mang vẻ mặt cầu xin nói Vu Chiếu Nguyệt hoàn toàn không để ý tới hắn.
Thấy một cước không chút lưu tình nào của Vu Chiếu Nguyệt ngày hôm qua, Lâm Phỉ đã sớm đoán được kết quả này.
Mặc dù Triệu Quan Tây không dám phàn nàn cậu nhưng cậu vẫn thấy hơi áy náy.
Chủ yếu là vì quả thực cậu không ngờ hành vi của Vu Chiếu Nguyệt lại khó nắm bắt như vậy.
Lâm Phỉ lấy ra kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết, nghĩ ra một biện pháp xin lỗi tuyệt diệu.
Mưa cánh hoa hồng, guitar đàn hát, bên trên bày nến, đến Alpha sắt thép cũng phải cảm động muốn khóc!
Triệu Quan Tây méo miệng, khá hoài nghi: “Cái này có thể thành công à?”
“Nhất định sẽ thành công! Nếu mày là một người độc thân, mày nghĩ thử coi nếu có người tỉ mỉ chuẩn bị một lời xin lỗi lớn như vậy, mày có cảm động không?”
“Cũng hợp lý.” Triệu Quan Tây còn hơi do dự nhìn sang Bùi Cảnh Hành: “Bùi Cảnh Hành, cậu thấy thế nào?”
Trong lòng Lâm Phỉ chầm chậm nhảy ra mấy cái dấu hỏi?
Dám nghi ngờ phương án của cậu?
Cậu hiền lành nhìn về phía Bùi Cảnh Hành, không hề có ý uy hiếp, chỉ là không tin phương án của mình nát như vậy.
Bùi Cảnh Hành cũng nhìn Lâm Phỉ rồi nói: “Tôi thấy phương án của Phỉ ca rất tốt, nếu như làm được trọn vẹn, tôi sẽ rất vui vẻ.”
Cảnh tượng này rơi vào mắt Triệu Quan Tây chính là đôi chồng chồng thâm tình nhìn nhau.
Ở cái thời đại toàn dân theo đảng song giáo này, một mình hắn giơ cao ngọn cờ “Phỉ Hành bất khả”, tự mình đẻ hàng tự mình sìn còn lạnh hơn vòng cực Bắc.
Nhưng hắn chắc chắn chờ đến khi Phỉ ca và Tiểu Bùi công bố quan hệ, thì đó chình là lúc song giáo đi Bắc Cực!
Phỉ ca nói được, bạn trai Phỉ ca Bùi Cảnh Hành cũng nói được, vậy kế hoạch này nhất định sẽ được!
Triệu Quan Tây đồng ý với kế hoạch, thảo luận cụ thể chi tiết với hai người.
“Nến và guitar vừa đàn vừa hát khá tốt nhưng mưa cánh hoa hồng thì sao, tìm người đi đường vung hả?”
“Việc này tao giải quyết.” Lâm Phỉ tự tin vỗ ngực một cái, dù sao chuyện lần trước cậu cũng có trách nhiệm, lần này cậu nhất định sẽ thực hiện màn mưa cánh hoa hồng thật lộng lẫy!
Lâm Phỉ mạnh mẽ xông lên, nhất định phải thực hiện màn mưa cánh hoa hồng tốt nhất có thể. Cậu liên hệ với mấy trang viên hoa hồng, xin nghỉ học một ngày tự mình đi chọn.
Bùi Cảnh Hành đương nhiên đi theo cậu, dựa theo cách nói của hắn, hắn đã nói với Triệu Quan Tây rằng ý tưởng này rất tốt, vậy hắn cũng phải tìm cách tốt nhất để thực hiện chuyện này.
Lâm Phỉ vĩnh viễn không lay chuyển được Bùi Cảnh Hành, rất nhanh đã tước vũ khí đầu hàng đồng ý.
Cậu hẹn toàn bộ trang viên hoa hồng trong thành phố một lượt, sau khi đi hết đã là bốn giờ chiều.
Hai người ngồi ở tiệm trà sữa, trên bàn đặt hai ly trà hoa quả.
Lâm Phỉ lấy bản đồ nhỏ ra ghi chú, cái bàn hơi hẹp không đủ để bày bản đồ ra.
Bùi Cảnh Hành lấy ly trà hoa quả của Lâm Phỉ sang bên mình, một phần bàn trống đi, miễn cưỡng bày hết được tấm bản đồ.
Lâm Phỉ chỉ vào một trang viên nói: “Tôi thích trang viên hoa hồng Tô Bạch, số lượng hoa hồng đỏ rất nhiều, hoa vừa vặn đến độ nở rộ. Trang viên hoa hồng Kinh Tây cũng không tệ, số lượng nhiều nhưng một thời gian nữa mới đến kỳ nở rộ. Có thể thu mua hoa hồng của cả hai nhà, cậu thấy thế nào?”
“Nếu là tôi, tôi muốn dành cho người ấy thứ quý giá nhất, tuy ít nhưng có thể khiến người ấy thời thời khắc khắc nhớ tới tôi.”
“Có lý, vậy chọn trang viên hoa hồng Tô Bạch nhé?”
“Tôi thấy cũng ổn, cậu thấy sao?”
“Được, đợi chút nữa liền đến trang viên hoa hồng Tô Bạch.” Vừa nói Lâm Phỉ vừa cầm ly trà hoa quả lên uống một ngụm.
Hương vị trà rất đậm, vừa vào miệng là vị nho tươi mát, tỉ mỉ nhấm nháp sẽ thấy có mùi trà xanh, thịt quả được đánh rất đều hoàn toàn không bị vón cục, trong nháy mắt xua đi cái nóng bức của ngày hè.
Điều duy nhất không hoàn mỹ là đây là không phải ly trà của cậu.
Lâm Phỉ mặt không đổi sắc đặt ly xuống, vành tai nổi lên một tầng màu hồng nhàn nhạt: “Cầm nhầm.”
Bùi Cảnh Hành cầm lấy ly trà dưa hấu, nghiêng đầu nhìn Lâm Phỉ: “Tôi có thể nếm thử của cậu không?”
“Nếm đi.”
Cậu vừa mới uống của Bùi Cảnh Hành, không thể không cho Bùi Cảnh Hành uống của mình.
Bùi Cảnh Hành nhếch khóe môi, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Cũng không biết việc này thì có gì đáng để hắn cao hứng.
Lâm Phỉ ngẩn người suy nghĩ, ánh mắt rơi trên người Bùi Cảnh Hành, chờ hắn nếm thử xong trả lại trà hoa quả cho mình.
Động tác của Bùi Cảnh Hành chầm chậm, giống như đối với đồ vật quý giá, toàn bộ lực chú ý của Lâm Phỉ không khỏi đi theo hắn.
Chỉ thấy hắn từ từ ngậm ống hút trong suốt vào môi, hơi dùng sức, nước trà hoa quả màu hồng nhạt tràn đầy môi răng.
“Uống rất ngon.” Bùi Cảnh Hành uống trà hoa quả và nói, đầu lưỡi nhanh chóng đảo qua khóe miệng lấy đi chất lỏng màu hồng còn sót lại.
Tại sao từ sau khi phát hiện thích Bùi Cảnh Hành, mỗi khi cậu nhìn Bùi Cảnh Hành, bất kể đối phương làm cái gì đều cảm thấy hắn rất gợi cảm.
Cậu mắc bệnh gì vậy nè? Còn cứu nổi không?
Trong lòng Lâm Phỉ tràn đầy phiền muộn đi vào trang viên hoa hồng Tô Bạch, nhìn thấy mảng lớn hoa hồng ướt át kiều diễm, tạm thời quăng việc này ra sau đầu.
Chủ nhân của trang viên hoa hồng này chính là một phụ nữ tên Tô Bạch, vóc người cô cao, đứng trước hai Alpha cũng không rơi xuống thế hạ phong.
Lâm Phi nhanh chóng thương lượng chuyện mua hoa hồng với Tô Bạch, Tô Bạch nghe kế hoạch xong, chủ động đề nghị có thể để người trong trang viên trực tiếp hái cánh hoa hồng ra.
“Vậy thì cảm ơn cô.” Lâm Phỉ không thiếu tiền, nhưng rất thích chủ nhân trang viên bây giờ.
“Hái toàn bộ xuống cần chút thời gian, nếu không tôi dẫn hai cậu đi xem các loại hoa hồng khác nhé?”
Lâm Phỉ không có ý kiến, đi xem một chút cũng tốt.
Tô Bạch rất nhiệt tình vừa đi vừa giảng giải, càng nói nhiều hơn với Lâm Phỉ.
“Mảnh cuối cùng này là nơi sở thích riêng của tôi, chỗ này trồng đủ loại hoa hồng đen. Tôi rất thích, mặc dù hằng năm số người đặt rất ít nhưng tôi vẫn sẽ trồng một mảnh, nếu hai cậu thích thì có thể hái một chút nha.”
Đằng sau hàng rào, mảng lớn hoa hồng đen đập vào mắt.
Lâm Phỉ lập tức hiểu được tại sao Tô Bạch nhất quyết giữ lại mảnh hoa hồng đen này.
Tầng tầng lớp lớp cánh hoa sẫm màu mực, khi có gió thổi qua, toàn bộ cánh đồng hoa giống như biển đen cuồn cuộn, hương hoa nhàn nhạt ập thẳng vào mặt.
Đột nhiên Lâm Phỉ kịp phản ứng, mùi hương này giống hệt với mùi chất dẫn dụ của Bùi Cảnh Hành.
Cậu nhìn về phía Bùi Cảnh Hành, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, con ngươi đen nhánh như màu mực.
Thời khắc này, rốt cuộc Lâm Phỉ đã tìm được từ ngữ thích hợp nhất để hình dung Bùi Cảnh Hành: Hoa hồng đen, ủ dột mỹ lệ, cô độc tự kiêu.
Tay Tô Bạch nắm làn váy, ý cười bên khóe miệng không ép được.
“Tôi ra ngoài trước, các cậu ở chỗ này chơi đi.”
Vừa ra ngoài, một tay cô che miệng, một tay kích động vỗ không khí trước mặt, mỹ nhân công thật ngon nha!
Có lẽ đánh chết Lâm Phỉ thì cậu cũng không nghĩ rằng đãi ngộ đặc biệt hôm nay đều là nhờ mặt của Bùi Cảnh Hành đem tới.
Cậu còn tưởng Tô Bạch dễ nói chuyện như vậy là vì số lượng đơn đặt hàng nhiều.
Lâm Phỉ ngồi xổm xuống gảy cánh hoa hai cái, dáng vẻ kiều diễm ướt át không khác gì với Bùi Cảnh Hành.
“Cậu qua đây, tôi muốn chụp cho cậu vài tấm.”
Lâm Phỉ nói rồi lấy điện thoại ra, cậu hơi hối hận việc không mang theo máy ảnh.
Bùi Cảnh Hành ngoan ngoãn làm theo hướng dẫn của Lâm Phỉ đi vào trong cánh đồng hoa.
Người còn yêu kiều hơn hoa, chụp sao cũng cực kỳ đẹp.
Lâm Phỉ chụp ảnh đến nghiện, khóe miệng vẫn luôn nhếch cao không hạ xuống.
“Cậu rất hợp chụp chung với hoa hồng đen, mau tới đây nhìn nè, tiện tay chụp mà siêu đẹp mắt.”
“Sao, có phải rất đẹp không?”
Bùi Cảnh Hành lật xem hai lần rồi không có hứng thú nữa, nhìn Lâm Phỉ nói: “Tôi cũng muốn chụp cho cậu.”