Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 74: Liên phi đáng chết



Lần gần đây nhất mà Thẩm Vu nhìn thấy Hoàng hậu là trong hội thơ. Ngày đó nàng rơi xuống nước, Hoàng hậu nghe nói là do Lục Chi Trạch gây ra nên đã phái người tới xin lỗi, nhưng lại bị Lục Vô Chiêu chặn ngoài cửa. Cho đến khi Thẩm Tông Chí đưa nàng về phủ, nàng vẫn chưa có dịp để nói chuyện với Hoàng hậu một lần.

Một thời gian dài trôi qua, đến khi gặp lại thì Lục Chi Trạch đã chết. Sức khỏe của Hoàng hậu vốn dĩ đã không tốt, lại thêm nỗi buồn mất con khiến bà càng trở nên yếu ớt, sức khỏe ngày càng sa sút.

Lúc Thẩm Vu nhìn thấy Hoàng hậu, cả người bà tiều tụy, gầy gò và già đi trông thấy.

Mặc dù lớp trang điểm dày đã che giấu đi phần nào, nhưng đôi mắt đã không còn sáng ngời, cũng không có linh khí như xưa nữa, nàng thấy dáng vẻ ấy hơi quen thuộc…

Trông rất giống Lục Vô Chiêu kiếp trước.

Thẩm Vu xót xa.

Trần hoàng hậu vốn là một nữ nhân hiền lành, dịu dàng, nhưng những năm gần đây luôn có tin đồn Hoàng hậu trừng trị hậu phi trong cung.

Chử Linh Thư cũng từng nói, Hoàng đế không hề quan tâm đến chuyện hậu cung, mọi việc đều do một mình Hoàng hậu làm chủ, nếu bà ấy không hài lòng thì có thể tùy ý đuổi người đi.

Nhưng từ những lần Thẩm Vu tiếp xúc với Hoàng hậu, nàng thấy Hoàng hậu không giống một người kiêu ngạo và độc đoán như vậy. Có thể là do tên cẩu Hoàng đế lại âm thầm gây chuyện.

Tinh thần Trần hoàng hậu thật sự rất tệ nên Thẩm Vu không muốn làm phiền lâu.

Lúc nàng vừa ra ngoài thì đột nhiên nghe thấy tiếng động lớn, cùng với tiếng hét đau đớn của nữ nhân. Toàn bộ cung nữ bên ngoài vội vàng chạy vào.

Vẻ mặt của bọn họ dửng dưng, như thể đã quen với chuyện này từ lâu rồi.

Thẩm Vu lập tức dừng lại quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó bình tĩnh quay lại đi ra ngoài.

Nàng chưa lập tức rời đi mà còn đứng gần đó âm thầm lắng nghe động tĩnh trong cung Hoàng hậu, chờ một lúc lâu sau mà vẫn không thấy ai truyền thái y. Nàng chợt hiểu ra, xoay người đi về Liên Phương cung.

Nàng vừa đi đến Phật đường vừa suy nghĩ đến chuyện đã thấy trong cung Hoàng hậu.

Mãi đến khi bước vào Phật đường nàng mới tạm gác chuyện ấy lại một bên.

Phật đường nằm phía sau Liên Phương cung, bình thường chẳng mấy ai lui tới.

Toàn bộ Liên Phương cung không có cung nhân nên chẳng ai quét dọn, Phật đường lại nằm ở vị trí hẻo lánh nên trông càng thêm rách nát hoang vu.

Thẩm Vu đứng trong sân, lẳng lặng nhìn những cây cổ thụ đã chết khô.

Nàng nghĩ, nếu trước đây Liên phi không treo cổ trong điện mà ở chỗ này, có lẽ mọi chuyện cũng chẳng khác bây giờ là bao.

Trời tối dần, gió lạnh thấu xương, trước sân vắng lặng càng thêm hiu quạnh.

Cửa Phật đường mở toang, Thẩm Vu đứng trong sân cũng có thể nhìn thấy bóng lưng Lục Vô Chiêu.

Nàng bỗng dưng nhớ tới kiếp trước, vào lần đầu tiên Lục Vô Chiêu bước tới linh đường của nàng, liệu rằng bóng lưng của hắn lúc đó có phải cũng cô đơn như bây giờ không?

Hoặc có lẽ lúc ấy hắn còn đau khổ hơn bây giờ nữa.

Thẩm Vu bước vào Phật đường, đi thẳng tới trước mặt nam nhân, ngồi xổm xuống, gục đầu lên đầu gối của hắn.

Lục Vô Chiêu rũ mắt nhìn xuống, bàn tay dịu dàng lướt qua mặt nàng: “Có lạnh không?”

Thẩm Vu nghiêm túc gật đầu, chủ động đưa tay ra trước mặt hắn: “Ừm, lạnh quá, Chiêu Chiêu mau ủ ấm tay giúp ta.”

Nam nhân mỉm cười, nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng siết chặt.

“Chiêu Chiêu, ta dâng hương cho bà ấy được không?” Nàng ngẩng đầu hỏi.

Lục Vô Chiêu nói: “Không cần, ta đã nói hết những gì cần nói với bà ta rồi.”

Thẩm Vu nói được.

“Đi thôi, ở đây lạnh lắm, ta sợ nàng chịu không nổi.”

Thẩm Vu đẩy hắn ra khỏi Phật đường. Bọn họ vừa đi ra chính điện vừa nói chuyện.

“Đến tiền điện cầm cái áo khoác đã rồi mới về, cẩn thận kẻo lạnh.” Hắn nói.

Thẩm Vu không thích quanh co lòng vòng, nàng thẳng thắn hỏi: “Lúc nãy chàng muốn nói gì với ta thế?”

Lục Vô Chiêu im lặng hồi lâu, Thẩm Vu không sốt ruột, cũng không thúc giục hắn.

Hai người đi tới tiền điện, Thẩm Vu khoác áo lên người rồi ngồi ở mép giường, đung đưa chân, chờ hắn mở lời.

Lục Vô sắp xếp lại từ ngữ rồi mới cất lời: “Ta không định giấu giếm nàng, chỉ là không biết nên bắt đầu kể từ đâu.”

Thật ra cũng chẳng có gì để nói, một người thiếp không được sủng ái, cuộc sống cũng không tốt lắm, nuôi một hoàng tử bị người khác hắt hủi lại càng thêm khó khăn hơn.

Ở trong cung, sự sủng ái của hoàng đế chính là chỗ dựa cho các nàng. Nếu không được sủng ái mà có hoàng tử hay công chúa còn tốt, còn như Liên phi nhận nuôi một hoàng tử không được sủng ái, thì Lục Bồi Thừa chính là người quan trọng nhất của bà ta.

Bà ta xem Lục Bồi Thừa như cọng rơm cứu mạng, là thứ duy nhất để dựa vào, dù sao Lục Bồi Thừa cũng không giống các vị hoàng tử khác, bởi vì từ nhỏ hắn ta đã được Hoàng hậu nhận nuôi, tính ra có lợi thế hơn hẳn.

Thế nhưng người được phong làm Thái tử là Nhị hoàng tử, chứ không phải là Lục Bồi Thừa được Hoàng hậu nuôi dưỡng.

Vì vậy Lục Bồi Thừa hoàn toàn phát điên, không còn che giấu bản tính trước mặt Lục Vô Chiêu nữa, đồng thời Liên phi vốn thương yêu Lục Vô Chiêu cũng trở nên cố chấp và hoang tưởng, bà ta để mặc Lục Bồi Thừa tác oai tác quái, bởi vì bà ta và con trai đều cần một quân cờ, vào thời khắc mấu chốt có thể đẩy ra thế mạng cho Lục Bồi Thừa.

Liên phi nghe theo bản tính mách bảo, bà ta sẵn sàng làm mọi chuyện vì Lục Bồi Thừa, chỉ cần Lục Bồi Thừa cần, bà ta cũng có thể chết ngay lập tức, chỉ cần con của bà ta được vạn người ngưỡng mộ, chỉ cần hắn ta muốn.

Thẩm Vu nghe xong, thử dò xét: “Cho nên Liên phi thật sự đã tự sát, chứ không phải bị người ngoài ép buộc sao?”

Lục Vô Chiêu chần chờ một chút: “Có thể xem là vậy.”

Thẩm Vu rất thông minh, lập tức phát hiện chuyện không đúng: “Là tên cẩu hoàng đế kia xui khiến?”

Lục Vô Chiêu chỉ nói: “Một vị minh quân vạn người sùng bái, không cần một vị mẫu thân điên rồ.”

Trong cơn bệnh hoang tưởng dày vò từng ngày, dưới những lời nói tẩy não của Lục Bồi Thừa, chẳng mấy chốc Liên phi đã đánh mất chính mình, cuộc sống của bà ta chỉ còn một mục tiêu duy nhất, đó là tìm kiếm lợi ích cho Lục Bồi Thừa.

Lục Bồi Thừa leo lên được vị trí cao quý kia thì không cần Liên phi nữa.

Nói cách khác, bà ta đã trở nên vô dụng với hắn ta, không chỉ vô dụng mà còn dơ bẩn.

Vậy mới có những lời đồn đại đó, rõ ràng trên yến tiệc Liên phi còn vừa nói vừa cười, thế mà đến tối về đã lập tức treo cổ rồi.

Lục Vô Chiêu không biết Lục Bồi Thừa đã nói gì với bà ta, hắn chỉ biết ngày đó mình xuất hiện ở Liên Phương cung là do Liên phi gọi đến.

Bà gọi hắn đến rồi đóng cửa lại, mà bên ngoài còn có người trông chừng nên hắn không thể rời đi. Sau đó bà ta đã nói rất nhiều rất nhiều, chỉ để dặn dò hắn khi bà ta chết đi thì phải phụ tá cho Lục Bồi Thừa, bà ta không hề nói một câu hối hận hay là oán hận, sau khi giao phó xong mọi chuyện còn nói một câu: “A Thừa, mẫu phi làm một chuyện cuối cùng này vì con, chỉ là vì sao con không bằng lòng gọi ta một tiếng mẫu thân cơ chứ? Haizzz, mà thôi, không gọi thì không gọi vậy.”

Bà ta nhìn Lục Vô Chiêu mà nói mấy lời này, có lẽ tinh thần bà ta lúc ấy đã không còn bình thường, nên mới nhìn hắn thành Lục Bồi Thừa, đứa con ruột chưa từng đối xử thật lòng với bà ta.

Nói rồi Liên phi đạp ngã ghế, mang theo nụ cười mà chết.

Cho đến tận bây giờ Lục Vô Chiêu vẫn không hiểu, rốt cuộc tình yêu của bà phải sâu đậm đến mức nào mới có thể cam tâm tình nguyện như vậy.

“Năm nào ta cũng đến đây rồi một mình trông chừng cả cung điện lớn như vậy, đã qua nhiều năm như thế rồi, bà ấy cũng đã chết được sáu năm, nhưng ta vẫn không thể hiểu nổi.” Lục Vô Chiêu bình thản, dường như đối với nữ nhân này, hắn chỉ còn lại cảm giác không hiểu nổi mà thôi.

Thẩm Vu nghe xong thì muốn phát điên trong lòng.

Nàng gục đầu xuống, ngồi ở mép giường, chỉ nghĩ đến một câu hỏi.

Rốt cuộc hai mẹ con không bình thường ấy đã làm gì Chiêu Chiêu của nàng?

Đã làm gì, đã làm gì…

Thẩm Vu nhìn chằm chằm vào mặt đất, nàng đột nhiên sững người, hơi ngẩng đầu nhìn vào vết thương trên đùi hắn.

Nàng thấy lồng ngực ngày càng ngột ngạt, như muốn nổ tung, cảm xúc dâng trào mãnh liệt không biết giải tỏa đi đâu.

Nàng cảm thấy choáng váng, làm sao có thể, làm sao có thể chứ, không thể, không thể nào!

Nhất định là do nàng nghĩ sai rồi!

Lục Vô Chiêu nhíu chặt mày, đẩy xe lăn đến trước mặt nàng, hơi cúi đầu nhìn vào mắt nàng.

Khóe mắt nàng ửng hồng, vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Lục Vô Chiêu lo lắng hỏi: “Nàng không thoải mái chỗ nào à?”

Thẩm Vu lập tức ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm, nàng vươn tay nắm chặt cổ tay phải của hắn.

Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: “Phu quân, chàng nói thật với ta đi, chân chàng rốt cuộc vì sao mà bị thương?”

Nàng nhớ lại kiếp trước, năm đó cung biến, phế Thái tử bức vua thoái vị, tiên đế bị bắt giam, lúc đó phản quân muốn gây tổn thương cho Lục Bồi Thừa, là Thập nhất hoàng tử Lục Vô Chiêu năm ấy mới mười hai tuổi thay hắn ta đỡ một đao trí mạng.

Có đúng không? Có thật không?

Đây là điều mà kiếp này Thẩm Vu luôn bỏ qua, sau khi nàng thực sự hiểu Lục Vô Chiêu và yêu hắn, bây giờ nghĩ lại mới thấy tin đồn này đầy sơ hở.

Lục Vô Chiêu không ngờ nàng đột nhiên hỏi chuyện này, hắn hơi giật tay mình lại: “Đã muộn rồi, về nhà thôi.”

“Lục Vô Chiêu, trả lời ta.”

Lục Vô Chiêu im lặng không nói.

“Không phải chàng tự nguyện, đúng không?” Mắt Thẩm Vu đỏ hoe, dùng ấm mạnh xuống giường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Quả nhiên là như vậy.”

Tim Lục Vô Chiêu chợt đập thình thịch.

Hắn nắm lấy tay nàng, giữ chặt trong lòng bàn tay, thì thầm: “Đừng tự làm khổ mình.”

“Chàng mau nói cho ta biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Nàng cố kìm nước mắt, túm lấy cổ áo ép hắn trả lời.

Lục Vô Chiêu để mặc nàng túm cổ áo, hắn ôm nàng vào lòng, đặt nàng ngồi trên đùi, vỗ nhè nhẹ sau lưng như thể đang giỗ con nít.

Hắn bình tĩnh nói: “Đúng là ta nên thẳng thắn với nàng sớm hơn, năm ấy không phải ta tự nguyện, mà là khi đao hạ về phía Lục Bồi Thừa, Liên phi đã đẩy ta ra.”

Thẩm Vu nhìn hắn đầy ngạc nhiên, nước mắt không ngừng trào ra.

“Khi ta ngã sấp xuống còn chưa kịp phản ứng, đao đã chém trên người, trên chân của ta rồi.”

“Hu hu hu…” Thẩm Vu chúi đầu vào cổ hắn, không nhịn được mà gào khóc.

Nàng nghẹn ngào: “Sao bà ta có thể đối xử với chàng như vậy, sao bà ta dám!!”

“Ta không phải con ruột của bà, ta chỉ là một gánh nặng.” Hắn bình tĩnh giải thích: “Ta có thể cứu con của bà ta, đây chính là giá trị tồn tại của ta, là mục đích bà ta nuôi dưỡng ta.”

Sự thật thì luôn tàn khốc và đẫm máu, Thẩm Vu dường như không thể chịu đựng được thực tế tàn khốc như vậy.

Thẩm Vu đột nhiên thoát ra khỏi vòng tay của hắn, nàng lau nước mắt, ánh mắt hung dữ nhìn ra phía sau nam nhân, đẩy xe lăn của hắn đi ra ngoài.

“Nàng muốn đi đâu?”

Thẩm Vu cười giễu đầy nghẹn ngào và hận thù.

“Ta phải đi đập bài vị của bà ta, đạp đổ đèn nhang, phá bỏ Phật đường, để bà ta xuống thẳng địa ngục.”