Bùi Cảnh Hành tự mình biểu diễn cái gọi là không có vô liêm sỉ nhất, chỉ có vô liêm sỉ hơn.
“Ba à, sao ba không nói chuyện?”
“Nghe tôi gọi như vậy cậu có cảm giác đặc biệt gì không? Hả? Ba ơi?”
…
Lâm Phỉ nghe đến đỉnh đầu muốn bốc khói xanh: “Bùi Cảnh Hành, cậu không thể bình thường một chút sao?”
“Sao phải xấu hổ, đây là phản ứng bình thường mà.”
Lâm Phỉ bị ép không được làm gì, chỉ đành bịt tai trộm chuông.*
(*)
Lúc trước đồng ý cho hắn nửa giờ, cứ tưởng Bùi Cảnh Hành sẽ nói với cậu chuyện gì quan trọng lắm, ai ngờ đâu Bùi Cảnh Hành lại làm chuyện không biết xấu hổ như vậy.
Bây giờ cậu chỉ muốn quay ngược lại mười lăm phút trước, giết luôn bản thân vì dám mở miệng đồng ý yêu cầu của Bùi Cảnh Hành.
Giọng Bùi Cảnh Hành vốn đã không lớn, sau khi bịt tai cậu chỉ còn nghe được tiếng nói mơ hồ.
Lâm Phỉ thở phào nhẹ nhõm, thu mình vào trong góc đợi mười lăm phút còn lại trôi qua.
Bùi Cảnh Hành ngửa đầu tựa vào cửa, gân xanh trên trán căng ra, cổ họng cũng trào ra tiếng thở vừa dồn dập vừa kìm nén.
Trong không gian chật hẹp, nhiệt độ không ngừng tăng lên, không khí tràn ngập tiếng tim đập như muốn nổ tung.
Tới lúc này, Bùi Cảnh Hành mới thật sự phóng thích dục vọng như muốn hủy diệt hắn ra ngoài.
Hương thơm hoa hồng đen hòa lẫn cùng mùi hăng hắc thoang thoảng tạo nên một loại mùi hỗn loạn. Nó xâm nhập và kích thích từng tế bào của Lâm Phỉ, khiến cơ thể cậu tựa như đang bị thứ gì đó thiêu đốt.
Khi tất cả cuối cùng cũng trở về yên lặng, Lâm Phỉ mới phát hiện lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Hai tay cậu run run dập tắt khát vọng đang xao động, vịn vào vách ngăn đứng lên.
Vừa lên tiếng, giọng nói của cậu đã khô khốc đến khó tin: “Xong chưa?”
Bùi Cảnh Hành ung dung thong thả sửa sang lại đống lộn xộn kia, giọng nói lười biếng mang theo sự thỏa mãn: “Ừ hứ.”
“Cậu…” Lâm Phỉ hít sâu một hơi, tự nhiên lại chẳng biết nên nói gì, chỉ nặng nề hừ một tiếng tiếp đó đạp cửa bước đi thật nhanh.
Cậu vừa mới đẹp trai được ba giây, còn chưa kịp đi hai bước thì bắp đùi đã giật giật co quắp. Tất cả đều do cái bàn tay độc ác của ai kia nhéo ra.
Lâm Phỉ nghiến răng nghiến lợi, khập khiễng đi ra cổng trường.
Tài xế vẫn dừng xe trước cổng như thường ngày.
Lâm Phỉ mở cửa xe ngồi vào, còn chưa kịp đóng cửa thì Bùi Cảnh Hành đã chen nửa người vào: “Lùi vào tí đi.”
“Làm gì vậy?”
Bùi Cảnh Hành ôm Lâm Phỉ vào ghế trong, mình thì ngồi luôn ở ghế cạnh cửa rồi đóng cửa lại.
Hắn tự nhiên như lên xe nhà mình: “Phiền chú tới Quảng trường Thời đại.”
“Bùi Cảnh Hành cậu có nhầm không vậy? Đây là xe nhà tôi! Chú à đừng để ý đến cậu ta, về thẳng nhà đi ạ.”
Hai tay Lâm Phỉ ôm ngực, dựa lưng vào ghế với vẻ mặt vô cùng tự tin.
Tài xế nhà cậu, tất nhiên sẽ nghe lời cậu rồi.
Năm phút sau, tự tin trên mặt Lâm Phỉ bị nghi ngờ và khiếp sợ thay thế.
Bởi vì tài xế dừng xe ở Quảng trường Thời đại thật kìa!
“Chú có nghe nhầm không thế? Cháu nói về thẳng nhà, không phải tới đây mà!”
“Cậu chủ, phu nhân đã đặc biệt dặn dò tôi phải ưu tiên nghe theo lời Tiểu Bùi thiếu gia, cậu xuống xe đi ạ.”
Lâm Phỉ: “?”
“Không phải chứ, mẹ cháu nói với chú như vậy thật sao? Chuyện bao lâu rồi? Sao cháu không biết gì hết vậy?”
“Là thật ạ, nếu cậu còn nghi ngờ thì có thể gọi điện hỏi phu nhân.”
Mặt Lâm Phỉ tràn ngập vẻ không dám tin nhìn về phía Bùi Cảnh Hành: “Cậu đã làm gì vậy?”
Bùi Cảnh Hành xuống xe, giữ cửa tủm tỉm cười nhìn Lâm Phỉ: “Phỉ ca, xuống xe trước đã.”
“Tôi không xuống, tôi phải về hỏi mẹ, cậu đóng cửa lại cho tôi mau!”
“Phỉ ca, đừng lộn xộn, chú tài xế còn có việc nữa.”
Tài xế rất phối hợp gật đầu một cái: “Tôi còn phải về công ty ạ.”
Mọi ngày đều đưa cậu về thẳng nhà mà, sao hôm nay lại phải đến công ty vậy?
Cứ có chỗ nào đó không đúng ấy.
Nhưng suy cho cùng thì tài xế cũng không phải do cậu dùng tiền mời tới, người ta đã nói như vậy, Lâm Phỉ cũng ngại tiếp tục ngồi trên xe.
Lâm Phỉ xuống xe, ngơ ngác nhìn tài xế không chút lưu tình nào mà rời đi.
Chỉ một buổi chiều ngắn ngủi, thế giới quan của cậu lại được đổi mới rồi.
Vốn cậu cho rằng sức mạnh đang dần bộc lộ của Bùi Cảnh Hành đã khiến người ta ngạc nhiên. Giờ cậu mới phát hiện tâm tư của Bùi Cảnh Hành còn sâu hơn cậu tưởng rất nhiều.
Trước kia cậu bị mỡ heo che mắt sao? Sao lại cảm thấy Bùi Cảnh Hành là đóa hoa trắng nhỏ bé bị người ta bắt nạt vậy?
Bùi Cảnh Hành giữ cổ tay Lâm Phỉ: “Cậu biết sao dì dặn tài xế ưu tiên nghe lời tôi không?”
Lâm Phỉ cũng rất tò mò, hỏi lại: “Cậu nói gì à?”
Sự chú ý của cậu bị Bùi Cảnh Hành dẫn dắt, hoàn toàn không để ý mình đang bị Bùi Cảnh Hành kéo đi đâu.
“Cậu thông minh mà, đoán thử xem?”
Nghe được câu này, phản ứng đầu tiên trong lòng Lâm Phỉ là nghi ngờ: Cậu thông minh á? Từ trước tới nay cậu đều bị mắc mưu, hết bị Ứng Thần lừa lại đến Bùi Cảnh Hành lừa…
Lâm Phỉ đột nhiên lắc đầu, không không không, cậu đang nghĩ gì vậy? Tất nhiên là cậu rất thông minh rồi!
Vắt hết óc suy nghĩ một hồi, Lâm Phỉ khá nghi ngờ bản thân hỏi lại: “Có phải cậu nói sẽ phụ đạo cho tôi không?”
“Phải, nhưng cũng không phải, đoán lại đi.”
“Thế là đúng hay không đúng. Cậu không thấy mình nói chuyện mà câu trước đá câu sau à?”
“Ý của tôi là, có liên quan đến cậu nhưng không hoàn toàn là vì cái này.”
Lâm Phỉ quả thật không nghĩ ra nổi lí do khiến mẹ mình dặn dò tài xế ưu tiên nghe lời Bùi Cảnh Hành.
Cảm giác không có tí đầu mối nào khiến cậu hơi phiền não. Lâm Phỉ không kiên nhẫn cúi đầu xuống, đột nhiên thắc mắc sao mình lại lên được cầu thang?
Còn chưa kịp tỉ mỉ suy nghĩ vấn đề này, sự chú ý của cậu đã lại một lần nữa bị Bùi Cảnh Hành hấp dẫn: “Không tưởng tượng ra thì tất nhiên là không nghĩ được rồi, thử suy luận logic đi? Tôi tin cái đầu của cậu nhất định sẽ đoán được.”
Lâm Phỉ cũng không hiểu Bùi Cảnh Hành lôi đâu ra sự tự tin mù quáng như vậy. Một cảm giác hiếu thắng xông lên đầu cậu, Lâm Phỉ dựa theo lời Bùi Cảnh Hành từ từ dọn dẹp mớ suy nghĩ, nhất định phải ra được đáp án mới thôi.
Tại sao mẹ phải nói vậy?
Giống như là để Bùi Cảnh Hành theo dõi cậu?
Chắc chắn việc mẹ muốn quản cậu không phải việc học tập.
Trong lòng Lâm Phỉ bắt đầu tỉ mỉ lục lại những ký ức về mẹ mình, có vẻ như chuyện bà để ý nhất chỉ là: Không nên để cậu quậy tung với Ứng Thần.
Nghĩ đến đây, rất nhiều chuyện bỗng nhiên trở nên thông suốt.
Lần trước Ứng Thần đưa cậu đi giải sầu, sau khi về thì mấy ngày kế tiếp biến mất bí ẩn.
Cậu nhớ lần đó Ứng Thần còn chất vấn cậu mách lẻo cho ba hắn phải không.
Còn lần trước lúc tiệc ăn mừng nữa.
Rõ ràng ban đầu vẫn đang rất tốt, Bùi Cảnh Hành đi một chuyến tới nhà vệ sinh thôi, Ứng Thần đã trùng hợp bị một cuộc điện thoại gọi đi.
Lâm Phỉ: “???”
Sau khi thông suốt tất cả, Lâm Phỉ cảm thấy mình biết thế là quá đủ rồi bèn trợn mắt há mồm.
“Cậu, có phải cậu đã nói với mẹ tôi là để cậu theo dõi tôi và Ứng Thần không?”
“Xem kìa, tôi đã nói cậu sẽ đoán được mà?”
Lâm Phỉ thật sự cạn lời, lúc lâu sau vẫn không biết nên nói gì cho phải.
Cậu còn đang xoắn xuýt, Bùi Cảnh Hành đã dừng bước rồi mở cửa.
Lâm Phỉ theo hắn đi thẳng vào trong. Vừa bước được một chân, trong đầu bỗng có một tia sáng lóe lên.
Không đúng, sao cậu đã vô tình trở về ổ sói rồi?
Lâm Phỉ giật mình, đang định thu cái chân kia lại thì Bùi Cảnh Hành đã túm tay kéo cậu một cái. Sau đó hắn trở tay đóng cửa, lưng chặn ở chỗ chốt khóa.
“Tôi nói này, sao cậu cứ kéo tôi suốt thế,” Lâm Phỉ muốn kéo cửa ra nhưng không dám chạm vào người Bùi Cảnh Hành, cánh tay cứng đờ giữa không trung: “Cậu thể hiện tình cảm với tôi bằng cách này sao?”
Bùi Cảnh Hành không trả lời vấn đề này, cực kỳ khó hiểu bắt đầu một đề tài nói chuyện mới: “Chân cậu sao vậy? Tôi thấy dáng đi bộ của cậu không đúng lắm.”
Nguồn cơn của cái vết thương này không trong sáng cho lắm, ký ức hỗn độn ùa về trong nháy mắt khiến đầu óc Lâm Phỉ loạn thành một nồi cháo.
Sắc mặt cậu ửng đỏ, quên luôn chuyện lúc nãy hỏi Bùi Cảnh Hành, tức giận đáp lại: “Đừng giả vờ, cậu không biết chân tôi bị sao thật ư?”
Bùi Cảnh Hành nghiêng đầu, bỗng như nhớ ra gì đấy mà vỗ trán.
“Ồ, tôi nhớ ra rồi, cậu nhìn tôi thẩm du sau đó cậu cứng lên nên đã tự nhéo chân mình…”
Mặt Lâm Phỉ đỏ tới mang tai ngắt lời hắn, nâng cao giọng nhằm gia tăng sức mạnh bản thân: “Ai nhìn cậu? Tôi còn không mở mắt hiểu không?”
“Cái đó cũng là do tôi làm, là tôi làm cậu tự nhéo chân mình nên tôi phải chịu trách nhiệm.”
“Nếu cậu muốn chịu trách nhiệm thì bây giờ mau né cái cửa ra, tôi sẽ đi bệnh viện ngay đây.”
“Xíu vết thương này mà cần lãng phí tài nguyên y tế sao? Vừa hay nhà tôi có thuốc đấy, tôi bôi cho cậu một ít là được chứ gì.”
Bùi Cảnh Hành giỏi nhất là lấy cớ một cách đàng hoàng khiến Lâm Phỉ luôn không có cách nào từ chối.
Lâm Phỉ túm ống quần, tựa như giữ chặt điểm cố thủ cuối cùng: “Thôi đi, cậu đừng hòng lừa tôi nữa.”
“Tôi đây chỉ định bôi thuốc cho cậu, như cậu đã từng làm vô số lần cho tôi vậy. Chẳng lẽ bây giờ trong mắt cậu, tôi làm gì cũng là trò lưu manh sao?”
Bùi Cảnh Hành mất mát cúi đầu xuống: “Cũng phải thôi. Tôi đây lúc nào chẳng vậy, làm gì cũng không tốt.”
“Tôi muốn quan tâm cậu, lại chẳng biết bày tỏ sao, ăn nói thì vụng về, mỗi lần đều khiến cậu nghi ngờ.”
“Có đôi lúc tôi vì bối rối nên khẩn trương, cũng có đôi khi tôi vì quá vui mừng mà nịnh bợ.”
“Dù tôi có bắt chước người khác thế nào, nó cũng chỉ làm cho họ chán ghét tôi hơn.”
Tim Lâm Phỉ thắt lại, chẳng kịp suy nghĩ có âm mưu thủ đoạn gì đó không đã đáp lại: “Cậu rất giỏi rồi, không cần phải bắt chước người khác, cũng chẳng cần dè dặt đắn đo đúng mực như vậy. Nhất định sẽ có người thích cậu mà.”
“Thật sao?” Bùi Cảnh Hành được Lâm Phỉ nhẹ nhàng ôm eo: “Nếu ngay cả cậu cũng không thích tôi, vậy còn ai thích tôi đây?”
“Thật ra tôi, tôi…”
Lâm Phỉ vội kìm lại ý thích suýt chút nữa đã thốt ra. Đáy lòng cậu chợt cảm thấy tràn ngập bi thương và ưu tư, đầu óc cũng trở nên trống rỗng theo luôn.
Cậu ngẩn ngơ, hoàn toàn không biết mình đang bị đẩy về phía sau.
Cho đến khi bắp chân đụng phải thứ gì đó, cả người mất thăng bằng mà ngã xuống ghế sô pha ở phía sau, Lâm Phỉ mới hồi phục tinh thần.
Cậu nhìn Bùi Cảnh Hành đang áp sát mình, thử động tay một chút nhưng không sao thoát được sự kìm kẹp của đối phương.
Lâm Phỉ bỗng nhiên nhận ra điều gì đó thì kinh ngạc hé môi, không khí bị kẹt trong lồng ngực không lên cũng chẳng xuống được, thật khó chịu.