Ôn Trà tạm dừng trò chơi, hình ảnh trên màn hình dừng lại ở khoảnh khắc binh lính phất cờ hò reo, cậu giơ tay ra quơ lấy, nhận điện thoại của Tiết Thanh Châu:
“Ừ ừ, em biết rồi, không sao đâu anh họ.”
Trong điện thoại, Tiết Thanh Châu vừa dịu dàng vừa áy náy xin lỗi Ôn Trà vì đã vô duyên vô cớ mắng cậu trên mạng. Nhà tư sản có ý dẫn dắt, cộng thêm cả ngày hôm qua anh ta đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm, sau khi ra ngoài mới phát hiện chuyện này đã trở nên lớn như vậy. Trong mắt anh ta, Ôn Trà là vì anh ta nên mới phải chịu tai bay vạ gió này.
Ôn Trà nằm trên giường lăn một vòng, giọng điệu nhẹ nhàng: “Anh họ, không sao đâu, không cần để ý đến em.”
Ngay lúc đầu mối vừa có, một người thạo lướt internet như cậu đã phát hiện ra rồi, nhưng trong lòng cậu không có xao động quá lớn, bị mắng thì bị mắng thôi, cũng đâu có mất đi miếng thịt nào.
Ôn Trà càng như vậy thì Tiết Thanh Châu lại càng khó chịu: “Anh vừa mới đăng weibo làm sáng tỏ rồi, mọi người chắc sẽ không quấy nhiễu em nữa đâu.”
Ôn Trà trả lời: “Ừ ừ, thật sự không sao đâu mà, hơn nữa anh họ này, anh có nhìn thấy chưa?”
Tiết Thanh Châu nghi ngờ hỏi: “Nhìn thấy cái gì?”
Ôn Trà hưng trí bừng bừng: “Dù bọn họ có mắng em như thế nào, thì cũng không dám mắng mặt của em!”
Nếu rà soát trên weibo sẽ thấy, có vô số người gièm pha cậu hám tiền, cố tình cọ nhiệt, là một bình hoa, nhưng lại không có một ai dám nói cậu xấu, chỉ có duy nhất một bình luận dưới weibo là chất vấn gương mặt của cậu có phẫu thuật thẩm mỹ không, bình luận đáp lại có lượt like cao nhất là [Xoá đi, mắng người thì mắng người, xin đừng bôi nhọ người ta.]
Đám cộng đồng mạng này thật là có tố chất quá đi!
Tiết Thanh Châu bật cười vì mạch suy nghĩ của cậu thiếu niên: “Phải phải phải, em là đẹp nhất.”
Sự kiêu ngạo trong giọng điệu của Ôn Trà căn bản không thể che giấu được: “Đương nhiên rồi, em là được di truyền từ mẹ đó.”
Hai người thuận thế trò chuyện thêm một lúc rồi cúp điện thoại.
Ôn Trà mở weibo của mình ra, tin nóng sốt dẻo khiến fans của anh lại tăng lên, đã vượt quá ba trăm ngàn rồi.
Khu bình luận dưới bài đăng weibo mới nhất về cuộc sống hằng ngày đều là người qua đường check in:
[Check in, em trai nam thần chính là em trai của chúng ta.]
[Lầu trên thật không có liêm sỉ, em họ thương thương, thật là đẹp trai quá đi.]
[Xin lỗi, trước kia chưa biết rõ tình hình đã tuỳ tiện mắng cậu, thật xin lỗi.]
[Hu hu hu, bà xã, để em chịu ấm ức rồi, mau đến đây để vòng ôm của anh sưởi ấm cho em nào.]
Ôn Trà lướt mắt qua vài cái rồi thoát ra khỏi phần mềm, chơi xong trò chơi, cậu cầm áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài.
Mấy ngày nay ngày nào cậu cũng chạy đến trường, trao đổi với thầy Lưu về đoạn phim của cuộc thi. Hai thầy trò không ngừng muốn hoàn thiện hơn, nhìn đoạn phim đến sắp nở ra hoa luôn rồi. Mặc dù con người Ôn Trà rất lười biếng, nhưng cậu lại có một đức tính không đáng nhắc đến, đó là kính già yêu trẻ. Nhìn thấy thầy Lưu tuổi tác đã cao mà vẫn vất vả như vậy, cậu cũng phải cố gắng hơn mới được.
“Được rồi, cũng tạm ổn rồi, tôi cảm thấy không cần phải thay đổi nữa.” Thầy Lưu nở nụ cười hài lòng với thành phẩm.
“Cảm ơn thầy.” Ôn Trà đứng dậy cúi người.
“Ôi.” Thầy Lưu đưa tay tỏ ý bảo cậu ngồi xuống, đừng khách sáo: “Thực ra cũng chỉ tạm ổn, bình thường thôi, cậu cũng đừng quá kiêu ngạo.”
Ôn Trà trả lời ông ta: “Vâng ạ, dù sao cũng là học trò mà thầy yêu thích, em không thể tùy tiện kiêu ngạo.”
Thầy Lưu bị chọc đến bật cười: “Mau lăn đi, ai nói cậu là học trò mà tôi yêu thích.”
Ôn Trà ngoan ngoãn đứng dậy tạm biệt: “Vâng thưa thầy, em sẽ tiếp tục cố gắng trở thành học trò mà thầy yêu thích.”
Thầy Lưu để lại cái gáy trơn bóng, không trả lời cậu.
Đang vào mùa thu, hoa quế trong sân trường Đại học C toả hương thơm phảng phất, khiến lòng người ngọt ngào, vô cùng tuyệt đẹp.
Trên bảng thông báo của trường có dán một tờ poster, trên đó viết về nội dung liên quan đến việc “mở khoản vay cho sinh viên để tài trợ cho thiết bị cúp Phong Hoa”.
Ôn Trà hơi phấn khích mà chụp lại, gửi cho Tề Tu Trúc, rồi lập tức ấn số gọi điện thoại.
Sau ba giây tiếng “tút” thì điện thoại được kết nối, cậu lập tức nói câu “Cảm ơn chú”.
Dường như đối phương rất bận, Tề Tu Trúc chỉ nói một câu “Đợi chút” rồi không lên tiếng nữa, từ trong điện thoại có thể nghe thấy âm thanh hoạt động của các loại máy móc như máy in, máy huỷ giấy.
Ôn Trà để lại điện thoại vào túi, đi vòng qua góc cầu thang định xuống tầng, thì nhìn thấy hai người cậu quen biết đang đứng song song ở trong nhà vệ sinh bên cạnh cầu thang.
Là Duẫn Vũ và La Khải trong đội thi đấu của Ôn Nhạc Thuỷ.
Duẫn Vũ đứng đối diện ngay cửa nên ngay lập tức nhìn thấy cậu. Cậu ta rất gầy gò, dường như chỉ một ngọn gió thổi qua cũng có thể khiến cậu ta bay lên, hai má hơi hóp vào, thế nhưng cả người lại trông rất có tinh thần.
Ôn Trà rất có ấn tượng với cậu ta.
Bốn người trong đội của Ôn Nhạc Thuỷ bao gồm Trần Thi Thi, Duẫn Vũ và La Khải, không ai ngờ được người giữ vai trò nòng cốt thực ra lại là Duẫn Vũ mặt đầy bụi bẩn không được chú ý nhất.
Trong sách có giới thiệu rằng, Duẫn Vũ sinh ra ở nơi thâm sơn cùng cốc, vào được đại học là thông qua lời chiêu mộ đặc biệt từ Đại học C. Nhưng nghệ thuật là một nghề nghiệp đốt tiền, dù cho nhà trường đã miễn học phí, mỗi ngày cậu ta đều cần phải liên tục đi làm công mới có thể miễn cưỡng duy trì phí sinh hoạt hằng ngày.
Cậu ta thực sự không gánh vác nổi chi phí của thiết bị trong cuộc thi nhiếp ảnh lần này, tài năng của cậu ta không có chỗ để thể hiện, nên cuối cùng đã lựa chọn gia nhập vào nhóm vô cùng nổi tiếng của Ôn Nhạc Thuỷ.
Cuối cùng tác phẩm của bọn họ đúng là đã trở thành xu hướng chủ đạo, nhưng đáng tiếc tất cả hào quang đều bị Ôn Nhạc Thuỷ chiếm hết, Duẫn Vũ vẫn là một người không có tiếng tăm như cũ.
Mà việc Tề Thị đột nhiên đặc biệt mở ra con đường cho học sinh nghèo khó vay đã thắp lên hy vọng trong cậu ta, Cậu ta không muốn mượn danh nghĩa của bất kỳ ai, không muốn làm cái bóng của ai cả, cậu ta muốn tên của mình phải xuất hiện một cách quang minh chính đại trên danh sách nhận giải thưởng. Sau khi do dự một thời gian, cậu ta đã đề xuất việc rút ra khỏi đội với Ôn Nhạc Thuỷ, lựa chọn làm một mình, cho dù Ôn Nhạc Thuỷ nhiều lần níu kéo, cậu ta vẫn không thay đổi ý định.
Việc Ôn Trà nhờ Tề Tu Trúc tăng thêm đầu tư cũng chẳng phải có lòng tốt, hay là tiếc cho thiên tài bị vùi dập gì, mà chỉ đơn thuần là cậu muốn chọc tức Ôn Nhạc Thuỷ mà thôi. Ít đi một phần giúp sức của Duẫn Vũ, cậu muốn xem coi Ôn Nhạc Thuỷ sẽ làm ra tác phẩm như thế nào.
La Khải nhìn chằm chằm Duẫn Vũ một cách hung dữ: “Cậu lại dám phản bội Nhạc Thuỷ?”
Cả người Duẫn Vũ đã sắp bị bao trùm bởi cái bóng cao lớn của La Khải, cậu ta khó chịu lùi về sau hai bước, nói: “Không phải là phản bội, chỉ là dễ hợp dễ tan thôi. Ôn Nhạc Thuỷ có bản lĩnh như vậy, tôi tin rằng cậu ta vẫn có thể giành được giải thưởng.”
Mấy hôm nay rõ ràng là cậu ta đã từ chối Ôn Nhạc Thuỷ rồi, nhưng La Khả và Trần Thi Thi lại thường xuyên làm phiền cậu ta, lúc thì cầu xin lúc thì uy hiếp cậu ta đừng rút khỏi đội, Duẫn Vũ cảm thấy rất phiền, sự tức giận bị tích tụ đã hoàn toàn bùng nổ sau khi bị La Khải hẹn ra:
“Bản thân Ôn Nhạc Thuỷ không nói gì? Không ngờ con chó của cậu ta đã la làng trước rồi, hay là do cậu ta bày mưu bảo cậu làm vậy?”
“Cậu!” Đối phương nghẹn họng, gương mặt đỏ bừng thể hiện rõ sự tức giận lên đến cực điểm, thế nhưng lại bật cười: “Được lắm, nhanh mồm nhanh miệng như vậy, để tôi xem tiếp theo đây cậu còn có thể nói chuyện được nữa hay không.”
Rõ ràng là tên to con không não này đã dễ dàng bị chọc giận rồi.
Nhiều chuyện đến đây thôi, Ôn Trà bình thản quay người đi, cậu không định làm người chính nghĩa, cậu yếu ớt như vậy, làm sao đánh lại kiểu người to như hổ như vậy được, cậu cũng đâu có ngốc, nhiều nhất là tốt bụng giúp họ gọi bảo vệ thôi.
Tiếng nắm đấm chạm vào da thịt khiến người ta nghe đến răng lợi chua xót, La Khải đỏ mắt cố tình đấm từng cú vào bộ phận yếu ớt của Duẫn Vũ, tay, mắt, tai, còn cố ý ma sát vào chỗ bẩn dưới đất. Lúc đầu Duẫn Vũ còn chưa thể phản kháng, nhưng sau đó vì để bảo vệ đầu, cả người cậu ta rút lại mặc cho La Khải tấn công, thỉnh thoảng lại bật ra tiếng kêu rên.
“Đồ vô dụng, đừng tưởng tôi không nhìn ra chút tâm tư nho nhỏ của cậu, chỉ dựa vào cậu cũng muốn tranh giành với Nhạc Thuỷ à! Đồ vô dụng! Là đồ vô dụng không biết trời cao đất dày y như Ôn Trà!”
Ôn Trà dừng bước chân lại, nhướng mày, đụng vào điện thoại trong túi quần, đi trở về.
Duẫn Vũ dường như biết Ôn Trà, nhổ ra một ngụm máu, trong miệng đầy máu, nhếch miệng cười: “Ôn Nhạc Thuỷ sợ Ôn Trà đúng không?”
“Cái thằng đ*ếm Ôn Trà đó! Dựa vào gương mặt mà bắt nạt Tiểu Thuỷ, sau lưng không biết đã bị bao nhiêu người cưỡi qua rồi…” Trong miệng người đàn ông không ngừng mắng mỏ mấy lời thô tục, đột nhiên gối sau nhói lên, “bụp” một tiếng, trong lúc đầu váng hoa mắt, cậu ta cảm thấy da đầu của mình tê dại.
Nếu miệng mồm đã bẩn thỉu như vậy, thì nên rửa sạch sẽ một chút.
La Khải bị xách đến bên bồn rửa mặt chứa đầy nước, đầu bị nhúng vào trong vũng nước hôi bẩn, trong lúc hoảng loạn đã sặc mấy ngụm nước, cậu ta buồn nôn đến muốn nôn những thứ trong dạ dày ra, nhưng lại bởi vì sặc nước mà nghẹt thở, cả người không nhịn được mà run tẩy.
Bộp bộp.
“Cậu!” La Khải vừa mới phát ra một âm tiết, không khí đã chen nhau tràn vào trong phổi, rồi lại không chút do dự mà bị đè nén trở về.
Người đàn ông cao gần một mét tám ướt như chuột lột, chỉ thiếu điều bật khóc thành tiếng. Bàn tay đang ghìm chặt cậu ta rất có sức lực, cách thức lấy nhu thắng cương này đã khiến cậu ta không nhúc nhích được. Giống như đang chơi trò mèo vờn chuột, người kia nắm chuẩn thời gian cậu ta phải hít thở thì buông cậu ta ra, vào lúc cậu ta có hy vọng giãy thoát được thì lại nhấn cậu ta xuống nước.
Sau khi có được không khí lần cuối cùng, cho dù trước mắt vẫn là một mảng tối đen, cậu ta đã vội vàng cầu xin, khóc đến kinh động trời đất: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi.”
Ôn Trà ghét bỏ buông tay ra, cầm lấy khăn giấy lau vết nước trên tay mình, rồi ghét bỏ ném vào trong thùng rác, bình thản rời khỏi tầm mắt của bọn họ.
Nếu không phải vì không đủ sức thì cậu vẫn có thể tiếp tục thể hiện, đáng tiếc lúc nãy là cậu nhân lúc đèn chỗ La Khải tối mà chơi xấu, đợi đối phương khôi phục được tầm nhìn nhận ra cậu, đến lúc đó ai thắng ai thua vẫn chưa biết được.
Hít thở sâu một hơi bầu không khí tươi mới mang theo mùi thơm ngọt ngào của hoa quế ở bên ngoài, Ôn Trà lấy ra điện thoại có cuộc gọi vẫn chưa cắt đứt, thời gian của cuộc gọi vẫn đang lặng lẽ trôi qua từng giây: “Chú, chú đã nghe thấy chưa? Cậu ta mắng tôi, còn hung dữ với tôi! Dọa chết tôi rồi hu hu hu.”
Bởi vì cách khá xa nên không thể nghe thấy giọng nói làm nũng của cậu thiếu niên, bên tai của Duẫn Vũ tràn đầy tiếng tim đập bùm bụp và tiếng hít thở nặng nề của mình, La Khải đang nằm sấp bên bồn rửa mặt nôn khan, nghe thấy đã khiến người ta chán ghét.
Duẫn Vũ miễn cưỡng đứng dậy, lau đi vết máu bên miệng, khập khiễng đi ra ngoài.
Cậu ta nuốt bọt máu đang dâng lên từ cổ họng xuống, ấn vào nút tạm dừng máy quay phim được ẩn giấu trong túi trước của áo sơ mi.