Có người chứng kiến cả quá trình Ôn Hưng Thịnh bị đưa lên xe cảnh sát, liền nhanh chóng đăng lên một nhóm chat quen thuộc: "Tôi nhìn thấy Ôn Hưng Thịnh bị bắt đi? Chuyện gì đã xảy ra?"
Tất cả mọi người trong nhóm đều quen biết với nhà họ Ôn, và họ đều bỏ công việc hay dụng cụ làm đẹp của mình xuống và bắt đầu đi ngoi lên:
[Có khi nào là do trốn thuế sót thuế bị điều tra không?]
[Bây giờ nhà họ Ôn là do Ôn Vinh cưu mang, ông ta đừng có mà liên lụy Ôn Vinh, nhóc đó tôi khá thích đó.]
[Nhìn vào Weibo của Tiết My đăng kìa, tại sao tôi cảm thấy rằng có nội tình nhỉ?]
[Tiết My thực sự rất xui xẻo, lúc đầu, có rất nhiều người theo đuổi bà ta, mà cuối cùng lại chọn một người đàn ông rẻ tiền, người không thể thay đổi thói ăn cứt của con chó của mình, tức chết tôi đi được.]
[Ai nói không phải chứ, lúc đầu tôi còn ghen tị với bà ta, nhưng bây giờ Ôn Hưng Thịnh cũng lộ tẩy rồi.]
Có người thông cảm với Tiết My, có người lại cười nhạo Tiết My, dù có bàn tán gì trong vòng tròn thành phố C và trên mạng, Tiết My vẫn không hề lay chuyển, không đi ra ngoài, hàng ngày bên cạnh Ôn Trà, cắm hoa uống trà; Tiết Bằng Phi thì vẫn tiếp tục đi làm như thường lệ, và không ai dám ngăn cản ông ta lại để hỏi: "Này, Tiết Bằng Phi, chuyện gì đang xảy ra ở nhà em gái ông vậy?" Đó không phải là tự tìm cái chết sao, càng khỏi phải nói với khuôn mặt lạnh có thể khiến người ta bị đông lạnh tới 3 mét như Ôn Vinh.
Có đủ loại suy đoán từ việc Ôn Hưng Thịnh bị bắt đến tội tài chính của Ôn Hưng Thịnh, cái gì cũng có, trong một thời gian, Ôn Hưng Thịnh dường như đã trở thành sách giáo khoa pháp luật, mọi cáo buộc đều được đặt lên đầu ông ta.
"Gần đây cậu vẫn ổn chứ?"
Ôn Trà vừa trả lời xong tin nhắn của Tề Tu Trúc; "Tôi có thể có chuyện gì? Mọi chuyện rất tốt."
Cho rằng gần đây Tề Tú Trúc đã nỗ lực rất nhiều để giúp Tiết My, đóng góp không ít, Ôn Trà quyết định dùng giọng điệu tốt hơn chút với anh: "Cảm ơn chú nhỏ, chú nhỏ đã rất vất vả."
[Không có gì.] Tề Tu Trúc đáp.
Ôn Trà bĩu môi khi thấy câu trả lời như đã đoán.
Tề Tú Trúc là một người đứng đắn nghiêm túc, nếu không phải cậu tốt bụng thì ai lại thích một người nhàm chán như vậy?
Đương nhiên, Ôn Trà trong tiềm thức đã quên mất, chính vì cậu dùng Tề Tú Trúc làm công cụ, vậy mà còn yêu cầu người làm công cụ phải thú vị, trong mắt người khác, Tề Tú Trúc được gọi là người tiết chế, được gọi là người mạnh nói không nhiều.
Những người được sủng ái luôn không sợ hãi, chưa kể Ôn Trà là loại người không biết sợ và không sợ: [Chú nhỏ thân mến ơi, ngày mai tôi đến đồn cảnh sát lập biên bản, chúng ta gặp nhau nhé.]
Tề Tú Trúc sao lại không hiểu, giờ lại hiển nhiên bắt anh làm tài xế cho.
Vào một đêm cuộc ly hôn giữa Tiết My và Ôn Hưng Thịnh vốn đầy rắc rối đã kết thúc trong một bản báo cáo của cảnh sát thành phố C.
Ý đại khái là "Gần đây, cục cảnh sát của chúng tôi nhận được một báo cáo rằng ông W bị tình nghi buôn bán trẻ em.
Về hành vi phạm tội thay đổi cuộc đời 18 năm của người khác, vụ án đang được tiếp tục điều tra làm rõ. "
Một viên đá duy nhất đã gây ra một làn sóng.
Khu bình luận đều được hiển thị với các dấu chấm hỏi, một số truyền thông giải trí mà có liên kết đều đang thảo luận về vấn đề này.
[Sai lầm đổi đời 18 năm đề cập đến chuyện bế nhầm giữa Ôn Trà và Ôn Nhạc Thủy chăng]
[Xì - Tôi cứ nghĩ đó chỉ là lỗi của bệnh viện, nhưng giờ nghĩ kĩ lại, tôi kinh hãi.]
[Tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì có thể bị nghi ngờ là phạm tội hình sự, trừ khi là cố tình bế sai?]
[Hãy nghĩ lại đoạn video của Tiết My đăng nói rằng bà ta đã gọi cảnh sát. Vào thời điểm đó, một đám người mắng bà ta chuyện gia đình sao phải gọi cảnh sát, bây giờ nghĩ lại nếu đó không phải là tội dân sự mà là tội hình sự, chẳng hạn như ăn cắp trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ?]
[Và người bị bắt không phải bố mẹ nuôi của Ôn Trà mà là Ôn Hưng Thịnh, người đáng lẽ phải là nạn nhân]
[Khiếp? Nếu thật sự là như thế này, Ôn Hưng Thịnh còn không bằng súc sinh.]
[Hơn thế nữa, thân phận của Ôn Nhạc Thủy trong đó cũng đáng nghi ngờ.]
Các phóng viên nghe tin và biết được rằng sau khi Tiết My chuyển về nhà họ Tiết, ngày nào họ cũng ngồi xổm bên ngoài nhà họ Tiết, dù cho là bên trong khu vực có bảo vệ cũng không từ mà thủ đoạn để trà trộn vào bên trong, có lần dọa tới Tiết Tửu khóc ầm cả lên.
Ôn Trà không nói lời nào, chỉ gọi cảnh sát giao cho luật sư toàn quyền giải quyết, cuối cùng cũng có thể để bọn họ dừng lại được chút.
Hôm nay, cậu phải đến cục cảnh sát làm biên bản, nhân tiện đưa đứa nhỏ đi học. Ôn Trà sờ má phúng phính của Tiết Tửu đang xách cặp đi học, nói: "Em ngoan, học tiểu học có vui không? "
Tiết Tửu tinh ranh, biết rằng Ôn Trà thực sự đang hỏi chuyện của Tiết My có ảnh hưởng đến cuộc sống của mình hay không, nó gật đầu: "Vui lắm, không ai hỏi về chuyện của cô."
Dù sao bọn họ đều là người đàng hoàng, cho dù có hiếu kỳ đến mấy cũng không để bọn nhỏ tới hỏi thăm tin tức.
“Khi nào thì cô mới khỏe lại?” Tiết Tửu dù sao cũng là một đứa trẻ, nó chỉ biết Ôn Hưng Thịnh đã làm chuyện rất sai trái, nhưng nó không biết phản bội nghĩa là gì, cũng không biết tại sao Ôn Hưng Thịnh lại bị đưa đến đồn cảnh sát, nó chỉ biết gia đình dạo này rất không yên ổn, luôn có người lạ đến hỏi han chuyện.
“Sắp đến nơi rồi.” Ôn Trà nói.
Ôn Hưng Thịnh thực sự là kẻ gây rối số 1. Sau khi vào tù và việc hai vợ chồng sắp ly hôn, cổ phiếu công ty của nhà họ Ôn sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, Ôn Vinh ngoài việc phải bận rộn với chuyện gia đình còn cả việc của công ty. Sự lộn xộn phải được sắp xếp càng sớm càng tốt để kết thúc cuộc giằng co này.
“Đi thôi.” Chiếc vòng bạc của chìa khóa xe trên ngón tay xoay hình tròn xinh đẹp: “Đưa em đi học.”
Mỗi khi các bạn trong lớp nhìn thấy Ôn Trà đưa nó đến trường, họ sẽ lén đến hỏi nó rằng người anh đẹp trai đó là ai, có thể nhận được ở đâu, họ cũng muốn có. Lúc này, nó sẽ tự hào và lớn tiếng giới thiệu về con người của Ôn Trà, lúc đó nó là đứa nhóc nổi tiếng nhất trong lớp thậm chí là toàn bộ trường tiểu học.
Ôn Trà có dáng vẻ sạch sẽ thơm tho, cười với bọn họ, thường xuyên có sô cô la và bánh kẹo. Cậu cúi xuống nói chuyện với bọn họ, hầu như là lập tức chiếm được cảm tình của mọi người. Mỗi khi cậu bước xuống xe là một đám con nít vây lấy cậu, nó mới không nói là nó đang ghen.
“Dù sao lát nữa anh cũng không được phép xuống xe!” Tiết Tửu nghiêm túc lặp lại.
Ôn Trà đi tới hầm đậu xe: "Được rồi, anh sẽ không xuống xe. Anh sẽ rời đi khi nhìn thấy em vào trường, nhưng em có thể cho anh lợi ích gì?"
Cái này có phải người nói không? Tại sao còn muốn có lợi ích chứ?
Tiết Tửu ậm ừ cả buổi, biết muốn Ôn Trà làm cái gì thì cần có cái gì cho Ôn Trà trước tiên, bản tính trục lợi không khoan nhượng: "Vậy thì sẽ cho anh chơi máy trò chơi một ngày."
“Được rồi, thành giao.” Ôn Trà không có chút cảm giác bắt nạt đứa nhỏ một chút nào.
Qua kính chiếu hậu, Ôn Trà nhìn thấy một vài người lén lút đi theo, nên huýt sáo: "Bảo bối, ngồi đàng hoàng, chúng ta dẹp mấy cái đuôi nhỏ đó đi."
Tiết Tửu hiểu ý nên nắm chặt dây an toàn, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, khi xe tăng tốc, nó cổ vũ: "Bay lên!"
Các tay săn ảnh không khỏi giậm chân khi không chặn được Ôn Trà: "Cậu có chắc chắn Ôn Trà ở trong xe chứ không phải một thần xe gì đó chứ?"
“Là cậu ấy.” Bọn họ gần như in sâu khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Trà vào tâm trí, nhưng bọn họ không thể ngồi chờ được người thật, ban đêm nằm mơ còn thấy xe hơi sang trọng phóng đi.
Mấy ngày nay bọn họ ngồi canh ở đây, ăn một ngụm khí thải xe cũng không có tin tức gì, họ nghiến răng nghiến lợi: đi theo!
Sẽ rất tốt nếu họ có thể có được một số cảnh quay cảnh Ôn Trà lái xe vi phạm pháp luật, nhưng hy vọng của họ đã mất, là một công dân gương mẫu, Ôn Trà tất nhiên là không phóng xe trong khu vực thành phố, chó săn đi theo một hồi đi tới cục cảnh sát, suýt nữa muốn bỏ trốn.
Tốc độ chậm của con ốc sên không thể che giấu sự kích động của một chiếc xe sang với một người đẹp. Sau khi xe đậu vào bãi đậu xe trước cục cảnh sát, một đôi nam nữ nhà giàu mới nổi quen thuộc đang chăm chú nhìn chằm chằm Ôn Trà.
Người đàn ông ngây người mà nhìn, tựa hồ không thể tin được, không nhận ra Ôn Trà đã thay đổi nhiều như vậy, lặp lại lần nữa: "Con là Ôn Trà?"
Người phụ nữ điều chỉnh tâm trạng, vội vàng đứng lên: "Tiểu Trà, con nói hộ chúng ta với!"
Ôn Trà lùi lại một bước chỉ để tránh né.
Người phụ nữ không nắm được cậu, bà ta lúng túng chao đảo trong không khí vài cái, đầu gối của bà ta đập xuống sàn với một tiếng "rầm".
Xì, nghe thôi đã thấy đau.
Sắc mặt của người phụ nữ nhất thời vặn vẹo, nhưng nghĩ tới hôm nay mục đích là phải lấy lòng Ôn Trà, bà ta cố gắng nhịn, khiến cho vẻ mặt tràn đầy vặn vẹo giống như bánh mè hoa, trông rất buồn cười: "Tiểu Trà..."
“Ôi, cái túi giả vẫn chưa được đổi sao.” Ôn Trà ngắt lời, dùng lời nói ma thuật tấn công bà ta.
Bắt là bắt cả ổ, bố mẹ nuôi trước kia của Ôn Trà cũng không thể trốn thoát.
“Ôn Trà, nhà chúng ta nuôi con lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, con nhanh nói với cảnh sát thả chúng ta trở về.” Theo thói quen, bố nuôi vẫn hách dịch như trước. Nguyên chủ từng rất sợ ông ta, ông ta vừa đổi sắc mặt, nguyên chủ đã muốn chạy trốn.
Mẹ nuôi Vương Xuân Hoa thấp thỏm: Hỏng rồi, Ôn Trà là người chịu mềm không chịu cứng.
Đương nhiên, bà ta cũng không biết Ôn Trà là người cả cứng mềm đều không thấm thía gì cả.
"Anh phóng viên, các anh có nghe thấy không? Không phải muốn phỏng vấn sao? Tài liệu phim truyền hình đạo đức gia đình đã chuẩn bị sẵn." Ôn Trà vẫy tay với tay săn ảnh đang đi theo đến cục cảnh sát.
Những phóng viên:?
Khi không có chuyện thì cho chúng tôi ăn khí thải, có chuyện thì các anh phóng viên sao?
Nhưng mà các phóng viên thật sự cần cái này, dù sao họ canh me mỗi ngày, suýt nữa quấy rối người ta, có lỗi trước, hiện tại rốt cục có chút tin tức, đương nhiên không thể buông tha.
Với máy quay trong tầm mắt, Vương Xuân Hoa càng chuẩn bị kỹ càng hơn, nhanh chóng tiếp lời nói của bố nuôi: "Tiểu Trà, ông ấy không có ý đó, ý của ông ấy là chúng ta ít ra có mối quan hệ thân tình 18 năm, con đã gọi chúng ta 18 năm bố mẹ, chẳng lẽ..."
Dùng đạo đức ép buộc, đáng tiếc người không bị đạo đức ràng buộc như Ôn trà cắt ngang, khẽ thở dài: "Ý là gì?"
"Sự vất vả của các người là chỉ tất cả sự vất vả đều cho tôi sao?"
"Đó là cố ý hủy hoại 18 năm cuộc đời của tôi, hay là trong ngôi nhà đổ nát đó, nơi tôi không thể học tập mà chỉ biết làm việc quần quật hàng ngày, và bị đánh bởi người bố nuôi say rượu của tôi sao?"
Khi các phóng viên nghe được liền có tinh thần, cuộc sống của Ôn Trà trước đó là như vậy sao, bọn họ vội vàng hỏi: "Những gì cậu ấy nói có phải là sự thật không?"
“Đương nhiên là thật.” Ôn Trà nói: “Các người trở về hỏi hàng xóm là có thể biết ngay.”
Các phóng viên lịch sự đặt máy ảnh và micro trước mặt cặp vợ chồng: "Mời hai người vui lòng giải thích."
“Mày đang nói nhảm!” Bố nuôi hơi chột dạ lên tiếng, “Không phải vì mày bị điểm kém mới không học hành sao? Đều là do Ôn Hưng Thịnh kêu chúng tôi nuôi, chúng tôi không biết gì cả. "
Hay cho cái vô tội và không biết gì cả, có thể hủy hoại cuộc đời của một người, sau đó tiêu tiền người khác một cách ngạo nghễ.
Ôn Trà nhún vai: "Được thôi, vậy chúng ta không có gì để nói."
Đến bây giờ, họ không hề có chút hối hận, chỉ biết lo lắng rằng sau này sẽ không thể tiếp tục mua vui hưởng lạc. Nếu đã vậy, thì có nổi khổ nào, hãy đến nhà tù mà kể khổ đi.
Trong bầu không khí im lặng cùng nhau, gia đình bố mẹ nuôi không nói nên lời, Vương Xuân Hoa đột nhiên ngồi phịch xuống quỳ trước mặt Ôn Trà, kéo ống quần của cậu: “Tiểu Trà, Tiểu Trà, chúng ta sai rồi, chúng ta bị mỡ heo làm cho mù mắt."
“Ồ, tôi quên nói với hai người rằng vụ án khởi tố công khai không thể rút lại được. Tôi xin lỗi vì đã làm mất thời gian của các người.” Ôn Trà thấy đủ sự xấu xa của bọn họ, tiếc nuối lắc đầu rồi rời đi không chút do dự.
Bỏ lại bố mẹ nuôi đang quỳ trên sàn và những phóng viên liên tục đặt câu hỏi xung quanh họ.
Đã một giờ kể từ khi lập xong biên bản.
Ôn Trà gửi tin nhắn cho Tề Tu Trúc: "Anh đang ở đâu?"
Tề Tu Trúc không trả lời cậu.
Mặc dù có ô tô nhưng cậu đã nói với Tề Tu Trúc đến đón cậu, tài xế độc quyền của cậu sao lại dám đến muộn?
Ôn Trà không đợi được trả lời, liền định lái xe đi, sau đó sẽ kiếm Tề tu Trúc mà tính sổ.
Vừa định đi xuống cầu thang ở góc hành lang, phía sau truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: "Ôn Trà..."
Ôn Trà không sợ bị dọa, cứ như vậy bình tĩnh tiếp tục rời đi không quay đầu lại.
Người đó nóng lòng, cất cao giọng hét lên: "Ôn Trà!"
Ôn Trà đứng vững trên cầu thang, cách anh mấy bước: "Đứng vững đó nhé, đừng lăn xuống đây rồi nói không phải Ôn Trà đẩy là do tôi bất cẩn, thủ đoạn này quá cổ hủ và lỗi thời, tôi tin rằng anh sẽ không sử dụng nó."
Xem ra Ôn Nhạc Thủy cũng đã đến lập biên bản, nhưng số phận của cậu ta có lẽ tốt hơn Ôn Hưng Thịnh, biết mà không khai báo thì sẽ bị kết án về mặt đạo đức, nhưng cậu ta sẽ không phải tay trong tay với Ôn Hưng Thịnh cùng nhau ngồi tù.
Nhưng bông hoa trắng nhỏ này thật sự rất hung ác, lúc đầu Ôn Trà còn tưởng rằng cậu ta không biết gì về nó, nhưng đi theo chưng trình khi Ôn Nhạc Thủy đến trong Thôn Hạnh Hoa liền biến sắc, còn có vẻ chột dạ thì biết ngay cậu ta sớm đã biết chuyện. Chỉ là biết nhưng không báo, còn yên tâm nhàn hạ mà hưởng lấy tất cả.
Sắc mặt Ôn Nhạc Thủy tái nhợt, tựa vào lan can gần như sắp suy sụp, bị Ôn Trà nói như vậy, cậu ta vì để giữ thể diện có chết cũng phải gắng trụ để không ngã xuống.
“Ôn Trà, tại sao anh lại nhắm vào em như thế này?” Ôn Nhạc Thủy hỏi.
Khuôn mặt của anh ta xấu hơn ma, nó trông giống như một bộ phim kinh dị dưới ánh sáng nhợt nhạt của cầu thang.
Trong lòng Ôn Trà có ánh sáng nên không sợ cậu ta, cũng đưa tay chạm vào công tắc đèn, quẹt một cái, đèn đồng loạt bật sáng, cậu hỏi ngược lại: "Anh nhắm vào em chỗ nào?"
"Anh rõ ràng... Em không nên..." Ôn Nhạc Thủy nghẹn ngào.
Cậu ta luôn cảm thấy rằng không nên như thế này. Cậu ta không nên tồi tàn như vậy, cậu ta nên được vỗ tay và vinh danh, Ôn Trà phải luôn được bao phủ trong vầng hào quang của cậu ta và sống trong vô vọng.
Nhưng bây giờ, cậu ta bị mọi người đòi đánh và không còn gì cả, mà Ôn Trà... tại sao mọi thứ lại đảo ngược.
Dưới ánh đèn hành lang, Ôn Trà sáng rực rỡ, chói mắt, cậu như được sinh ra để làm con cưng của Thượng đế.
“Anh đã cướp tất cả mọi thứ của em.” Ôn Nhạc Thủy tự lẩm bẩm một mình, “Bố, mẹ, anh trai...”
“Làm ơn.” Ôn Trà thân thiện nhắc nhở: “Những thứ đó ngay từ đầu đã không phải của em. Về phần Ôn Hưng Thịnh, anh không thèm, ông ta vẫn luôn thuộc về em.”
“Còn Tề Quân Hạo thì sao?” Giọng điệu của Ôn Nhạc Thủy mất kiểm soát. “Anh vốn không thích Tề Quân Hạo chút nào, chẳng qua là anh muốn lợi dụng anh ấy mà thôi, anh cũng không thích Tề Tú Trang, chẳng qua là muốn lợi dụng anh ta thôi! Đúng không!"
Ôn Trà nghe cũng mệt mỏi, không muốn dây dưa với cậu ta thêm nữa, ngày nào cậu ta cũng khóc với vẻ mặt buồn bã, nước mắt ngập trời, cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng tất cả đều là tự mình chuốt lấy sao.
“Em nghĩ gì cũng được?” Ôn Trà xoay người rời đi.
Ôn Nhạc Thủy khàn khàn hét lên sau lưng cậu: "Ôn Trà! Anh dám thề rằng anh tiếp cận Tề Tu Trúc không phải để lợi dung anh ta không? Nếu anh nói dối, anh sẽ cô đơn bơ vơ cả đời người thân không được may mắn không?"
Ôn Trà cảm thấy có gì đó không ổn, không liên quan gì tự nhiên lôi Tề Tu Trúc ra làm gì.
Quả nhiên, Tề Tu Trúc cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa cạnh cầu thang. Tề Tu Trúc dựa vào cửa, khuôn mặt bị che bởi ánh sáng và bóng tối lúc chạng vạng, không thể nhìn rõ được biểu cảm.
Mối quan hệ giữa Ôn Trà và Tề Tu Trúc cũng rất mập mờ, Tề Tu Trúc chưa bao giờ dám thăm dò thái độ của Ôn Trà đối với mình rốt cuộc là như thế nào, anh sợ rằng nếu mình xuyên thủng lớp giấy đó, Ôn Trà sẽ đứt dây và như diều hâu bay mất.
Giờ đây Ôn Nhạc Thủy đặt vấn đề mà họ luôn cố tránh né.
Ôn Nhạc Thủy nhìn hai người nhìn nhau, trong lòng không khỏi xoắn xuýt.
Làm sao một kẻ đạo đức giả và phóng túng như Ôn Trà lại đáng được Tề Tu Trúc hết lòng đối xử tốt. Cậu ta chính là muốn vạch trần bộ mặt thật của Ôn Trà và khiến Tề Tu Trúc tỉnh táo. Làm thế nào để tình cảm dựa trên việc lợi dụng mà có thể tồn tại lâu dài? Cậu ta không tin, lời nói dối của Ôn Trà đã bị vạch trần, còn có thể duy trì được.
Liệu Tề Tu Trúc có nổi giận với Ôn Trà không? Liệu lòng tự trọng bị xúc phạm mà trở mặt không?
Ôn Trà thu hồi ánh mắt, không có bất kỳ sự kinh hoảng như trong tưởng tượng của Ôn Nhạc Thủy, cậu thở dài: "Sao em vẫn ngốc như vậy?"