Mạnh Ngũ nói tiếp: “Điện hạ muốn gặp chủ nhân của con mèo này, ngươi đi gọi Thẩm cô nương ra đi.”
Vậy… Đành phải gọi…
Tiểu cung nữ cảm thấy tiền lương tháng này của mình đã bay đi mất.
Đợi nàng ta nhận mệnh vào trong truyền lời, vừa nói xong đã gặp phải ánh mắt lạnh lùng của một người khác.
Tiểu cung nữ: “…”
Rốt cuộc ta đã làm sai chuyện gì, ta chỉ đi nhà xí một lát thôi mà.
Thẩm Vu bình tĩnh nhìn tiểu cung nữ, bỏ lại một câu: “Không gặp, bảo hắn đi đi.”
Nói xong lại nằm xuống, trở mình xoay lưng ra ngoài, bày ra tư thế không muốn nói gì thêm.
Tiểu cung nữ chỉ có thể đi ra ngoài, nàng ta lo lắng ôm lấy cái đầu không biết khi nào sẽ bay đi, thấp thỏm đáp lời: “Thẩm cô nương nói không gặp, bảo ngài về đi.”
Lục Vô Chiêu: “…”
Ngoài dự đoán, tiểu cung nữ không đợi được đến lúc nam nhân tàn bạo này tức giận.
Nàng ta không dám ngẩng đầu nên không nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn hệt như nàng ta của nam nhân ngồi trên xe lăn.
Lục Vô Chiêu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tay vuốt vuốt lông Bạch Đoàn, nhẹ nhàng nói: “Đi mời nàng lần nữa, nếu nàng không ra gặp bản vương, bản vương sẽ ném con mèo này đi.”
Tiểu cung nữ lại trở vào, Lục Vô Chiêu yên lặng chờ bên ngoài.
Mạnh Ngũ nhìn bộ lông sắp bị hắn vuốt rụng hết, không nhịn được lên tiếng: “Chủ tử, lông rụng trọc rồi chắc Thẩm cô nương sẽ không vui đâu?”
Ngón tay nam nhân run run, hắn làm như không có chuyện gì xảy ra rút tay về, giữa ngón tay dính không ít lông trắng của mèo con, Lục Vô Chiêu chột dạ phủi tay.
Phía trước đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, Lục Vô Chiêu ngẩng đầu lên nhìn.
Thẩm Vu nghe Lăng Vương uy hiếp nàng nên vội vàng bước tới, như một cơn gió lướt qua mặt hắn.
Lục Vô Chiêu nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của nàng, hắn hơi né tránh theo bản năng, động tác này trong mắt Thẩm Vu, chính là đổ thêm dầu vào lửa.
Hơi ấm trên đùi Lục Vô Chiêu đột nhiên biến mất, sức nặng trong lòng cũng giảm đi, Thẩm Vu xách gáy mèo con, ôm vào trong ngực.
Nam nhân hé miệng: “Thẩm…”
Bỗng nhiên Thẩm Vu mỉm cười đạp lên cánh cửa ngay trước mặt hắn.
Lục Vô Chiêu: “…”
Thẩm Vu mang theo cơn giận đi vào trong, Chử Linh Thư đang cầm đĩa dưa hấu vừa ăn vừa xem trò vui.
Chử Linh Thư thấy nàng ra sức xoa nắn lên mặt mèo con, trút hết buồn phiền lên người nó bèn phun hạt dưa hấu ra, nhịn không được cười nói: “Không phải ngươi muốn gặp hắn à? Vì sao còn chặn người ta ngoài cửa?”
Thẩm Vu vừa hung dữ vuốt ve con mèo vừa tức giận: “Ta nói là sau này, chứ không nói hôm nay sẽ gặp hắn.”
Chử Linh Thư nói: “Có gì khác nhau sao?”
Thẩm Vu tức giận: “Hôm nay ta còn chưa nguôi giận.”
“Chẳng lẽ ngay cả mặt cũng không gặp, cơ hội cũng không cho, làm sao nghe hắn giải thích, không nghe hắn giải thích thì làm sao nguôi giận được đây?”
Thẩm Vu không ngờ nàng ta thay đổi nhanh như vậy, mới một canh giờ trước còn nói xấu Lục Vô Chiêu mà bây giờ đã giúp hắn khuyên bảo nàng.
Thẩm Vu trợn mắt nhìn nàng ta: “Ta chỉ là muốn lạnh nhạt thờ ơ với hắn một lát thôi, để xem rốt cuộc cảm giác của hắn với ta là gì, sao ngươi lại nói giúp hắn?”
“Ngươi đừng có nhìn ta như vậy, ta không có ý gì khác, ngươi ngồi đây cáu kỉnh không bằng ra trút giận lên đầu hắn, trước đây ta còn thấy nam nhân này không ra gì, nhưng bây giờ…”
Chử Linh Thư cười gian.
Theo kinh nghiệm đọc truyện của nàng, lần này Lăng Vương đến đây hẳn là để dỗ người thương.
Đến dỗ dành người ta nhưng lại không khỏi cảm thấy bị mất mặt, bên ngoài giả vờ bình tĩnh thản nhiên như khôn, nhưng thật ra trong lòng đã luống cuống lắm rồi.
Người như Lăng Vương đã quen với việc ra lệnh cho người ta, từ trước đến nay chưa bao giờ chủ động gặp ai, tại sao bỗng nhiên lại xuất hiện bên ngoài Tĩnh Hi cung của nàng ta được?
Đến trả mèo?
Ha ha, lý do ấy nói ra ai mà tin được.
Chuyện ấy cần gì đích thân Lăng Vương điện hạ ra tay? Ngoài việc xin lỗi ra, Chử Linh Thư không nghĩ không được lý do khác.
Nàng không ngờ Lăng Vương lại là người ngây thơ đến vậy, không giống những kẻ ăn chơi trác táng khác, hắn không biết các cô nương thích gì, thế mà lại nghĩ ra cái cách trộm mèo ngốc nghếch đến vậy.
Chuyện lần này đủ để khiến Chử Linh Thư cười cả năm, chẳng qua nàng không dám trêu ghẹo Thẩm Vu, đừng nghĩ bây giờ Thẩm Vu đang nổi nóng như vậy, chứ nguôi giận rồi lại bênh vực Lăng Vương chằm chặp cho mà xem.
Lòng dạ nữ nhân như kim đáy biển.
…
Bị chặn ngoài cửa hai lần liên tiếp nên Lục Vô Chiêu đành phải cúi đầu trở về Liên Phương cung.
Hắn đã dùng toàn bộ dũng khí để chủ động đến tìm nàng.
Đây là cuộc chiến của hắn, có điều hiệu quả không tốt lắm.
Lần này cũng không ngoài dự tính, vẫn thất bại như trước đây.
Thật ra như vậy cũng không tệ.
Lục Vô Chiêu tự giam mình trong phòng miên man suy nghĩ trong vô vọng.
Chẳng phải ngay từ đầu đã quyết định sẽ không làm phiền nàng nữa sao? Kết quả này nằm trong dự tính của hắn, nhưng vì sao trong lòng lại thấy mất mát.
Loại tình cảm này đáng lẽ không nên xuất hiện.
Lục Vô Chiêu rủ mắt nhìn đôi chân đã mất đi cảm giác của mình, hai bàn tay xuôi bên hông từ từ siết chặt.
Cuộc đời của hắn đã có kết cục như vậy rồi, Thẩm Vu là một cô nương tốt, không nên bị hắn vấy bẩn.
…
Sáng hôm sau, Chử Linh Thư đi vấn an Hoàng hậu.
Mấy ngày trước Hoàng hậu không khỏe, hiện tại đã đỡ hơn nhiều, đã lâu rồi Chử Linh Thư không đến thăm bà nên hôm nay dẫn Thẩm Vu đi cùng.
Tinh thần Hoàng hậu vẫn còn rất kém, mới nói chuyện với các nàng chưa được một khắc đã thấy mệt mỏi.
Lúc Chử Linh Thư và Thẩm Vu ra ngoài vừa đúng giờ Tỵ.
Phía xa có mấy tiểu cung nữ phụ trách giặt quần áo bê đồ đi về phía cung của mình, bọn họ nhỏ tiếng trò chuyện với nhau: “Nghe nói Liên Phương cung lại xảy ra chuyện rồi?”
“Đúng vậy, mấy ngày nay liên tiếp gặp chuyện không may, nghe nói sáng nay Thái y vào xem bệnh, nhưng lại bị Vương gia dùng roi đuổi ra.”
“Trên mặt Trương thái y còn có một vết thương, lúc nãy trở về Thái y viện ta đã nhìn thấy, ôi chao, vị điện hạ kia thật đáng sợ…”
Thẩm Vu dừng chân, Chử Linh Thư thấy vậy lo lắng nhìn nàng.
Tri Xuân biết ý vội ngăn mấy tiểu cung nữ lại.
“Các quý nhân vạn phúc.”
Mấy tiểu cung nữ sợ hãi vấn an.
Tri Xuân thấy chủ tử liếc mắt bèn nhẹ nhàng hỏi vài tiểu cung nữ: “Các ngươi đang nói chuyện gì thế? Trong cung lại xảy ra chuyện gì rồi à?”
“Chuyện này…”
Mấy tiểu cung nữ nhìn nhau.
Tri Xuân cười cười: “Không sao, các ngươi cứ nói đi.”
“Hồi bẩm Quận chúa, chúng ta đang nói đến chuyện của Liên Phương cung, nghe nói Lăng Vương điện hạ bị bệnh phát sốt cả đêm.”
“Chuyện tụi nô tỳ biết được không nhiều, chỉ biết bệ hạ đã phái thái y đến khám, nhưng đều bị đuổi ra ngoài.” Một cung nữ nói nhỏ.
Nói điện hạ “đuổi ra ngoài” là còn nhẹ, Thẩm Vu biết hắn ghét thái y đến thế nào, hắn càng không vui khi người ngoài đặt chân vào lãnh địa của mình, mỗi một góc của Liên Phương cung đều thuộc về hắn…
Thẩm Vu giật mình.
Đúng vậy, từ trước đến nay hắn đều không thích người ngoài động vào đồ của mình, hắn là người có ý thức lãnh địa rất cao.
Vậy nên… Vì sao lần đó ở Tận Hoan lâu hắn lại chủ động đưa áo khoác cho nàng? Vì sao nàng có thể thuận lợi đi vào tẩm điện của hắn những hai lần mà không bị ngăn cản? Vì sao đêm qua còn lấy thuốc của hắn bôi cho nàng, sau đó còn lấy áo khoác đưa cho nàng mặc?
Lòng phòng bị của hắn lớn đến thế, có đúng là chưa từng phát giác? Hay là tùy ý để mặc nàng chạy loạn? Có phải hắn đã rất thích rất thích nàng rồi không…
Nhịp tim Thẩm Vu dần tăng nhanh.
Nàng cúi đầu, cảm giác kì lạ trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Tình cảm của hắn bắt đầu từ bao giờ? Vì sao nàng lại luôn cảm thấy hắn như gần như xa.
Chử Linh Thư không kêu dừng nên bọn tiểu cung nữ vẫn nói tiếp: “Người của bệ hạ cũng bị đuổi về, không ai được phép qua lại trong Liên Phương cung…”
“Ôi chao, đừng nói là không cho phép qua lại, hiện tại cho dù người trong đó có chuyện gì cũng không ai dám vào đâu.”
Chử Linh Thư nhíu mày: “Vì sao?”
Cung nữ nói: “Bẩm Quận chúa, mọi người đang đồn rằng Lăng Vương mắc bệnh lạ, nghe nói là do oan hồn quấy phá, đến… đến tìm người đòi mạng.”
“Nói bậy bạ cái gì đó?!” Thẩm Vu lạnh lùng nói.
Cung nữ cúi đầu xuống: “Nô tỳ không dám nói bậy, cô nương bớt giận.”
Bọn họ đi rồi Thẩm Vu mới xoay người rời đi.
Nàng đi về phía Tĩnh Hi cung, đương nhiên đó cũng là hướng Liên Phương cung.
Chử Linh Thư chạy theo: “Đừng tức giận, bọn họ nói linh tinh cả đấy.”
Trong cung có nhiều lời đồn về mười mạng người bị Lăng Vương giết hôm ấy, đủ loại lời nói, chung quy lại đều là những lời khó nghe.
Những vụ án Lăng Vương xử lý không những không giúp ích gì cho quý tộc, thậm chí còn làm ảnh hưởng đến quyền lợi nhà mẫu thân đẻ của mấy vị nương nương trong hậu cung, cho nên trong cung không ít người nói xấu hắn.
Thẩm Vu không nghĩ cũng biết nhất định là do các vị nương nương nói xấu sau lưng hắn, cái gì mà trừng phạt đúng tội hay mười oan hồn quay về tìm hắn nên mới khiến hắn bị bệnh.
Trái tim của Thẩm Vu quặn đau, nàng xoa xoa lồng ngực, nặng nề thở dài.
Nàng càng nghĩ càng thấy chuyện này kỳ lạ, nếu thật sự muốn che giấu bí mật trong hậu cung, người ngoài đến một ngọn gió cũng không biết được, thế mà chuyện ở Liên Phương cung mới xảy ra mà cung nào cũng nghe tin, có thể thấy dù là Lăng Vương hay hoàng đế cũng chưa từng bận tâm đến chuyện này.
Không phải hoàng đế Gia Tông rất nuông chiều người đệ đệ này sao? Nếu thực sự coi trọng danh tiếng của Lăng Vương, làm sao có thể có nhiều lời đồn đại về Lăng Vương trong hậu cung như vậy?
Bỗng nhiên Thẩm Vu cảm thấy dường như hoàng đế muốn chuyện này được lan truyền rộng rãi hơn, để mọi người biết Lăng Vương rốt cuộc là loại người gì, sau đó khiến hắn bị cô lập.
Nhưng hoàng đế không ngốc đến mức hủy hoại hoàn toàn danh tiếng của Lục Vô Chiêu, dù sao hắn ta cũng là vị vua sáng suốt, sao có thể thương yêu người đệ đệ lạm sát người vô tội được?
Hắn ta cảm kích ơn cứu mạng của Lăng Vương, mười năm như một vẫn luôn đối xử tử tế với Lăng Vương, chuyện này không phải phù hợp với danh tiếng nhân đức khoan dung, có ơn tất báo của hắn ta à? Lăng Vương càng kiêu căng ngạo mạn bao nhiêu thì càng thể hiện hắn ta nhân từ độ lượng bấy nhiêu.
Bách tính thích một vị đế vương như vậy, Đại Lâm cần một vị vua như thế.
Thẩm Vu siết chặt nắm tay.
“Bệnh của hắn tuyệt đối không liên quan đến ma quỷ gì cả.” Thẩm Vu cắn răng nói.
Chử Linh Thư bị ánh mắt tức giận của nàng làm cho hoảng sợ: “Phải phải phải, ngươi đừng xúc động, đây là hoàng cung, đừng để Thái tử biết ngươi và Lăng Vương…”
“Ừ, ta biết.”
Có lẽ do Lục Vô Chiêu tự làm mình bị thương sau đó còn uống rượu, trong lòng tích tụ phiền muộn nên mới sinh bệnh.
Đúng là một kẻ mất trí, lúc nào cũng tự làm mình bị thương.
“A Vu, không phải ngươi nói muốn bơ hắn một thời gian sao?”
Chử Linh Thư và Thẩm Vu đi tới Liên Phương cung, quả nhiên không có ai ở đây.
Thẩm Vu dừng trước cửa, quen thuộc giơ tay lên đẩy cửa.
Nàng vừa bước vào sân vừa quay đầu nói: “Ta cảm thấy ngươi nói rất đúng, ta nên tức giận ở trước mặt hắn.”